Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 215: Cúi đầu sao được? Làm sao cũng phải đập cái đầu a?

"Chương 215: Cúi đầu sao được? Làm sao cũng phải đập cái đầu a?"
"Ngọa Tào, người này điên rồi à? Hắn làm sao dám? Ép hỏng nhiều như vậy xe thể thao chẳng khác nào muốn táng gia bại sản?"
"Ha ha ha, kích thích đấy! Ngưu bức à, cảnh tượng này tìm khắp toàn cầu cũng không có cái thứ hai, lợi hại ông anh!"
"Oa oa oa, quá đã giận, đâm chết lũ chó hoang này!"
"Ta đi, xe mắc như vậy cũng dám đụng? Điên rồi đi?"
"Mẹ nó, mấy đám phú nhị đại đấu khí cũng không cần phải điên như thế chứ?"
Cổng trường Thanh Đại!
Vụ xung đột này khiến toàn trường đều xôn xao náo động.
Rất nhiều người đều chỉ trỏ, chụp ảnh bàn tán.
Nhan Ngạo Bắc cùng đám người sắc mặt tất cả đều khó coi như ăn phải cứt, vốn cho rằng màn xe sang chặn cửa này sẽ khiến Ngụy Hoằng một phen bẽ mặt, để hắn biết được Yến Kinh không phải nơi hắn có thể làm càn.
Theo dự đoán của đám người!
Gã này khẳng định chỉ có thể ấm ức rút lui.
Nhưng ai ngờ hắn lại điên như vậy?
Đây quả thực là tát vào mặt bọn hắn trước mặt mọi người!
"Thảo mẹ nó, dám đụng xe của lão tử, ta mẹ nó giết chết ngươi!"
"Đập cái gì? Không cho phép đập! Ai dám đập?"
"Mẹ nó, gọi điện thoại gọi người, giết chết cái thằng này!"
Đám công tử bột toàn viên vỡ tổ!
Bọn họ được nuông chiều bực bội gào thét với xung quanh học sinh, phụ huynh.
Cũng có người gọi điện thoại muốn dẫn người đến khai chiến.
Chỉ có Nhan Ngạo Bắc im lặng châm điếu thuốc, khinh miệt nhếch môi, sau khi vẫy tay với đám công tử bột, vở kịch nháo nhào này mới dần bình ổn lại.
"Soạt!"
Cửa xe mở ra!
Trong sự chú ý của vạn người!
Ngụy Hoằng bước xuống xe, trên tay hắn còn đang kẹp điếu xì gà cháy dở.
Một thân âu phục cắt may vừa vặn, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai đến thê thảm kia.
Vừa xuất hiện đã khiến toàn trường im lặng trong giây lát!
Đồng thời cũng làm sắc mặt Nhan Ngạo Bắc càng thêm khó coi vài phần.
"Cái này, đây không phải là người đang hot trên mạng gần đây sao?"
"Ngụy Hoằng, người sáng lập tập đoàn Hoằng Thịnh Giang Châu, Trạng Nguyên cả nước thi đại học, đại lão trẻ tuổi nhất với giá trị bản thân trăm tỷ!"
"Ngọa Tào, nhìn người ta mười tám tuổi đã làm được gì rồi, mẹ nó ta mười tám mười chín tuổi còn chưa dứt sữa đâu!"
"Thảo nào dám đụng xe đám phú nhị đại này, Ngụy đổng ngầu quá!"
Trong đám người vang lên từng tràng tiếng náo động.
Ngụy Hoằng mang theo La Khôn đi đến trước mặt đám công tử bột này, mặc kệ tàn thuốc rơi trên mặt đất rồi giẫm lên, mới quay về phía mấy bảo tiêu từ trên xe việt dã bước xuống nhíu mày mắng: "Làm ăn kiểu gì đấy? Lái xe cũng không biết nhìn chút à, lỡ đụng chết người thì sao? Các ngươi cho là con mèo con chó chắc, đâm chết người là phải đền tiền đấy!"
"Có lỗi với lão bản!" Bảo tiêu nghiêm mặt cúi đầu: "Xe mất kiểm soát, ta cũng hết cách."
"Thôi được, lần sau không được tái phạm!" Ngụy Hoằng hừ lạnh một tiếng, mới lộ ra một nụ cười nhìn về phía đám công tử bột mặt mũi tràn đầy tức giận, xin lỗi nói: "Ái chà chà, xin lỗi, thật sự là xin lỗi, các vị bị hoảng sợ à? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra đầu óc chút không?"
"Mẹ nó ngươi..." Tên thanh niên tóc đỏ giận đến mức muốn xông lên trước.
Nhan Ngạo Bắc đưa tay ngăn hắn lại, cười ha ha mở miệng nói: "Ngụy đổng hảo khí phách a, vừa tới Yến Kinh đã dám chơi lớn như vậy, không hổ là thủ phủ Giang Châu."
"Không dám nhận không dám nhận!" Ngụy Hoằng liên tục khiêm tốn khoát tay: "Vừa rồi đều là do bảo tiêu ta sai, Ngụy mỗ thay hắn xin lỗi các vị, nếu ai cảm thấy trong người không khỏe cứ việc nói ra, không có tiền sửa xe cũng cứ việc nói, ta Ngụy mỗ không có gì ngoài tiền, ta đảm bảo sẽ đền bù tới nơi tới chốn!"
"Ngọa Tào, mẹ nó ngươi muốn chết đúng không?"
"Mẹ nó, Bắc ca anh đừng cản ta, lão tử phải giết chết hắn!"
"Họ Ngụy, ngươi cuồng cái gì mà cuồng? Một tên nhà giàu mới nổi mà cũng dám dương oai trước mặt bọn ta, thật không biết trời cao đất rộng à?"
"So tiền thì sao? Lão tử có thể dùng tiền đập chết ngươi!"
Đám công tử bột giận đến phổi muốn nổ tung.
Ngụy Hoằng lại hời hợt ngoáy ngoáy lỗ tai, lơ đễnh nói: "Sao? Ta chủ động bồi thường các ngươi mà còn không muốn à? Vậy ta coi như một cắc cũng không cho!"
Lời này vừa ra!
Mọi người sắc mặt lần nữa giống như ăn phải cứt, khó coi.
Một hơi nghẹn ở tim lơ lửng, hận không thể tức điên.
Nếu nhận bồi thường, chẳng khác nào thừa nhận Ngụy Hoằng vừa rồi mỉa mai bọn họ không có tiền sửa xe.
Không muốn bồi thường thì càng buồn nôn hơn!
Người ta đâm thẳng một đống xe thể thao thành sắt vụn, mình lại vì sĩ diện mà không dám đòi bồi thường, quả thực là thiệt cả chì lẫn chài, nghĩ kiểu gì cũng thấy khó chịu!
Quả nhiên là một đối thủ khó dây dưa!
Nhan Ngạo Bắc ném tàn thuốc, ưu nhã chỉnh ống tay áo, mới nói: "Bồi thường thì cũng không cần, Ngụy đổng vừa tới Yến Kinh an cư lạc nghiệp có lẽ trong tay đang có chút eo hẹp, mấy chiếc xe hỏng cũng coi như xong, bọn ta không để trong lòng."
"Bất quá đụng hỏng nhiều xe như vậy, hơn nữa còn là ở trước cổng trường Thanh Đại, nơi có rất đông người qua lại, ảnh hưởng thật sự là không tốt, không bằng Ngụy đổng nói một câu xin lỗi đi!"
Đám công tử bột nghe vậy đều cười tươi!
"Đúng, xin lỗi đi, phải cung kính xin lỗi lão tử!"
"Cúi đầu sao được? Làm sao cũng phải đập cái đầu a?"
"Đúng đấy, xe thì tính là gì, đụng nát mười chiếc xe thể thao lão tử cũng không đau lòng, nhưng mặt mũi thì phải bù đắp lại cho ta, xin lỗi đi!"
Đám người từng bước ép sát!
Xung quanh học sinh, phụ huynh nhao nhao vây xem kịch.
Trong lúc nhất thời, Ngụy Hoằng gần như trở thành mục tiêu công kích.
Vừa rồi hắn tuy luôn miệng nói xin lỗi mấy câu, nhưng đó chỉ là trêu ghẹo đối phương.
Hiện tại nếu phải thật sự nói xin lỗi trước mặt mọi người, thể diện cũng có chút khó coi.
"Xin lỗi cái gì, không phục báo cảnh đi! Nếu không thì ra tòa kiện ta cũng được!" Ngụy Hoằng hờ hững phản bác, trong đám người lập tức vang lên những tiếng cười nén.
"Mẹ nó, ngươi muốn chết đúng không?"
"Lão tử giết chết ngươi!"
Đám công tử bột lại bị tức nổ phổi.
Thấy xung đột sắp trở nên căng thẳng, trong trường bước ra mấy vị giáo sư.
Cả nam cả nữ đều có, người cầm đầu chính là Ngụy Gia lão tam Ngụy Thu Nghiên!
Nàng 15 tuổi đã vào lớp thiếu niên Thanh Đại!
18 tuổi sau khi tốt nghiệp ở lại trường dạy học!
Trong mấy năm ngắn ngủi đã lấy được học vị tiến sĩ, cộng thêm thân phận giáo sư chính thức, được vinh dự là nữ nhân nỗ lực nhất trong giới trẻ của Thanh Đại, trong trường có không ít fan hâm mộ và người ngưỡng mộ.
Thấy nàng xuất hiện, không ít người nhao nhao kinh hô lên!
"Trời ạ, là Ngụy giáo sư, đẹp quá!"
"Ô ô ô, đẹp đến rung động cả tim tôi, Ngụy giáo sư không hổ là một đóa hoa của Thanh Đại."
"Ngụy giáo sư thêm vài năm nữa là có thể lên chức giáo sư cao cấp rồi nhỉ? Cũng không biết ai có phúc được nâng niu nàng."
Các học sinh người một lời ta một câu!
Ngụy Thu Nghiên vốn chỉ là lễ phép mỉm cười với mọi người, nhưng khi thấy cảnh hỗn độn trước cổng trường này, cùng với Ngụy Hoằng và đám người Nhan Ngạo Bắc đang chuẩn bị xảy ra xung đột, sắc mặt của cô không khỏi thay đổi liên tục.
"Chuyện gì xảy ra? Hôm nay là lễ nhập học của tân sinh, các ngươi đang làm ầm ĩ cái gì vậy?"
Ngụy Thu Nghiên không dám tin chất vấn.
Hôm nay cô mặc một bộ âu phục nữ màu sáng!
Mái tóc xoăn nửa nâu kết hợp với cặp kính gọng không viền, nhìn vừa thuần khiết vừa quyến rũ đến động lòng người.
Đôi giày cao gót lộ ra đôi chân thon dài càng làm cho người đối diện phải sáng mắt.
Bất quá khi đôi mắt của nàng quét về phía Ngụy Hoằng lại mang theo một tia chán ghét.
Hiển nhiên, lời này là đang chất vấn hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận