Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 242: Không cá cược một thanh lớn, làm sao biết ai có thể cười đến cuối cùng?

"Tiểu Thắng, Nhan thiếu mà cậu nói trong miệng không phải là Nhan Ngạo Bắc đó chứ? Sao hắn lại đầu tư vào tập đoàn Ngụy thị? Cậu đừng có đùa à!"
"Đúng đó, giá cổ phiếu tập đoàn Ngụy thị đã rớt thảm hại, đang trên bờ vực p·h·á sản, sao lại đột nhiên có tiền mua cả tòa nhà vậy?"
"Cậu bịa chuyện cũng phải có chút cơ sở chứ, cả trăm triệu mua tòa nhà, có mấy tập đoàn làm được?"
Đám người xôn xao chất vấn.
Ngụy Thắng lại không hề muốn giải thích nửa lời.
Hắn chỉ nhếch mép cười nhạt, nâng tách trà nhìn về phía Ngụy Hoằng, mọi cử động đều mang theo ý khiêu khích rõ mười mươi.
Người khác không rõ!
Nhưng Ngụy Hoằng lại quá rõ!
Gần đây Ngụy Thắng có rất nhiều động thái, không những dựa vào Nhan Ngạo Bắc và Tào Quân Nhan để nắm quyền kiểm soát tập đoàn Ngụy thị, mà còn bán đi hơn nửa số tài sản, tập trung vốn để đầu tư vào Yến Kinh, vì thế mới có cảnh tượng hôm nay.
Rõ ràng đối phương đang nhắm vào hắn!
Trụ sở chính của tập đoàn Ngụy thị lại mua ngay đối diện.
Đây là muốn tạo thế đối đầu với hắn đây mà.
"Ha ha!"
Ngụy Hoằng từ từ đưa mắt nhìn lướt qua mấy người mà hắn mang tới.
Tất cả có bảy người, năm nam hai nữ, đều là sinh viên tầm hai mươi tuổi của đại học Thanh Hoa, trông còn có chút ngây ngô.
Nhưng không ai biết rằng, bọn họ đều là nhân trung chi long!
Kiếp trước, Ngụy Hoằng cũng nỗ lực khởi nghiệp ngay khi còn đang đi học, tham gia nhiều hoạt động, sau đó đã tập hợp được một nhóm người vào tổ chức của mình, những người trước mặt chính là lực lượng trợ giúp lớn nhất của hắn khi đó.
Trong số họ có người giỏi quản lý kinh doanh, có người giỏi phân tích tài chính, có cả cao thủ máy tính, chuyên gia đàm phán, chuyên gia rủi ro, mỗi người đều có tiềm năng lớn, được Ngụy Hoằng bồi dưỡng nên đã nhanh chóng tỏa sáng trong giới kinh doanh, cuối cùng ai nấy cũng đều trở thành nhân vật kiệt xuất.
Ngụy Thắng là người xuyên không, đương nhiên hiểu rõ điều này!
Hắn đã quyết định chơi một ván lớn, cướp hết những người đó về phe mình, sau đó mở trụ sở công ty đối diện Hoằng Thịnh, không chỉ là muốn chọc tức Ngụy Hoằng mà còn muốn lặp lại con đường thành công của hắn.
"Mấy người này chắc không cần tôi phải giới thiệu với Ngụy đổng chứ?" Ngụy Thắng cười khà khà đứng dậy, tiếp tục đắc ý nói: "Tập đoàn Ngụy thị chúng ta tuy từng gặp nhiều khó khăn, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã suôn sẻ, tương lai nhất định sẽ vô cùng xán lạn."
"Tiếp theo chúng ta sẽ phát triển toàn diện các mảng internet, kinh doanh thực tế, ngành game, đồng thời liên kết chiến lược với Tân Tinh Truyền Thông, cùng nhau hợp tác sâu rộng trong nhiều lĩnh vực lớn!"
"Ngụy đổng đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, kinh nghiệm chắc chắn dày dặn hơn tôi, không biết ngài có thể cho chút chỉ điểm không?"
Ngụy Thải Lam tiến lên một bước!
Lặng lẽ đứng ngang hàng với Ngụy Thắng, thể hiện rõ thái độ của mình.
Tuy công ty Tân Tinh Truyền Thông mà cô cùng các chị em trong Ngụy gia mới thành lập chỉ là một công ty nhỏ, nhưng dựa vào khả năng của họ, cộng thêm sự trợ giúp từ Ngụy Thắng và Nhan Ngạo Bắc ở phía sau, tiềm lực cũng rất đáng kể.
Nói cách khác!
Ngụy Thắng và cô chuẩn bị tấn công Ngụy Hoằng từ mọi mặt, bao vây và chặn đ·á·n·h toàn diện Hoằng Thịnh.
"Thương trường cạnh tranh vốn tàn khốc." Ngụy Hoằng lấy xì gà ra từ tốn cắn một điếu, ánh mắt vừa như cười vừa như không đảo qua đám người, đến khi thấy bọn họ không còn tự nhiên mới khẽ cười nói: "Tập đoàn Ngụy thị toàn diện bắt chước theo đường lối phát triển của Hoằng Thịnh, chẳng lẽ không sợ sẽ bị đánh gục trong quá trình cạnh tranh hay sao?"
"Sợ gì chứ?" Ngụy Thắng tiến lên hai bước, hai tay chống lên bàn trà, giọng điệu rất có áp bức, cười lạnh nói: "Cậu có gì tôi có cái đó, cậu biết cái gì tôi biết hết, người của cậu giờ đều nằm trong tay tôi, cậu dựa vào cái gì mà đấu với tôi? Chỉ bằng cậu dựa hơi người khác à?"
"Thật sự nghĩ rằng quen biết Nhan Ngạo Bắc thì có thể khiêu chiến tôi?" Ngụy Hoằng nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nhạo đáp trả: "Cẩn thận mất mạng đó."
"Không liều một ván lớn thì sao biết ai cười cuối cùng?" Ngụy Thắng không hề nhượng bộ, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng và hung ác.
Hiển nhiên!
Hắn đã không còn là cậu con nuôi đáng thương của Ngụy gia chỉ biết dựa vào giọng nói thầm nữa.
Cũng không còn là một học sinh cấp ba giả tạo ngây thơ ngày nào.
Bây giờ hắn đã đủ năng lực và quyết tâm để đối đầu với Ngụy Hoằng!
Đến cả khí chất trên người hắn cũng đã trở nên tự tin, bá đạo, ngang ngược, trông không khác gì một kẻ tiểu nhân đắc ý.
Hai người giằng co trong im lặng!
Mọi người xung quanh cuối cùng cũng đã hiểu được mục đích đến đây của Ngụy Thắng, hắn đến là để khiêu khích và tuyên chiến.
Ngụy Tú Anh thở phào một hơi, lộ rõ vẻ vui mừng nói: "Tốt tốt tốt! Không ngờ cuối cùng Ngụy gia ta vẫn có một chân long xuất hiện, có một số người cứ nghĩ quay lưng lại là có thể gây khó dễ cho chúng ta, ai ngờ Ngụy gia ta đâu có tuyệt lộ!"
"Tiểu Thắng giỏi lắm, dù cháu và Ngụy gia không có quan hệ huyết thống, nhưng cháu mới là hy vọng của gia tộc chúng ta!"
"Đúng đó, tiểu Thắng thật là có tiền đồ!"
"Ha ha, theo ta thấy thì tiểu Thắng có tiền đồ hơn mấy người kia nhiều!"
"Đồ vong ơn bội nghĩa, nhổ vào! Thứ gì chứ, thật sự cho là chúng ta muốn nịnh bợ các ngươi chắc? Tiểu Thắng có Nhan thiếu chống lưng, còn mạnh hơn các người nhiều!"
Đám người nhà ba của Chu gia lập tức bắt đầu đắc ý.
Cứ như thể có Ngụy Thắng làm chỗ dựa, mọi khó khăn đều sẽ dễ dàng giải quyết hết.
"Ha ha, vậy thì chúc các vị tiền đồ vô lượng!" Trong mắt Ngụy Hoằng lóe lên một tia trào phúng, hắn ngả người ra ghế salon nhả khói, khinh miệt nói: "Còn có việc gì nữa không? Tôi rất bận, nếu không có gì thì xin mời các vị về cho, dù sao bây giờ các người có chỗ dựa rồi, cũng đâu cần phải khúm núm cầu cạnh ai nữa."
"Đi thì đi, cứ chờ đó mà xem!"
"Ai thèm cầu cạnh cậu, ta nhổ vào!"
Đám người ồn ào chuẩn bị rời đi.
Ngụy Thắng đứng dậy chỉnh lại âu phục, cười khẩy chế giễu nói: "Ngụy đổng vẫn ăn nói sắc sảo như vậy, nhưng cậu nhất định là sẽ bị mọi người xa lánh, bây giờ vẫn nên nghĩ cách chiêu mộ những nhân tài hàng đầu đi thì hơn, đừng có để đến nửa ngày lại thành kẻ tay trắng đấy!"
Nói xong!
Hắn nhìn đám người mình mang đến với vẻ như cười như không.
Những sinh viên Thanh Hoa này đều đang mơ mơ màng màng, căn bản không biết sau này bọn họ sẽ là những đại lão xuất chúng trong ngành, cũng không biết mình đã trở thành con cờ trong cuộc đấu đá giữa hai người kia.
"À đúng rồi!" Ngụy Thắng cười hề hề giới thiệu: "Nếu như người làm nghiên cứu dưới trướng Ngụy đổng không đủ dùng, hay là cậu muốn mượn người bên tôi không? Mấy người này đều là tôi tốn nhiều tiền mới tuyển từ Thanh Hoa về đấy, chắc hẳn cậu sẽ không thấy lạ lẫm gì đâu!"
"Không cần, chúng ta vẫn chưa thiếu người đến mức đó!"
Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe từ cửa vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Tiểu Mạn đang dẫn theo bảy tám người cả nam lẫn nữ, trùng trùng điệp điệp đứng trước cửa phòng làm việc.
Rõ ràng cô đã nghe thấy được lời khiêu khích vừa rồi của Ngụy Thắng!
Đôi mắt đẹp chứa đựng lửa giận và hàn khí, cô trực tiếp đẩy đám người ra, đi đến bên cạnh Ngụy Hoằng, rất tự nhiên ôm lấy tay phải của anh thể hiện chủ quyền công khai.
"Sao em lại đến đây?" Ngụy Hoằng nhíu mày muốn rút tay ra.
Triệu Tiểu Mạn ngược lại càng ôm chặt hơn, cô cười nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên là đến để chống lưng cho anh rồi, chẳng lẽ để người ta bắt nạt anh à? Anh là người đàn ông của em mà!"
"Nói bậy gì đó?"
Ngụy Hoằng im lặng nhíu mày.
Ánh mắt anh thì lại nhìn về phía những người mà cô mang theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận