Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 166: Ngươi không nhận chúng ta, chẳng lẽ còn có thể không nhận bọn hắn?

Chương 166: Ngươi không nhận chúng ta, chẳng lẽ lại không nhận bọn họ?
Chớp mắt một cái hơn nửa giờ đã trôi qua Cuộc họp công tác của bộ phận văn nghệ cuối cùng cũng kết thúc.
Ngụy Hoằng đã triệt để cắt tỉa lại các hạng mục quay chụp lớn.
Rồi đưa ra những sắp xếp công việc tỉ mỉ hơn, lúc này mới vừa lòng tuyên bố tan họp.
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng họp.
Một tràng tiếng ồn ào đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy một đám người tụ tập tại cửa thang máy, cùng nhân viên bảo vệ của công ty và các nữ thư ký giằng co xô đẩy, cãi nhau ầm ĩ, thu hút không ít nhân viên quay đầu quan sát.
"Tình huống gì đây, đây là cái chợ sao? Cãi nhau om sòm thế này?" Ngụy Hoằng bất mãn quát lớn, lập tức trấn áp được đám người ồn ào.
Đến gần xem xét mới phát hiện, hóa ra lại là người của Ngụy gia!
Lúc này là bà cô Ngụy Tú Anh, dẫn theo cô cả Ngụy Xuân Lan, cô út Ngụy Thu Cúc, chị hai Ngụy Thải Lam, cùng hơn mười người cả nam lẫn nữ già trẻ ăn mặc quê mùa, cũ kỹ.
"Sao vậy?" Ngụy Hoằng nhíu mày, khoát tay ra hiệu cho nhân viên bảo vệ và thư ký tản ra, mới mở miệng mỉa mai: "Mọi người có dự án hợp tác nào muốn bàn với tập đoàn của chúng tôi sao? Kéo nhau đến đông thế này, chắc hẳn là một mối làm ăn lớn nhỉ!"
"Đương nhiên!" Ngụy Tú Anh thản nhiên nói: "Cháu trai con đây là không hoan nghênh?"
"Lão thái thái tuổi không lớn lắm nhưng lại hay quên quá, chẳng lẽ đã quên ta với Ngụy gia sớm đã không còn quan hệ?" Ngụy Hoằng ngoáy ngoáy tai, không nhịn được nói: "Đừng mở miệng một tiếng cháu trai con để kéo gần quan hệ, ta không chịu nổi đâu!"
Sắc mặt của đám người Ngụy Tú Anh lập tức trở nên khó coi.
Ngụy Hoằng không đợi bọn họ nói nhảm nhiều, khoát tay một lần nữa đi vào phòng họp.
Trực tiếp ngồi xuống ghế chủ tọa, phân phó thư ký: "Làm phiền cô cho tôi một ly cà phê."
"Vâng!"
Nữ thư ký cung kính gật đầu đáp ứng.
Trong sự nhìn chăm chú của La Khôn và một đám bảo vệ, bà lão Ngụy Tú Anh chống gậy nghênh ngang đi vào phòng họp, những người còn lại cũng nối đuôi nhau mà vào, không khách khí ngồi xuống hai bên bàn hội nghị.
Chốc lát sau!
Nữ thư ký mang cà phê tới!
Ngụy Tú Anh trực tiếp nhân cơ hội gây sự, mặt mày u ám quát lớn: "Đồ không có mắt, không thấy khách quý ở đây sao? Ngay cả trà nước cũng không có, lũ các người làm ăn kiểu gì vậy?"
Nữ thư ký không hiểu rõ chuyện, cứ ngỡ thật sự là khách quý, sợ đến mặt mày trắng bệch, vội vàng muốn xin lỗi.
Ngụy Hoằng lại khoát tay ngăn cô lại, cười lạnh nói: "Trà nước của tập đoàn chúng tôi là để cho người uống, các người xứng uống sao? Muốn thả rắm gì thì cứ thả, tôi bận nhiều việc, không có hứng thú nói nhảm với các người!"
"Tốt, tốt, tốt!" Ngụy Tú Anh cố nén giận, gượng gạo nở nụ cười nói: "Cháu trai con đừng nóng tính quá vậy nha, người trẻ tuổi phải biết nói chuyện tử tế, phải hiểu kính già yêu trẻ, nếu không ra ngoài người ta lại tưởng nhà họ Ngụy chúng ta không có gia giáo!"
Ngụy Hoằng trong lòng càng thêm mất kiên nhẫn!
Nhưng ngược lại hắn lại muốn xem thử những người này rốt cuộc muốn làm gì.
Vì vậy mặt lạnh ra hiệu cho bà lão này nói tiếp.
"Đến, giới thiệu một chút!" Ngụy Tú Anh ho nhẹ một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Mấy vị này là người thân thích ở quê Phượng Dương, đây là tam thúc công của con, đây là bác bảy, đây là anh họ bên nhà tam thẩm, đây là ông bác của con..."
Bà lão trực tiếp giới thiệu từng người đến mấy lần.
Những người này cũng chẳng khách khí, lập tức cười ha hả hùa theo.
"Ngươi là thằng Hoằng con đúng không? Làng Ngụy gia chúng ta có thể có người tài giỏi như ngươi, mọi người đều rất cao hứng đó!"
"Đúng vậy, chúng ta đại diện cho cả thôn đến thăm ngươi đây, đến, đến, đây là trứng gà mái nhà ta đẻ, ngươi mang về tẩm bổ thân thể!"
"Ấy, nhìn con gầy quá, đây là thịt khô nhà ta làm, con mang về nhà mà ăn!"
Đám người trong thôn Ngụy gia nhao nhao lên tiếng!
Những thứ đồ họ mang theo cũng lần lượt đưa tới chỗ hắn.
Nếu không phải La Khôn dẫn theo đám bảo vệ ngăn lại, bọn họ đã kéo hắn ra diễn cảnh thân tình sâu đậm rồi.
"Ha ha!"
Ngụy Hoằng tức giận đến bật cười.
Những người này đúng là có ý tứ.
Gia gia hắn xuất thân từ thôn Ngụy gia ở Phượng Dương xác thực không sai, từ khi phát đạt ở thành phố Giang Châu, vẫn luôn đối xử không tệ với người trong thôn, vừa cho sửa đường, vừa giúp đỡ người trong thôn lập nghiệp, trồng cây ăn quả, mở xưởng thủ công, muốn kéo thôn Ngụy gia nghèo nàn lạc hậu lên.
Đáng tiếc, những người này là thứ bùn nhão trét không lên tường!
Cả ngày ăn không ngồi rồi uống rượu đánh bạc, chỉ hận ông nội Ngụy không chịu đưa tiền trực tiếp cho bọn họ, để nhà nào cũng được sống sung sướng, giúp đỡ bao nhiêu lần đều thất bại mà thôi.
Một số ít người may mắn vào được tập đoàn Ngụy Thị làm việc thì khắp nơi lộng quyền nhũng nhiễu, khiến trên dưới tập đoàn một trận rối ren.
Ông nội Ngụy cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, liền đuổi hết bọn họ đi.
Thế nhưng đám người này tức giận quá còn đào cả mả tổ của cụ tổ Ngụy lên.
Lúc đó Ngụy Hoằng mới bảy tám tuổi, nhớ rõ ông nội tức gần hộc máu, từ đó về sau đoạn tuyệt quan hệ với người thôn Ngụy gia.
Vạn vạn không ngờ tới!
Ngụy Tú Anh để chọc tức hắn mà ngay cả những người này cũng lôi kéo qua đây.
Ngụy Hoằng cười lạnh nhấp một ngụm cà phê, nói: "Các vị cũng đừng lôi kéo làm quen như vậy, nếu tôi nhớ không nhầm thì 10 năm trước các người đào mả cụ tổ nhà tôi lên, ông nội tôi liền đoạn tuyệt quan hệ với các người rồi mà?"
"Còn nữa, hiện tại tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngụy gia, ngoại trừ nhận ông nội đã khuất, thì những người còn lại đều không có nửa điểm quan hệ với tôi!"
"Các người chẳng qua chỉ là người thân thích của Ngụy gia, bây giờ chạy tới nhận thân với tôi, có phải quá buồn cười không?"
Đám người nghe vậy mặt mày bối rối!
Rõ ràng cũng biết mối quan hệ của Ngụy Hoằng và Ngụy gia.
Nhưng những người này cũng không phải dạng vừa, ở trong thôn toàn là những người lý lẽ cùn.
Sao lại dễ dàng bị dăm ba câu này đuổi đi chứ?
Tam thúc công tóc hoa râm, chống gậy, cậy già lên mặt khuyên nhủ: "Thằng Hoằng con à, con nói vậy là không đúng rồi, quan hệ máu mủ ruột thịt sao nói đoạn là đoạn được? Dù sao thì chúng ta cũng là quan hệ gãy xương còn liền gân, hồi xưa ông nội con hồ đồ, con cũng không thể hồ đồ theo vậy được chứ!"
"Đúng vậy, con có sự nghiệp lớn như vậy, không có bà con cô bác trông nom thì sao, lỡ bị người ngoài cướp thì làm sao bây giờ?"
"Phải đó, chúng ta cũng có hại con đâu? Chúng ta đều là người thân thích thật sự cả, hồi con còn bé, thím con còn bế con rồi mà!"
"Ai chà chà, thằng Hoằng con giàu sang thì không nhận người thân nha? Nói vậy ra ngoài thì bị người ta mắng vào mặt đó!"
Những người khác nhao nhao phụ họa theo.
Lại chắp vá lại đạo đức bắt cóc.
Xem ra, người Ngụy gia này là chuẩn bị dùng đám hương thân hương lý này đến bắt cóc hắn đây mà.
Muốn một lần nữa dựa dẫm vào người Ngụy Hoằng mà hút máu.
"Thủ đoạn bỉ ổi buồn cười như thế, có phải quá ngây thơ rồi không?" Ánh mắt của hắn đảo qua mấy người Ngụy gia, cười nhạo nói: "Muốn dựa vào mấy câu liền ăn ngon uống sướng, các người đây là đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?"
"Tiểu Hoằng à, nói gì mà khó nghe vậy?" Ngụy Xuân Lan cười giả lả khuyên nhủ: "Những người này đều là người thân thuộc của nhà họ Ngụy mình đời thứ ba trở đi cả đó, con không nhận chúng ta, chẳng lẽ lại không nhận bọn họ?"
"Đúng đó!" Ngụy Thu Cúc cũng khuyên nhủ: "Người ta thì phải lá rụng về cội chứ, nếu không thì chẳng khác nào lục bình không rễ sao? Một mình lẻ loi sống trên đời cũng rất thảm, cho dù con có bay cao bay xa thế nào đi nữa thì người thân cũng là chỗ dựa vững chắc và bến cảng của con!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận