Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 320: Thời đại nào còn chơi loại này giang hồ sáo lộ?

Chương 320: Thời đại nào rồi còn giở trò giang hồ cũ rích này?
Chỉ trong chớp mắt! Năm người nam nữ nhà họ Triệu đã đứng trước mặt mọi người! Trong số đó có ba người là anh trai của Triệu Tiểu Mạn, một người là chị gái, hiện tại đều làm việc dưới trướng Nhiếp Như Phương để kiếm sống, đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong tập đoàn Hoa Tín. Còn có một người là chú ruột thứ sáu của Triệu Tiểu Mạn, người này làm quan rất thuận lợi, thường xuyên liên hệ với Nhiếp Như Phương, qua lại nhiều lần nên cũng quen biết Liễu Miên Miên, đối xử với cô như cháu gái ruột.
"Lão gia tử, người gọi chúng tôi đến có việc gì? Chúng tôi còn đang bận tiếp khách đấy!"
"Đúng vậy, tiệc thọ có nhiều khách quý, sơ sẩy tiếp đón không chu đáo thì lại bị trách tội."
"Người đang đánh cờ, cũng không cần nhiều người hầu hạ như vậy chứ?"
Mấy người nhao nhao oán trách! Triệu lão gia tử lại không phản ứng bọn họ, mà chỉ dán mắt vào Ngụy Hoằng, muốn nghe được tin tức xác thực từ miệng hắn.
"Trong khoảng thời gian này cổ phiếu của ngươi liên tục giảm, mua gì cũng lỗ, lúc đi du lịch ở nước ngoài còn suýt chút nữa bị đạn lạc bắn trúng, đúng không?" Ngụy Hoằng chỉ vào người đàn ông bên trái hỏi.
"Đúng vậy!" Thanh niên mập lùn gãi đầu, khó chịu phàn nàn nói: "Gần đây không biết sao đen đủi quá, làm gì cũng không xong, sáng nay vừa ra khỏi cửa xe đã bị bể bánh, thật là xui xẻo."
"Ngươi!" Ngụy Hoằng lại chỉ vào người thanh niên đeo kính bên cạnh, hỏi: "Gần đây vừa bị bạn gái cắm sừng, mà lại chuyện đạo văn luận văn hồi đại học trước đây cũng bị người ta khui ra, phải tốn không ít công sức mới dẹp xuống được, đúng không?"
"Ngươi điều tra ta?" Thanh niên đeo kính tức giận.
"Câm miệng!" Triệu lão gia tử tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt ánh lên sự thất vọng và cảnh cáo nhàn nhạt.
Thanh niên đeo kính giật mình một cái, cúi đầu cười trừ nói: "Lão gia tử, trước kia con hồ đồ, nhưng bây giờ đã sửa đổi rồi!"
"Hừ!" Ngụy Hoằng lười biếng nhếch môi, không muốn nói nhiều, chỉ sang cô gái trong số năm người, nói: "Gần đây bị bạn trai lừa mất một số tiền lớn, mà bạn thân còn rủ ngươi đi Thái Lan chơi, đúng không?"
"Đúng!" Mỹ nữ váy dài gật đầu, cau mày nói: "Thì sao chứ? Bạn trai của tôi nhiều mà, không thích thì đổi thôi, lừa chút tiền cỏn con có đáng gì, mà tôi cũng có đồng ý đi Thái Lan cùng bạn thân đâu!"
"Ngươi mà đi thì coi như không về được!" Ngụy Hoằng cười lạnh nói: "Ngươi coi người ta là bạn thân, nhưng thật ra người ta vẫn luôn ôm hận, chuẩn bị lừa ngươi sang Thái Lan bán làm heo đấy!"
"Không thể nào, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy!" Mỹ nữ váy dài ngơ ngác bật cười.
"Tin hay không thì tùy ngươi, lần này không được thì lần sau sẽ còn rủ ngươi đi đấy!" Ngụy Hoằng vuốt ve quân cờ, quả quyết nói: "Lần sau ngươi sẽ cùng nó ra nước ngoài, đến lúc bị lừa bán làm heo, chịu nhiều đau khổ mới được người nhà chuộc về."
"Không thể nào!" Mỹ nữ váy dài vẫn không tin.
Triệu lão gia tử thì sắc mặt ngày càng trầm xuống.
Tiếp theo, Ngụy Hoằng lại thuật lại một lần những hình ảnh khí vận mà hắn nhìn thấy trên người hai người còn lại. Mà phần lớn những điều này đều là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, rất dễ dàng để người khác xác nhận!
Triệu Khánh Bắc gãi đầu bổ sung: "Ngụy Hoằng tự xưng có thể đoán mệnh, tính ra Liễu Miên Miên là ôn thần, ai tiếp xúc với cô ta nhiều sẽ gặp xui xẻo, xem ra chúng ta cũng vậy!"
"Đừng có nói bậy!" Thanh niên đeo kính khoanh tay hừ lạnh: "Thời đại nào rồi còn chơi trò giang hồ cũ rích này, sao không nói luôn mình là đại tiên đi? Mấy chuyện nhảm nhí như mệnh số!"
"Đúng đấy, nực cười! Chuyện như vậy cũng có thể lôi vào?"
"Lão gia tử, ông cũng tin người này sao?"
"Chuyện của chúng ta sao có thể lôi đến Miên Miên được? Quá vô lý! Chắc chắn thằng nhóc này đã điều tra chúng ta, biết được chút thông tin rồi bày trò lừa gạt đấy!"
Đám người nhao nhao phản bác!
Ngụy Hoằng mỉm cười không thèm để ý, hắn không quan tâm những người này có tin hay không, chỉ là muốn gieo một hạt giống trong lòng người nhà họ Triệu mà thôi, một khi hạt giống nảy mầm trong tương lai, Liễu Miên Miên có khả năng sẽ mất đi chỗ dựa là nhà họ Triệu.
"Ngụy tiểu tử, những gì ngươi nói vừa rồi có khả năng là điều tra được." Triệu lão gia tử trầm ngâm một lát nói: "Có thể nói thêm một hai chuyện gì đó chưa phát sinh để chứng minh được không?"
"Đương nhiên!" Ngụy Hoằng gật đầu, chỉ vào cô gái mặc váy dài nói: "Trước hết là cô ta, gần đây nhất định sẽ lại bị bạn thân hẹn ra nước ngoài, sau đó gặp nguy hiểm rồi mới được gia tộc phái người đến chuộc về."
Nói xong, hắn lại chỉ vào người thanh niên đeo kính: "Hắn sắp tới sẽ làm mấy dự án đều bị dính bom, không phải do vấn đề bên đối tác, thì là chính sách thay đổi khiến cho dự án bị mắc kẹt!"
Tiếp theo! Ngụy Hoằng nhìn về phía người thanh niên mập lùn, nói: "Còn ngươi, gần đây sẽ còn xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, đêm mưa đua xe trên đường núi thì bị rơi xuống vực, gãy chân, đại nạn không chết sau đó đi quán bar uống rượu ăn mừng thì lại bị một tên say rượu đâm một nhát thủng thận trái!"
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, lời lẽ vô cùng quả quyết!
Mấy câu nói dọa cho đám người sởn hết da gà, như thể đã thấy trước tương lai đen đủi của mình.
"Ai!" Ngụy Hoằng thở dài một tiếng, lại nhặt quân cờ lên nhìn bàn cờ, cười nhạt chế nhạo: "Các ngươi tin hay không cũng không quan trọng, những chuyện xui xẻo xảy ra trước kia có thể điều tra được, nhưng chuyện xui xẻo sắp tới cuối cùng vẫn sẽ đến, cứ chờ mà xem!"
"Vậy, vậy ta không đi đua xe, không đi uống rượu nữa được không?" Thanh niên mập lùn run rẩy hỏi.
"Không đi đua xe thì có thể tránh được tai nạn xe gãy chân rồi!" Ngụy Hoằng nhún vai cười nói: "Nhưng mà vận xui đâu dễ hóa giải như vậy, chuyện này không xảy ra thì sẽ có chuyện khác xảy ra, tỉ như nổ ga, bị đồ vật rơi trúng, thang máy mất kiểm soát, tóm lại đợi đến khi ngươi bị hành hạ gần chết thì vận xui sẽ tan biến thôi!"
"À đúng rồi! Nếu ngươi tiếp tục tiếp xúc với Liễu Miên Miên thì vận xui sẽ càng thêm nặng, đến lúc đó không phải chỉ gãy chân, hỏng thận đơn giản vậy đâu! Nhẹ thì mất mạng nhỏ, nặng thì liên lụy cha mẹ người nhà, chậc chậc chậc..."
Thanh niên mập lùn bị dọa cho toàn thân run rẩy! Những người khác sắc mặt cũng vô cùng khó coi!
"Đừng nóng vội!" Ngụy Hoằng thuận miệng an ủi: "Sẽ không có chuyện chết ngay đâu, hiện tại các ngươi không tin cũng dễ hiểu, đợi đến khi mỗi ngày đen đủi uống nước cũng bị sặc gần chết thì các ngươi nên tin rồi!"
"Có thể hóa giải được không?" Triệu lão gia tử trầm giọng hỏi.
"Cậu giúp nghĩ cách đi!" Triệu Tiểu Mạn cũng lo lắng thúc giục: "Thật sự mà xui xẻo như vậy thì bọn họ chẳng phải tàn phế hết à?"
"Không có cách, không hóa giải được!" Ngụy Hoằng đưa tay chỉ vào mắt mình, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ biết nhìn, không biết hóa giải, các ngươi đi tìm cao nhân khác đi! Mà lại mấy người bọn họ không phải không tin sao? Sau này chịu chút thiệt thòi thì sẽ tự giác ngoan ngoãn thôi!"
Mọi người mặt mày đầy vẻ im lặng! Triệu lão gia tử càng thêm trầm giọng: "Ngụy tiểu tử, cậu đừng giận, nếu thật sự có cách hóa giải thì cứ nói thẳng, cứu được bọn chúng nhà họ Triệu ta sẽ có ơn tất báo!"
"Thật sự không giúp được!" Ngụy Hoằng thở dài một tiếng, mặt đầy vẻ chân thành tha thiết: "Các người tự cầu phúc đi, chuyện xui xẻo không tránh được đâu, có tìm cao tăng cũng chỉ đi giải xui được thôi, ta không có bản lĩnh này để giúp!"
Mấy người nhà họ Triệu lại lần nữa mặt mày khó coi!
Một trái tim cũng không khỏi lo sợ bất an bắt đầu.
Lòng người luôn có tính ti tiện!
Nếu Ngụy Hoằng chắc chắn sẽ giúp bọn họ giải quyết mọi chuyện, có lẽ mấy người họ sẽ vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ càng là không giúp được thì họ ngược lại càng thêm khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận