Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 280: Biết rõ núi có hổ, khuynh hướng hổ núi đi!

Chương 280: Biết rõ núi có hổ, vẫn cứ đâm đầu vào núi hổ!
Bến cảng Pangani, Châu Phi!
Một gian phòng nghỉ xa hoa trong khách sạn!
Ngụy Thắng, Tào Quân Nhan, Nhan Ngạo Bắc tề tựu một chỗ.
Ba người vốn không nên gặp mặt lại khó có dịp tụ tập ở nơi đất khách quê người, thưởng thức rượu ngon, đón gió biển, ngắm đống lửa xếp hàng trên bãi cát trong đêm tối.
"Cái nơi quỷ quái này chữ nghĩa thật là nhiều." Tào Quân Nhan có chút bất mãn than phiền: "Thật không biết ngươi nghĩ gì, vì sao nhất định phải đến đây, chẳng lẽ ở trong nước chúng ta không thể xem kịch hay sao?"
"Kịch hay đương nhiên phải thưởng thức ở hiện trường mới đủ ý nghĩa!" Ngụy Thắng lắc lắc ly rượu, cười khẽ chế nhạo nói: "Lỡ đâu chờ cá lớn mắc câu, các ngươi không có mặt tại hiện trường chẳng phải không thể tự mình ra tay?"
"Cũng đúng!" Nhan Ngạo Bắc mặt mày lạnh tanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến lúc đó ta muốn đích thân cắt trên người hắn một trăm đao, mới có thể hả cơn thù đoạt vợ này! Bất quá ngươi chắc chắn hắn sẽ đến đây chứ? Lỡ không đến, chẳng phải chúng ta uổng công một chuyến?"
"Đúng vậy đó!" Tào Quân Nhan cũng đầy mặt khó hiểu, liếc mắt nhíu mày: "Một chủ tịch tập đoàn trăm tỷ, làm sao có thể vì một cô em bảo tiêu, mà ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này? Chuyện này sao nói cũng không nên lời?"
Ngụy Thắng tràn đầy tự tin duỗi lưng mỏi, mới khẽ cười nói: "Nếu là người bình thường chắc chắn không thể làm ra chuyện không thể tưởng tượng được như vậy, nhưng Ngụy Hoằng sẽ, hắn chính là loại người biết rõ núi có hổ vẫn cứ đâm đầu vào!
"Ta bày bố lâu như vậy mới tạo ra cái cục tất sát này, cho dù hắn nhìn ra cạm bẫy, cũng sẽ tràn đầy tự tin nhảy vào, bởi vì hắn quá tự phụ vào khả năng có thể khống chế mọi thứ, lại quá coi trọng tình nghĩa!"
Tục ngữ có câu!
Người hiểu rõ ngươi nhất thường là địch nhân của ngươi.
Câu nói này đặt lên người Ngụy Thắng và Ngụy Hoằng có thể nói là quá hợp.
Hai người bọn họ phảng phất như trời sinh khắc tinh, cuối cùng chỉ có thể có một người sống sót trên đời này, cho nên cả hai đều hiểu rõ đối phương một cách tường tận.
"Ngụy Hoằng nhất định sẽ đến, hơn nữa khả năng lớn là ngay tối nay!" Ngụy Thắng nhấp một ngụm rượu, cười lạnh phân tích: "Hắn chắc chắn sẽ thông qua thế giới ngầm thuê hai ba nhóm lính đánh thuê, sau khi có kế hoạch chu toàn sẽ lập tức xuất thủ, tốc chiến tốc thắng cứu người đi."
"Đáng tiếc, hắn không biết ta đang chờ hắn đâu, không cần biết là thuê bao nhiêu lính đánh thuê, dám đến cũng đừng mơ sống sót rời khỏi nơi này!"
Tào Quân Nhan và Nhan Ngạo Bắc nhìn nhau, không khỏi cong môi cười khẽ!
Hai người cũng tham gia vào trận vây giết này, tự nhiên rõ trong đó có bao nhiêu cạm bẫy, tự cho là đã đoán trước được dự định của đối phương.
Hiện tại mục tiêu đang ở một khu ổ chuột không xa, địa hình nơi đó phức tạp rắc rối, dân bản địa đi vào còn dễ bị lạc đường, tuyệt đối là địa điểm dễ thủ khó công.
Mỗi người bọn họ đều đã thuê vài tốp lính đánh thuê mai phục ở bên trong!
Hơn nữa còn mua chuộc được một đám quân địa phương với quân số mấy ngàn người đóng quân ở đó!
Một khi xảy ra giao tranh, nhóm quân đóng quân này sẽ ngay lập tức xông vào khu dân cư, tiến hành bao vây toàn diện đối với khu ổ chuột, lấy danh nghĩa tiêu diệt phản quân và phần tử khủng bố mà triệt để tiêu diệt đối phương.
Mặc kệ là Ngụy Hoằng hay lính đánh thuê đều sẽ chết!
Sau đó, chuyện này sẽ không gây ra bất cứ liên lụy quốc tế nào, sẽ chỉ được truyền thông đưa tin hời hợt một câu rằng ở đâu đó xảy ra vụ náo động do phần tử khủng bố gây ra khiến bao nhiêu người chết, không ai quan tâm đến chuyện thực sự xảy ra ở cái nước nhỏ này.
"Nhị thúc ta quen biết rất rõ với tướng quân áo Dino ở đội quân đóng tại đây, từ lâu đã có qua lại buôn lậu, giao dịch súng ống đạn dược, khoáng sản, ông ta đã hứa một khi khu ổ chuột xuất hiện náo động, nhất định sẽ bắn giết tất cả người không phải dân bản xứ!"
"Đến lúc đó chủ tịch tập đoàn Hoằng Thịnh danh giá, chết trong một vụ náo động ở một nước nhỏ, cũng chỉ khiến người ta thở dài một tiếng mà thôi. Nếu bắt sống được tên kia càng tốt, đến lúc đó ta phải chào hỏi hắn thật tốt mới được!"
Nhan Ngạo Bắc dương dương tự đắc đổ rượu xuống mặt đất.
Phảng phất như là tiễn đưa Ngụy Hoằng về nơi chín suối.
Tào Quân Nhan nghĩ ngợi rồi nói: "Dù hắn chết hay bị thương, tốt nhất có thể kéo dài thêm một chút thời gian, tình hình trong nước hiện tại rất thuận lợi, cứ kéo dài thêm mười ngày nửa tháng nữa, dù hắn có thể may mắn sống sót, tập đoàn Hoằng Thịnh cũng tiêu tùng, đến lúc đó hắn là người cô đơn thì chúng ta chẳng phải muốn làm gì thì làm?"
"Cũng phải!" Ngụy Thắng nhịn không được bật cười.
Hắn đã chôn một đống mìn ở Yến Kinh và Giang Châu.
Nếu Ngụy Hoằng không may chết ở đây, hắn không chỉ hút hết khí vận của đối phương mà còn có thể nuốt chửng cả tập đoàn Hoằng Thịnh, nhai đến nỗi cặn bã cũng không còn.
Nếu Ngụy Hoằng may mắn sống sót, đợi đến khi hắn gian nan vất vả trốn về nước thì sẽ phát hiện, tập đoàn Hoằng Thịnh đã sớm lung lay sắp đổ gần như phá sản.
Đến lúc đó hắn tay trắng thì còn làm loạn được gì?
Đây chính là cục diện tứ phía nở hoa mà Ngụy Thắng khổ công bày ra, muốn xem hắn có thể thoát được kiểu gì?
"Phanh phanh phanh!"
Trong đêm tối!
Mấy cây số bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng súng.
Tiếng la hét chói tai thỉnh thoảng vang lên, cảng biển thành thị yên bình lập tức hỗn loạn, khách du lịch trên bờ cát càng hoảng sợ chạy tán loạn.
"Phanh phanh phanh!"
Càng ngày càng nhiều tiếng súng vang lên.
Tiếp đó là tiếng nổ lớn, ánh lửa bừng sáng đỏ rực cả bầu trời, vô số người dân trong thành phố đều bị đánh thức.
Lần này thì dù là ai cũng đoán được có chuyện, các du khách sợ hãi liều mạng chạy trốn, khách sạn cũng náo loạn cả lên, khắp nơi đều có thể thấy người chạy trốn tán loạn.
Nhìn lại đường phố thành phố khắp nơi đều hỗn loạn.
"Trò chơi bắt đầu rồi!" Hai mắt Ngụy Thắng sáng lên một vòng tinh quang, khẽ cười nói: "Ta đã nói hắn sẽ đến mà, quả nhiên!"
"Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, hắn nhất định sẽ trốn ở đâu đó điều khiển, cho dù chúng ta tiêu diệt hết đám lính đánh thuê mà hắn thuê thì sao?" Tào Quân Nhan nhìn về phía xa, không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta có thể xông vào khu ổ chuột bắt người?"
"Mẹ kiếp!" Nhan Ngạo Bắc cũng đột nhiên nhận ra vấn đề này.
Lỡ như Ngụy Hoằng núp trong bóng tối không ra thì sao?
Chẳng lẽ bọn họ còn muốn điều tra toàn thành sao?
"Yên tâm đi!" Ngụy Thắng đứng dậy đi đến trước một ống nhòm ngắm cảnh, yên lặng thưởng thức cảnh bắn giết, nổ súng ở phía xa, cười lạnh nói: "Ngụy Hoằng là một người rất mâu thuẫn, hắn vừa tiếc mạng lại vừa điên cuồng, kiểu lúc này hắn chắc chắn sẽ núp ở gần đó xem kịch, chỉ cần nhìn chằm chằm mục tiêu là không sợ không tìm được hắn."
"Tốt nhất là mày cứ chờ sự kiện diễn ra đúng như dự đoán đi, nếu không công tao mất nhiều thời gian và công sức như vậy, mày có chết vạn lần cũng không hết tội, nghe rõ chưa?" Nhan Ngạo Bắc đứng lên vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt thâm trầm cười lạnh.
"Hiểu rồi!" Ngụy Thắng nén ý lạnh trong mắt, cười làm lành nói: "Dù hắn trốn ở đâu, ta cũng có biện pháp bắt được người, cuối cùng sẽ giao cho Nhan thiếu trên tay."
"Tốt nhất là vậy!" Nhan Ngạo Bắc sắc mặt hơi dịu đi.
Ba người không nói gì nữa.
Chỉ là ánh mắt đều hướng về phía khu ổ chuột không xa.
Đường xá ở đó ngoằn ngoèo phức tạp, nhà cửa tất cả đều là nhà dân dựng tạm bằng gỗ ván, một trận bắn nhau nổ súng khiến lửa bùng cháy hừng hực, như chốn địa ngục trần gian làm người ta nhìn mà kinh hãi.
Mà ở nơi đó, cuối cùng sẽ trở thành mộ địa của Ngụy Hoằng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận