Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 125: Nhục ta người nghìn lần hoàn lại, mời ta người gấp trăm lần thường chi!

"Chương 125: Nhục ta người nghìn lần hoàn lại, mời ta người gấp trăm lần thường chi!"
"Ta đi, đã sớm nghe nói Ngụy Hoằng trước kia bị người Ngụy gia khắt khe, keo kiệt, không ngờ lại thật sự quá phận như vậy?"
"Ngọa Tào, người Ngụy gia đúng là buồn nôn quá đi? Đem con nuôi làm Thành Bảo, xem con ruột như chó à?"
"Tặc tặc tặc, thảo nào Ngụy Hoằng muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, cái thứ này, đổi là ta cũng phải đoạn, buồn nôn quá ai!"
"Ha ha, nàng còn có mặt mũi tự xưng là mẹ? Bị điên rồi!"
"Đúng đấy, mù mắt mù tâm ngu xuẩn, sau này phải cách xa nàng ra, tránh bị lây bệnh xuẩn!"
Tiếng nghị luận của đám đông như thủy triều ập đến. Mọi người đều chỉ trỏ, hưng phấn hóng chuyện!
Sắc mặt người Ngụy gia trở nên vô cùng khó coi, Đỗ Tư Tuệ càng xấu hổ đến mức hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.
Nhưng Ngụy Hoằng lại không định dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, tiếp tục cười lạnh gây sát thương nói: "Ngươi tự xưng là mẹ ruột ta, vậy xin hỏi ngươi biết ta học tiểu học ở lớp nào, chủ nhiệm lớp là ai không? Ngươi từng tham gia dù chỉ một lần họp phụ huynh chưa?"
"Mà dì nhỏ dù bận thế nào, từ nhỏ đến lớn đều sẽ nhớ sinh nhật của ta, hàng năm đều gửi một phần quà đến, dù chỉ là một món đồ chơi đơn giản cùng một tấm thiệp chúc mừng, cũng là tấm lòng của dì ấy."
"Còn ngươi thì sao? Đã từng mua cho ta dù chỉ một bộ quần áo chưa? Mua cho ta dù một cái bánh gato chưa? Sinh mà không nuôi, sinh mà không dạy, ngươi cũng xứng làm mẹ?"
Đỗ Tư Tuệ cắn chặt răng, toàn thân run rẩy. Nàng hồi tưởng lại thái độ trước kia của mình với Ngụy Hoằng, liều mạng muốn phản bác lời nói này. Nhưng cuối cùng nàng lại chán nản phát hiện, hắn nói đúng! Mình làm mẹ xác thực không ra gì! Ngược lại dì nhỏ Đỗ Phương Hoa còn tốt hơn mình gấp trăm nghìn lần.
"Cho nên, những lời nhận lỗi này ta dám nói, ngươi dám muốn sao?" Ngụy Hoằng vừa cười như không cười vừa lắc lắc cặp công văn.
Đỗ Tư Tuệ lảo đảo lùi lại một bước, bờ môi lắp bắp mấy lần, từ đầu đến cuối không thể nói ra một câu.
"Dì nhỏ, cái này của dì!" Ngụy Hoằng tiện tay đưa cặp công văn cho Đỗ Phương Hoa, nghiêm nghị nói: "Ta từ trước đến nay chỉ theo một nguyên tắc, nhục ta người nghìn lần hoàn lại, mời ta người gấp trăm lần thường chi, bọn chúng đều là thứ dì nên có."
"Không!" Đỗ Phương Hoa cười khổ lắc đầu từ chối: "Tiểu Hoằng, ý tốt của con dì hiểu, con sợ chúng ta cô nhi quả mẫu rời khỏi Kỷ gia không có chỗ dung thân thôi, yên tâm đi, mấy năm nay dì vẫn dành dụm được ít tiền."
"Hơn nữa, không phải là dì tiếc, nhiều sản nghiệp như vậy, phải tốn tâm sức quản lý thật là phiền phức, con vẫn nên tự giữ đi."
Nàng thoạt nhìn dịu dàng nhưng ánh mắt lại kiên định.
Ngụy Hoằng biết không lay chuyển được nàng, chỉ có thể thu lại cặp công văn nói: "Đồ vật con cứ thu trước, lát nữa con chọn mấy cổ phần của tập đoàn top 500 thế giới chuyển qua tên dì, như vậy cũng không cần quản lý, lại không khiến người ghen ghét, hàng năm chỉ cần ăn cổ tức dì cũng có thể sống rất tốt."
Đỗ Phương Hoa còn muốn từ chối, Ngụy Hoằng đã khoát tay ngăn lại nàng, quay đầu nhìn Kỷ Minh Hiền nói: "Việc ly hôn và đổi hộ khẩu cho dì nhỏ cùng hai chị họ, phiền Kỷ thúc hao tổn tâm trí rồi."
"À à à, được được được! Hiền chất cứ yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng!"
Một tiếng Kỷ thúc lập tức khiến Kỷ Minh Hiền vui vẻ ra mặt. Điều này có nghĩa Ngụy Hoằng đã quyết định không truy cứu ân oán quá khứ nữa, Kỷ gia rốt cuộc có cơ hội thở phào. Tuy rằng trong cơn cuồng phong này chưa hẳn có thể toàn thân trở ra, nhưng chỉ cần hắn không còn cắn chết không tha, Kỷ gia bôn ba khắp nơi, vẫn có thể giữ được phần lớn thực lực.
Vậy thì tất cả đều vui vẻ! Duy chỉ có người Ngụy gia là không vui.
Ngụy Gia Lương hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, Ngụy Thắng lúc này lại nhịn không được lên tiếng, tiếng lòng của hắn vang lên khiến mọi người xung quanh tổn thương: "Trời ạ, đại ca ân oán rõ ràng thật là khí phách, bất quá hắn thật sự chỉ là vì còn ân tình nên đối xử tốt với dì nhỏ như vậy thôi sao? Sao ta nhớ trước kia hắn còn giấu ảnh của dì nhỏ cùng tất chân trong phòng làm việc nhỉ?"
"Tê!" Mọi người không khỏi hít sâu một hơi. Ai nấy nhìn Ngụy Hoằng bằng ánh mắt quái dị. Ghê đấy, hắn định chơi loạn luân cấm kỵ?
"Hả? Mọi người nhìn ta làm gì? Ta có biết cái gì đâu!" Tiếng lòng của Ngụy Thắng tiếp tục gây sát thương: "Nghe nói một số người thiếu thốn tình thương từ nhỏ sẽ có chứng luyến mẹ, đại ca có chút gì đó cũng là chuyện bình thường mà? Dù sao dì nhỏ vẫn còn quyến rũ đấy thôi?"
Sắc mặt Đỗ Phương Hoa lúc trắng lúc xanh! Ngụy Gia Lương thì không kìm được lên tiếng châm chọc: "Ái chà chà, có người nói đạo lý ghê lắm, không ngờ lại là kẻ có tâm địa dơ bẩn, ta nhổ vào!"
"Đúng đấy, trâu già gặm cỏ non cũng không thấy ngượng?"
"Ha ha, có lẽ người ta chỉ thích kiểu đó thôi đấy!"
Ngụy Xuân Lan, Ngụy Thu Cúc thì nói mỉa đầy âm dương quái khí.
Đỗ Phương Hoa tức đến toàn thân run rẩy, nhưng vì tính tình quá hiền lành lại không cãi lại được, chỉ có thể lắp bắp nói: "Không phải, chúng tôi không có, sao các người có thể bẩn thỉu như thế?"
"Ôi trời ơi, còn bẩn thỉu, không biết ai mới bẩn đâu!" Ngụy Xuân Lan chống nạnh khiêu khích: "Dì nhỏ cùng cháu trai, các người cũng được đấy!"
"Cô nói bậy!" Đỗ Phương Hoa giận đến mặt mũi trắng bệch.
"Nói bậy?" Ngụy Xuân Lan cười khẩy: "Vậy sao lớn tuổi rồi mà cô lại đòi ly hôn? Chẳng phải là định thả rông hay sao, giả bộ con sói già vẫy đuôi ấy mà, ta nhổ vào, đồ đàn bà lẳng lơ!"
Đỗ Phương Hoa tính cách nhu mì, ở đâu là đối thủ của loại người đanh đá như Ngụy Xuân Lan? Vài câu liền bị tức đến gần như thổ huyết. Thấy người xung quanh nhìn mình càng thêm khinh bỉ, nàng vội đến hốc mắt cũng ướt đẫm.
Ngụy Hoằng thì không hề bối rối, hắn thản nhiên vuốt ve chiếc nhẫn bên tay trái, cười khẩy: "Rác rưởi không ra gì, chỉ làm người ta buồn nôn đúng không? La Khôn, vả miệng!"
"Vụt!" Một thanh niên tóc dài từ trong đám đông bước ra, giống như một người vô hình.
Một cước đá Ngụy Xuân Lan bay ra ngoài, ngay sau đó đưa tay túm lấy tóc của Ngụy Thắng. Bàn tay gầy gò như kìm sắt, nắm chặt đến mức da đầu hắn như muốn rụng ra.
"Bốp bốp bốp!" La Khôn giơ tay phải lên tát liên tiếp. Ngụy Thắng còn chưa kịp phản ứng, đã bị tát như trời giáng vào mặt, đau đến hắn kêu la thảm thiết, chưa đầy vài lần đã bị đánh cho mặt đầy máu tươi, một cái răng chẳng biết đã rụng ra từ lúc nào.
"A a a, cha mẹ, cứu con, ô ô ô!" Ngụy Thắng kinh hãi kêu gào van xin tha thứ.
"Dừng tay, ngươi muốn làm gì?"
"Tiểu súc sinh, sao ngươi dám?"
Ngụy Gia Lương và Đỗ Tư Tuệ xông lên muốn hỗ trợ. Kết quả bị La Khôn một người một cước đạp bay ra ngoài. Hắn mặt mày hung ác lạnh lẽo, tựa như sói đói trong rừng núi, ra tay tàn nhẫn. Chỉ cần lão bản không nói dừng, hắn liền dám đánh chết người tại chỗ.
Sau một tràng người ngã ngựa đổ hỗn loạn, Ngụy Hoằng thản nhiên nói: "Dừng đi!" La Khôn lúc này mới im lặng ném người sang một bên.
"Sau này ăn nói cẩn thận một chút, ta không phải là dạng người hiền lành cho các ngươi tùy ý sắp đặt, hiểu chưa?" Ngụy Hoằng cười lạnh cảnh cáo, rồi khinh miệt quay người vào nhà.
Ngụy Thắng chật vật ngã trên mặt đất, mặt sưng vù, mặt đầy máu tươi, răng đã bị đánh rụng mất hai cái, trông vô cùng buồn cười. Nhưng hắn không quan tâm đến điều đó, mà lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người kia tự lẩm bẩm: "Hắn gọi là La Khôn? Sao có thể, làm sao có thể hắn lại nhanh chóng quen biết Ngụy Hoằng được? Không đúng, kịch bản không đúng mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận