Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 08: Mẹ nó, như thế hào khí không muốn sống nữa?

Chương 08: Mẹ nó, khí thế như này là không muốn sống nữa à?
Hôm sau Sáng sớm!
Ngụy Hoằng cùng Ngụy Thắng hai người một trước một sau chuẩn bị đi ra ngoài.
Hai người hiện tại đều là học sinh cấp ba, học tại lớp 12 ban 2 trường quốc tế Thánh Thụy.
Mặc kệ bọn họ có muốn hay không, ở trong gia đình hào môn việc học cũng vô cùng quan trọng.
Cửa chính, một chiếc Benz G cấp đang yên lặng chờ.
Lái xe tiểu Ngô thấy hai người ra, vội từ trên xe chạy chậm đến nghênh tiếp.
Một tay nhận cặp sách trong tay Ngụy Thắng, một tay mở cửa xe chỗ ngồi phía sau, luôn cung kính nói: "Thiếu gia, ngài chậm một chút!"
"Ừm, Ngô ca vất vả!"
Ngụy Thắng mặt mày hiền lành cười cười, đáy mắt lại có sự đắc ý cùng ngạo khí không tan ra được.
Tiểu Ngô đóng cửa lại, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Ngụy Hoằng như cười mà không phải cười nói: "Xin lỗi Hoằng thiếu gia, xe hơi chật một chút, ngài nếu không vẫn là như trước cưỡi xe đạp đi thôi, bảo vệ môi trường!"
"Tê!"
Đám người hầu xung quanh đang làm việc nhao nhao hít sâu một hơi.
Từng người nhìn về phía tiểu Ngô với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
"Gã này còn dám làm khó dễ Hoằng thiếu gia? Chẳng lẽ hắn còn không biết chuyện ngày hôm qua?"
"Hắn biết cái quái gì, thằng nhóc này hôm qua em vợ kết hôn xin nghỉ, còn không biết Ngụy gia đã biến thiên nữa rồi!"
"Ha ha, thật là một tên ngu xuẩn..."
Đám người hầu nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Tiểu Ngô nghe được vài câu, không khỏi nhíu mày.
Trước kia hắn vì lấy lòng vợ chồng Ngụy Gia Lương, cũng không ít lần đối xử khác biệt.
Đối với Ngụy Thắng hắn là hết sức cung kính cẩn thận hầu hạ, đối với Ngụy Hoằng thì đủ kiểu từ chối.
Những lái xe khác của Ngụy gia thì phụ trách đưa đón vợ chồng Ngụy Gia Lương, cùng sáu vị tỷ tỷ.
Một qua hai lại, Ngụy Hoằng dứt khoát tự mình đạp xe đi học.
Tiểu Ngô sớm đã quen với việc hắn không tranh không đoạt, vì vậy thái độ càng phát ra lớn lối.
Nhưng ai nghĩ tới hôm nay tình huống lại có chút không giống, chưa đợi hắn hiểu rõ chuyện gì, ba chiếc Bentley Mộ Thượng màu xanh đậm toàn xe chống đạn, cứ vậy nghênh ngang lái đến trước cửa biệt thự.
Sáu người thân hình cao lớn, một thân tây trang màu đen, đeo kính râm tai nghe chuyên nghiệp bước xuống xe.
Bọn họ phân công hợp tác, có người mở cửa xe, có người đề phòng, còn có hai người thì nhanh chóng tiến lên phía trước bảo hộ.
"Thiếu gia, mời ngài!"
Ngụy Hoằng không nhìn vẻ mặt kinh sợ rụng rời của tiểu Ngô.
Đối mặt với Ngụy Thắng vẻ mặt đầy ước ao ghen tị, hắn khẽ cong môi cười, quay người ngay trong sự vây quanh của đám bảo tiêu mà lên xe.
Từ Mậu Cung đã mua biệt thự số 16 sát vách, ba tổ bảo tiêu mười tám người tùy thời chờ lệnh, loại phái đoàn này ngay cả Ngụy Gia Lương cũng không có, hắn sao có thể không ước ao ghen tị?
Phải biết nuôi một người bảo tiêu chuyên nghiệp, hàng năm phải mất khoảng từ một trăm đến ba trăm vạn.
Mười tám tên bảo tiêu một năm cũng phải bốn năm ngàn vạn.
Nhìn chung cả thành phố Giang Châu này, số lượng những phú hào có thể nuôi nổi một đội ngũ bảo tiêu năm này qua năm khác như thế, cũng sẽ không vượt quá mười người, Ngụy Thắng một đứa con nuôi tự nhiên chỉ có nước thèm thuồng.
Ba chiếc Bentley Mộ Thượng chậm rãi lái ra khỏi khu biệt thự!
Trên đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường.
Lúc này mỗi chiếc xe đều có hai bảo tiêu, trong đó đội trưởng tiểu đội càng là tự mình bảo vệ Ngụy Hoằng, xe kín như bưng, từ bên ngoài căn bản không nhìn ra được hắn đi xe nào, mức độ cảnh vệ tuyệt đối có thể xưng là nhất lưu.
Nửa tiếng sau!
Ngụy Hoằng và Ngụy Thắng lần nữa một trước một sau đến trường cấp ba quốc tế Thánh Thụy.
Bốn chiếc xe vừa mới lái vào bãi đỗ xe của trường, đã hấp dẫn không ít người chú ý.
"Ngọa tào, ba chiếc Bentley Mộ Thượng? Hơn nữa còn là bản đặc chế chống đạn, cái này mẹ nó là ai vậy?"
"Không biết, nhưng chiếc bên cạnh chắc là xe của con nuôi nhà họ Ngụy, Ngụy Thắng!"
"Mẹ nó, khí thế như này là không muốn sống nữa à?"
Đám người hiếu kỳ bàn tán xôn xao.
Ở trường tư thục quý tộc Giang Châu này, người theo học không giàu thì sang, dù sao cũng là những trường học đã bỏ một số tiền lớn để chiêu mộ học sinh tài năng từ khắp nơi, nên nhãn lực của mọi người cũng không phải bình thường.
Mọi người chỉ liếc mắt liền nhìn ra được ba chiếc Bentley kia không hề đơn giản!
Trước kia Ngụy Thắng đi tới đâu đều là tiêu điểm, hôm nay hắn xuống xe cũng không có mấy người liếc nhìn.
Chỉ vì học sinh và các giáo viên đều vô tình nhìn về phía ba chiếc Bentley.
Ba chiếc cửa xe mở ra, từng bảo tiêu một bước xuống xe đề phòng!
Ngụy Hoằng mặc áo sơ mi trắng, quần dài, bộ đồng phục đuôi én màu tím, tay trái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy hắc kim tinh xảo, tay phải đeo đồng hồ nam kiểu mới nhất của Patek Philippe, cả người khí chất toát ra vẻ thiên thành, như một công tử bước ra từ trong phim truyền hình.
"Ngụy đại thiếu? Là hắn sao?"
"Hắn bình thường không phải rất kín tiếng sao? Sao hôm nay lại phô trương vậy?"
"Ta đi, mang sáu bảo tiêu đi học? Có cần phải làm màu vậy không?"
"Không phải nói hắn ở Ngụy gia không được yêu thích sao? Sao so với đứa con nuôi Ngụy Thắng còn ngưu bức hơn vậy?"
Đám người lại một lần nữa khiếp sợ không thôi!
Ngụy Hoằng lại không liếc nhìn những người này một cái, càng không quan tâm hành động của mình cao bao nhiêu điều.
Mình trọng sinh một lần khó tránh khỏi muốn đại sát tứ phương, như vậy sẽ phải đắc tội vô số ngưu quỷ xà thần, cho nên cẩn thận đến mấy cũng không đủ, hắn cũng không muốn vô cớ lại chết thêm một lần.
"Trong trường an toàn thì tạm thời được bảo hộ, các người cứ ở trên xe nghỉ ngơi là được, đi ăn cơm hay đi vệ sinh thì thay phiên nhau mà đi, đừng quấy rầy trật tự bình thường của trường học." Ngụy Hoằng vuốt chiếc nhẫn tay trái, nhàn nhạt phân phó.
"Rõ!" Đội trưởng đội bảo tiêu khẽ gật đầu: "Thiếu gia, ngài có việc gì cứ tùy ý phân phó, chỉ cần bấm máy truyền tin khẩn cấp, chúng tôi trong vòng một phút chắc chắn có mặt. Ngoài ra, trong máy bộ đàm còn có thiết bị định vị đặc chế của chúng tôi, nếu gặp bắt cóc cũng có thể định vị ngay."
"Ừm!"
Ngụy Hoằng hài lòng khẽ gật đầu.
Từ Mậu Cung những người này quả thật là chuyên nghiệp.
Đợi sau khi trong tay hắn có hơn 10 tỷ tài sản, nhất định phải nuôi thêm mấy tổ bảo tiêu nữa mới được.
Mỗi tổ ít nhất cũng phải mười hai người, nếu không đi ra ngoài đều không có chút cảm giác an toàn.
"Một lát nữa trong lớp học có thể sẽ ồn ào, ta không gọi thì không ai được vào." Ngụy Hoằng lại lần nữa phân phó.
"Rõ!"
Đội trưởng đội bảo tiêu cung kính gật đầu!
Lúc này hắn mới quay người xách cặp, giữa một đám nam sinh ước ao ghen tị, một đám nữ sinh mắt đầy sao nhìn theo, nghênh ngang bước vào phòng học lớp 12 ban 2 trên lầu dạy học.
Lớp này có khoảng hơn ba mươi người!
Khi Ngụy Hoằng đi vào phòng học, không khí ồn ào bỗng chốc tĩnh lặng trong giây lát.
Trong lớp có vài ánh mắt ác ý không chút che giấu nhìn thẳng đến.
Ngụy Thắng thì đang lười biếng ngồi dựa người, bên cạnh còn có bốn năm tên phú nhị đại khí độ phi phàm đang vây quanh.
Những người này trước kia đều là tay sai trung thành của Ngụy Hoằng, không ít kẻ trước mặt hắn khúm núm, mong muốn có được sự ưu ái của hắn, để công ty nhà mình có thể chia chút canh thừa thịt nguội từ tập đoàn Ngụy thị.
Về sau khi tin tức hắn thất sủng truyền ra.
Bọn họ lập tức đổi vị trí thành tay sai của Ngụy Thắng.
Kiếp trước, Ngụy Hoằng không tranh không đoạt ôn tồn lễ độ.
Thêm nữa lại có thân phận thật thiếu gia này gia trì, dù là không được sủng ái cũng không ai dám tùy ý trêu chọc.
Những tay sai này nhiều nhất cũng chỉ là châm chọc khiêu khích vài câu, không gây ra chuyện gì quá lớn.
Bất quá hôm nay, Ngụy Thắng hết lần này đến lần khác bị làm bẽ mặt lại không muốn để hắn dễ chịu hơn chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận