Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 20: Ngoại nhân? Ngươi mới là ngoại nhân tốt a!

Chương 20: Ngoại nhân? Ngươi mới là ngoại nhân đấy!
Lúc chạng vạng tối, Ngụy Hoằng được đám bảo tiêu hộ tống đến Ngụy gia đại trạch!
Trong phòng khách, Ngụy Gia Lương, Đỗ Tư Tuệ, Ngụy Thắng đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn ăn.
Mấy người chị gái đều không có ở đây, chỉ có người hầu đang không ngừng bận rộn.
"Vương mụ, t·h·iếu gia đã về!" Đỗ Tư Tuệ thấy vậy lập tức cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Mau mang đồ ăn lên."
"Dạ, thưa phu nhân!" Vương mụ khom người đáp lời.
Lập tức dẫn người bưng lên bàn một loạt món ăn đủ cả sắc hương vị.
Ngụy Hoằng không nói một lời, trực tiếp ngồi xuống rồi bắt đầu ăn.
Ba người đối diện rốt cuộc không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh trên mặt.
"Gia giáo của ngươi đâu?" Ngụy Gia Lương gõ bàn một tiếng, quen thói mở miệng răn dạy: "Về đến nhà cũng không biết chào hỏi, câm rồi hả?"
"Ngươi là người sao?" Ngụy Hoằng hiếu kỳ hỏi thăm.
Ngụy Gia Lương tức đến suýt chút ngất đi.
"Người và động vật đều biết đối xử tốt với con cái mình một chút." Ngụy Hoằng vừa nhấm nháp t·h·ị·t b·ò, vừa lơ đãng nói: "Nhưng còn các ngươi thì sao? Còn buồn nôn hơn cả súc sinh, đối với con ruột không thương, đi thương con nuôi, toàn những thứ đầu óc không bình thường, sao còn dám tự cho mình là người?"
"Ngươi ngươi ngươi..." Ngụy Gia Lương ôm ngực thở dốc.
Đỗ Tư Tuệ sắc mặt cũng khó coi, vội vàng bảo người đi lấy t·h·u·ố·c.
Ngụy Thắng ở một bên chêm vào: "Anh cả nếu không thích em ở trong nhà thì em có thể đi, anh ngàn vạn lần đừng bất kính với cha mẹ như vậy, như vậy là trời chu đ·ấ·t diệt đấy."
"Không muốn ăn đ·á·nh nữa thì ngậm miệng, miệng thối quá." Ngụy Hoằng liếc mắt một cái, hắn liền ngoan ngoãn im lặng.
【Ô ô ô!】 Ngụy Thắng trong lòng tiếp tục oán thán: 【Anh cả có phải đ·á·n·h em thành quen rồi không? Nhỡ trong nhà anh ấy cũng ra t·a·y thì sao? Em sẽ không bị anh ấy đẩy xuống lầu vào giữa đêm đấy chứ?】
Hắn cố ý làm ra vẻ đáng t·h·ư·ơng!
Ngụy Gia Lương và Đỗ Tư Tuệ tự nhiên nhớ lại chuyện ở trường học.
Nhưng bọn họ lại không tức giận thay Ngụy Thắng như dự kiến, mà là liếc nhìn nhau, rồi dần thu lại vẻ tức giận trong mắt, cố gắng tỏ ra vẻ hiền hòa.
"Tiểu Hoằng à, con cũng thật là, đừng ngày nào cũng làm cha con tức giận, người một nhà có gì không thể nói chuyện tử tế?" Đỗ Tư Tuệ l·i·ếm láp mặt hòa giải nói: "Nào, uống thêm chút canh, đây là ta dặn Vương mụ nấu canh thanh nhiệt đấy."
Nói xong, nàng còn chủ động múc một chén canh đưa qua.
Ngụy Hoằng liếc mắt cũng lười nhận, vô duyên vô cớ ân cần thì không phải l·ừ·a gạt thì cũng là trộm cướp, bản chất hai vợ chồng này hắn đã sớm nhìn rõ, đời này hắn sẽ không hy vọng gì ở bọn họ nữa.
"Có r·ắm thì thả luôn đi, đừng có làm ta buồn nôn." Ngụy Hoằng chán ghét lên tiếng.
"Khụ khụ!" Ngụy Gia Lương chiến thuật ho khan một tiếng, giả vờ lơ đãng hỏi: "Ông nội con có phải để lại cái gì không?"
Ngụy Hoằng nhếch môi cười khẩy: "Ông nội để lại cái gì mà ngươi không rõ? Lúc ông ấy q·ua đ·ờ·i, ngươi còn muốn vét sạch không còn một cọng lông ấy chứ? Ngay cả cô hai, cô ba ở xa tận Yến Kinh cũng không được chia một xu."
"Ngươi đừng có lái sang chuyện khác, ta nói không phải cổ phần bất động sản!" Ngụy Gia Lương vỗ bàn tăng thêm ngữ khí: "Có phải lão già ch·ế·t tiệt kia để lại cho ngươi m·ạ·n·g lưới tình báo, nhân mạch, mấy cái thóp của các nhà hay không?"
Hiển nhiên, ông ta đã biết mọi chuyện xảy ra ở văn phòng trường học hôm nay.
Đồng thời cũng dễ dàng đ·á·n·h giá ra, Ngụy Hoằng biết rất nhiều tin tức mà người ngoài không biết, nếu không thì không thể mấy câu liền dồn ép Tạ Chí G·i·a·ng, Kỷ Minh Hiền phải lùi bước, lại càng không thể ép Lưu hiệu trưởng ngoan ngoãn vào khuôn phép.
Ngụy Gia Lương tuy hiện tại danh chính ngôn thuận nắm giữ Ngụy thị tập đoàn!
Nhưng ai cũng hiểu rõ, đó chỉ là do Ngụy Hoằng còn chưa trưởng thành mà thôi.
Một khi hắn trưởng thành thừa kế 30% cổ phần mà ông nội để lại, thêm cả các bậc tiền bối như cung thúc ở ban giám đốc tạo thế, đến lúc đó việc hắn kế thừa tập đoàn đơn giản như trở bàn tay, bởi vậy mà Ngụy Gia Lương những năm gần đây vẫn luôn nhìn hắn không vừa mắt.
Nếu có thể dỗ dành hắn đem m·ạ·n·g lưới tình báo, các tài liệu đen của các nhà giao hết ra!
Như vậy một năm đại học có được một núi tài sản vô hình, Ngụy Gia Lương nhất định có thể tạo ra thành tựu lớn hơn, ngăn chặn miệng lưỡi đám cổ đông trong ban giám đốc, hoàn toàn đứng vững chân ở tập đoàn.
Nghĩ đến đây! Ngụy Gia Lương trong ánh mắt lộ ra một tia vội vàng, thúc giục nói: "Con vẫn còn là vị thành niên, con nít thì biết gì mấy chuyện nguy hiểm này, bây giờ không biết có bao nhiêu người ở sau lưng muốn g·i·ế·t c·h·ế·t con đấy, mau đem toàn bộ mọi thứ giao ra!"
"Đúng vậy đấy!" Đỗ Tư Tuệ cũng ở một bên khuyên nhủ: "Chúng ta làm cha mẹ làm sao có thể trơ mắt nhìn con gặp chuyện không may? Con đem m·ạ·n·g lưới tình báo giao ra, đem hết thảy những gì con biết nói hết ra đi, sau này cứ an phận mà học hành là được rồi."
"Ha ha!" Ngụy Hoằng không khỏi bật cười.
Quả nhiên, hai vợ chồng bọn họ vẫn trơ tráo như ngày nào.
Thật ra ông nội có để lại cái m·ạ·n·g lưới tình báo gì đâu?
Cái gì tài liệu đen cũng là bịa đặt, chẳng qua là do kiếp trước hắn biết quá nhiều bí m·ậ·t mà thôi.
"Ngươi cười cái gì?" Ngụy Gia Lương bất mãn quát lớn: "Nhanh lên đi, gần đây tập đoàn ta cùng Cẩm G·i·a·ng tập đoàn có một dự án lớn đang triển khai, cái họ Tạ kia nửa phần thể diện cũng không chịu nhường, ngươi lấy tài liệu đen của hắn ra, ta sẽ bắt hắn phải nôn ra một bụng m·á·u mới thôi."
"Ông đúng là biết nằm mơ giữa ban ngày đấy." Ngụy Hoằng kẹp một đũa t·h·ị·t b·ò, trêu tức cười nhạo nói: "Ta muốn làm thì cũng sẽ đem tài liệu đen của ông cho tạ đổng thôi, sao lại có thể giúp ông đối phó với hắn được?"
"Mày đ·i·ê·n rồi hả?" Ngụy Gia Lương tức tối vỗ bàn, khiến đám người hầu xung quanh nhao nhao run lẩy bẩy.
"Anh cả, sao anh có thể giúp người ngoài đối phó ba mẹ chứ?" Ngụy Thắng bất mãn nói: "Tập đoàn Ngụy Thị là tâm huyết của người một nhà chúng ta, anh không thể quá đáng như vậy."
"Ngoại nhân? Ngươi mới là ngoại nhân đấy!" Ngụy Hoằng "bốp" một tiếng nện đôi đũa xuống bàn, mắng: "Nhắc nhở ngươi một chút, Ngụy Thị tập đoàn là tâm huyết cả đời của ông nội ta, không phải tâm huyết của ông già lái xe nhà ngươi, đừng tưởng rằng đổi họ thì có thể chim tu hú chiếm tổ, muốn không làm mà hưởng thì quay về mà thừa kế cái nồi niêu xoong chảo nhà cha ruột của ngươi ấy."
Ba người đối diện lần nữa bị tức đến đỏ mặt tía tai.
Bữa cơm tan rã trong không vui, ngay lúc Ngụy Hoằng ăn uống no đủ chuẩn bị lên lầu.
Đỗ Tư Tuệ lập tức mặt mày đau khổ ôm đầu, chậm rãi ngã về một bên.
Ngụy Gia Lương và Ngụy Thắng thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ, đám người hầu cũng rối rít cả lên.
"Phu nhân, phu nhân bà làm sao vậy?"
"Mẹ, mẹ có sao không? Có phải đau đầu tái phát rồi không?"
"Mau lên, bác sĩ gia đình đâu? Gọi bác sĩ đến!"
Đám người một trận luống cuống tay chân.
Ngụy Hoằng lại rất có hứng thú dừng động tác lên lầu, đi đến tủ rượu lấy một ly rượu đỏ, sau đó ngồi trên ghế sofa ở một bên, vểnh chân lên xem kịch.
Hắn đương nhiên không phải quan tâm đến sức khỏe của Đỗ Tư Tuệ, chỉ là đơn thuần muốn xem kịch thôi.
Trước kia nàng từng bị cao huyết áp, đau đầu, mất ngủ các loại triệu chứng, Ngụy Hoằng vì giúp nàng điều dưỡng cơ thể, đã bỏ ra không ít thời gian nghiên cứu các loại sách t·h·u·ố·c, tự học thành tài một tay nghề điều dưỡng, chữa trị đông y khá ổn.
Nhờ hắn cẩn t·h·ậ·n điều dưỡng, mát xa, châm cứu!
Mà Đỗ Tư Tuệ mỗi ngày đều tươi tỉnh, triệu chứng mất ngủ, đau đầu cũng không tái p·h·át.
Đáng tiếc là do ngày tháng sống sung sướng quá lâu nàng đã sớm quên mất nỗ lực của Ngụy Hoằng.
Mấy ngày nay tức giận quá độ khiến b·ệ·n·h cũ tái phát, nên để cho nàng lại nếm thử khổ sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận