Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 248: Ta không nghĩ tới ngươi lại là không biết xấu hổ như vậy người?

"Chương 248: Ta không nghĩ tới ngươi lại là người không biết xấu hổ như vậy?"
"Oa! Ngươi chính là hoa hồng tỷ a? Chào ngươi chào ngươi, ta là Giọt Nhỏ Đáp!"
"Hoan nghênh, mau vào!"
Cánh cửa lớn mở ra!
Một cô t·h·i·ế·u nữ tinh quái nhô đầu ra.
Nàng nhìn thấy Ngụy Thu Nghiên lập tức vui mừng khôn xiết, tiến lên kéo nàng liền đi vào trong: "Tới tới tới, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Hacker hoa hồng đỏ rất năng nổ trong diễn đàn của chúng ta, nàng cũng là bạn tốt của ta nha!"
"Ngươi tốt, ta là Tink!"
"Ta là Thỏ Sữa Đường Ngây Thơ!"
Triệu Tiểu Mạn cùng những người khác vội vàng đứng lên bắt tay đón lấy.
"Mọi người tốt!" Ngụy Thu Nghiên căng thẳng gật đầu chào hỏi, ánh mắt dò xét từng người, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhẹ mở miệng nói: "Nghe nói A thần tụ họp ở đây, ta là fan c·u·ồ·n·g của hắn, hơn một năm không có liên hệ có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo, xin hỏi hắn là vị nào?"
Trong lúc nói chuyện!
Ánh mắt của nàng hướng về Acker và những người đàn ông trẻ tuổi khác nhìn quanh.
Đôi mày thanh tú không tự chủ nhíu lại, hiển nhiên những người này không ai phù hợp với hình tượng đại lão trong lòng nàng, khiến nàng có chút thất vọng.
Triệu Tiểu Mạn thấy thế lập tức cười khẽ một tiếng: "A thần đi vệ sinh, lát nữa sẽ trở lại, ngươi ngồi trước đi!"
"Tốt!"
Ngụy Thu Nghiên lập tức thở phào một hơi.
"Đến, ngồi xuống ăn cơm, ngươi muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi, Tiểu Mạn tỷ là cổ đông của tiệm này đấy!" Giọt Nhỏ Đáp cười đùa đưa thực đơn tới.
Ngụy Thu Nghiên nghe vậy không khỏi âm thầm hít sâu một hơi, thầm nghĩ: "Minh Châu Lâu dường như là sản nghiệp của Yến Kinh Triệu gia, ngài là?"
"Ta gọi Triệu Tiểu Mạn, xin chiếu cố nhiều hơn."
"Trời ạ!"
Mắt Ngụy Thu Nghiên bỗng sáng lên.
Có lẽ người bình thường nghe chưa từng nghe đến Triệu gia, cũng không biết cái tên Triệu Tiểu Mạn đại diện cho điều gì.
Nhưng nàng thì biết rất rõ, đây chính là đại tiểu thư bạch phú mỹ của một trong năm hào môn đỉnh cấp, so với nàng là một phú nhị đại còn ngầu hơn gấp trăm ngàn lần.
"Triệu tiểu thư, rất hân hạnh được biết cô!" Ngụy Thu Nghiên vội vàng rót một chén rượu, cười nói lấy lòng: "Nếu có cơ hội, hy vọng có thể học hỏi nhiều hơn từ ngài, bản thân tôi là giáo sư khoa máy tính của Thanh Đại, trong lĩnh vực máy tính vẫn còn là người mới, về sau mong các vị chiếu cố."
"Ôi chao, là giáo sư à? Ghê gớm ghê gớm!"
"Đây chính là người chính thống của trường phái học viện, so với mấy người dã lộ chúng ta có thể còn mạnh hơn nhiều!"
"Đúng vậy, ngươi chiếu cố chúng ta là được rồi!"
Mọi người cười trêu ghẹo.
Nhưng Ngụy Thu Nghiên cũng không dám coi những lời này là thật.
Máy tính là một ngành nghề cực kỳ dựa vào thiên phú, người của trường phái học viện chưa bao giờ là giỏi nhất, người thực sự có tài thường là tự học thành tài, có thể nghiên cứu ra các loại kỹ thuật lợi hại trên internet.
Mấy người đang ngồi lại có mấy ai là người của trường phái học viện đâu?
Vừa hay Ngụy Thắng nhờ nàng lôi kéo nhiều nhân tài đỉnh cấp về tập đoàn Ngụy thị, nghĩ tới đây, Ngụy Thu Nghiên thầm nghĩ buổi tụ tập hôm nay thật sự là đến đúng chỗ rồi!
Vừa có thể kết giao với bạch phú mỹ đỉnh cấp như Triệu Tiểu Mạn!
Lại có thể quen biết một đống hacker đỉnh cấp!
Quan trọng nhất còn có thể gặp mặt A thần!
Nếu như hôm nay mọi việc thuận lợi, rất có thể nàng sẽ có được một đống quan hệ rộng lớn, bất kể là đối với mình hay đối với tập đoàn Ngụy thị, đều mang lại lợi ích khổng lồ.
Ngay lúc Ngụy Thu Nghiên đang đắm chìm trong ảo tưởng!
Không ngừng thử tìm chủ đề hòa nhập vào vòng này!
Ngụy Hoằng và La Khôn một lần nữa đẩy cửa bước vào, lúc này những người khác đang cụng ly nói chuyện phiếm, Ngụy Thu Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra họ, ngước mắt lên nhìn liền không khỏi trừng lớn mắt.
"Các ngươi thật sự dám đuổi theo tới đây?" Ngụy Thu Nghiên đột nhiên đứng dậy kinh hô, động tĩnh khiến những người xung quanh giật mình.
"Thật x·i·n l·ỗ·i, thật x·i·n l·ỗ·i!" Nàng thấy vậy vừa xin lỗi mọi người vừa giải t·h·í·c·h: "Người này là kẻ thù của ta, theo dõi một đường tới đây, tôi lập tức đuổi bọn họ đi, các ngươi đừng để ý!"
"Kẻ thù?"
"Theo dõi?"
Triệu Tiểu Mạn cùng những người khác trố mắt.
Nhìn Ngụy Thu Nghiên lòng đầy căm phẫn, lại nhìn Ngụy Hoằng và La Khôn.
Không khỏi có chút dở k·hó·c dở cười, có phải chăng có hiểu lầm gì đó không?
Nhưng không đợi bọn họ hỏi rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra!
Sợ chuyện tốt của mình bị phá hỏng, Ngụy Thu Nghiên đã nhanh chân chặn trước mặt Ngụy Hoằng, cấm hắn tiếp xúc với Triệu Tiểu Mạn và những người khác.
"Ngụy Hoằng, ta không nghĩ tới ngươi lại là một người không biết xấu hổ như vậy?"
"Đường đường là một chủ tịch tập đoàn trăm tỷ, có thể đừng giống như một loại t·h·u·ố·c d·á·n c·hó quấn lấy ta được không? Vì muốn đào góc tường của người khác mà đến cả mặt cũng không cần sao?"
"Cút mau lên, không thì ta không khách sáo đấy!"
Ngụy Thu Nghiên hạ giọng nhỏ giọng quát lớn.
Nhưng trong phòng, mọi người vẫn nghe rõ ràng.
Lần này không chỉ có Ngụy Hoằng sắc mặt cổ quái, Triệu Tiểu Mạn cùng mấy người khác cũng mặt mày tái mét, không hiểu rốt cuộc cô ta đang nổi điên cái gì.
"Cô biết nàng ta à?" Triệu Tiểu Mạn cẩn t·h·ậ·n hỏi han.
Ngụy Thu Nghiên cho rằng nàng ta đang hỏi mình, vội vàng phủ nhận: "Không biết, làm sao ta lại quen biết cái loại rác rưởi bạch nhãn lang đó được. . ."
"Không quen thì cô ngăn ở đây làm gì?" Triệu Tiểu Mạn trợn mắt, ưu nhã đi đến bên cạnh Ngụy Hoằng ôm lấy cánh tay của hắn dẫn về bàn ăn, lẩm bẩm: "Sao ra ngoài lâu vậy? Đồ ăn nguội cả rồi, có muốn gọi thêm vài món nữa không?"
"Lão đại, anh không sao chứ?"
"Đúng vậy, gọi thêm mấy món nữa đi, chúng ta tiếp tục uống!"
Mọi người cười đùa muốn giảng hòa.
Ngụy Thu Nghiên lại hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Nàng không phải đang nằm mơ đấy chứ? Mọi người hình như đều biết hắn?
"Hoa hồng tỷ, tỷ đừng nổi điên!" Giọt Nhỏ Đáp chạy đến, kéo nàng nói: "Ngồi xuống trước đã, có phải giữa tỷ và A thần có hiểu lầm gì không?"
"A thần? Ai?" Ngụy Thu Nghiên vẫn còn có chút mơ hồ.
Triệu Tiểu Mạn trừng nàng một cái, hừ lạnh nói: "Đương nhiên là người đang đứng trước mặt cô đây rồi, bằng không thì cô còn cho là ai nữa? Không biết cô làm cái gì, mới nãy còn bình thường tự dưng lại nổi khùng lên, thần kinh à cô?"
"Hắn, hắn là A thần?"
Toàn thân Ngụy Thu Nghiên r·u·n rẩy suýt nữa không đứng vững!
Trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, trên mặt cũng toàn là sự uất ức, kinh ngạc và các loại tâm trạng phức tạp.
Nếu như Ngụy Hoằng chính là A thần mà nàng đang tìm!
Vậy những sự giúp đỡ mà trước đây nàng nhận được, những suy đoán và chất vấn vừa rồi, đều biến thành trò cười, các loại xấu hổ đan xen trong lòng, nàng gần như hận không thể tìm được một cái lỗ nào để chui xuống.
Ngụy Hoằng ngồi ở vị trí chủ tọa cầm ly rượu nhấp một ngụm, mới thong thả liếc nhìn nàng, cười giễu nói: "Ngụy giáo sư không lo dạy học, đến cái tụ họp nhỏ này của chúng tôi làm gì? Chẳng lẽ là muốn dạy dỗ chúng tôi?"
"Ngươi?"
Ngụy Thu Nghiên thẹn quá hóa giận, đưa tay giận chỉ hắn một hồi lâu!
Cuối cùng mới ủ rũ buông tay xuống, trong lòng thoáng hiện lên một tia tuyệt vọng.
Nếu Ngụy Hoằng là A thần, vậy những người này khẳng định sẽ xem hắn như sấm sét, có nhiều cao thủ máy tính đỉnh cấp trợ giúp như vậy, tập đoàn Hoằng Thịnh muốn xông ra thành tựu trên internet quả thực dễ như trở bàn tay.
Còn nàng thì sao?
Không những mọi tính toán đều thất bại, mà còn biến thành trò cười!
"Ngươi cố ý đúng không?" Mặt Ngụy Thu Nghiên đầy uất ức: "Từ mấy năm trước đã biết ID của tôi trên diễn đàn Hacker, cho nên ngươi cố ý giúp đỡ tôi, chỉ là muốn nhìn thấy tôi bị bẽ mặt như hôm nay đúng không?"
"Vì cái gì? Chúng ta rõ ràng là chị em ruột, ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận