Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 47: Ngươi cũng không muốn tiếp nhận Niếp gia lửa giận a?

Chương 47: Ngươi cũng không muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Niếp chứ?
Trong khoảnh khắc! Tình thế đảo ngược! Ngụy Hoằng không phải loại người "gà không chặt được". Từ nhỏ, hắn đã học đủ các loại kỹ năng vật lộn, mỗi ngày đều dành thời gian luyện tập, dù tạm thời vẫn chưa thể so sánh với những tay đấm đỉnh cao thực thụ, nhưng so với những tay đấm hàng đầu trong nước thì không hề kém cạnh. Mấy tên nhóc thích bắt nạt kẻ yếu thì còn được, gặp phải cao thủ như hắn thì coi như chúng đen đủi, cơ bản là một quyền hạ gục một tên. Nếu không phải Ngụy Hoằng cố ý nương tay, thì những kẻ này tám phần sau này sẽ phải liệt giường.
"Khá lắm, Ngụy thiếu gia lợi hại vậy sao? Không nói không rằng đã động thủ rồi à?"
"Trời ơi, nắm đấm nặng thế, e là cả bảo tiêu nhà ta cũng chưa chắc đã tung ra được cú đấm có lực như vậy!"
"Ghê thật, đúng là thâm tàng bất lộ!"
Đám người nhao nhao hít sâu một hơi. Ngụy Thắng thì sợ đến mặt mày trắng bệch. Lúc này, hắn mới nhận ra vừa nãy người ta đã nương tay, nếu không một tay có lẽ đã khiến hắn não chấn động rồi.
"Tốt tốt tốt! Ngươi còn dám động thủ đúng không? Muốn chết!" Niếp Thanh Lam thấy vậy thì giận tím mặt. Nàng không phải là loại phụ nữ yếu đuối. Từ nhỏ lớn lên trong bầu không khí gia đình xã hội đen. Nàng cũng hết sức thích thú với các môn vật lộn, đánh nhau. Mỗi ngày nàng thích nhất là luyện quyền cùng tán đả. Hiện giờ, nhìn thấy Ngụy Hoằng ra tay bá đạo như vậy, nàng lập tức tức giận đến phun cả thuốc lá, một cước tàn nhẫn đá ra.
"Phanh phanh phanh!"
Hai người quyền cước giao nhau. Trong phòng vệ sinh chật hẹp, họ điên cuồng giao chiến. Tống Quy và mấy người khác sợ hãi, vội vàng trốn vào các phòng trong nhà vệ sinh, sợ không cẩn thận lại bị tai bay vạ gió, cao thủ tán đả này một quyền một cước đều không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Ngoài hành lang, lúc này đã sớm có rất đông học sinh vây quanh! Mọi người chấn kinh quan chiến, ai nấy đáy mắt đều tràn đầy sự ngưỡng mộ. Tuy nhiên, cuộc giao đấu kịch tính này cũng không kéo dài được lâu. Trong vòng bảy tám giây ngắn ngủi, hai người giao thủ qua lại mười bảy chiêu, Niếp Thanh Lam đã bị một cước đá trúng bắp chân, kêu lên đau đớn rồi quỵ xuống.
"Phế vật!" Ngụy Hoằng cười lạnh, lấn tới. Khuỷu tay và đầu gối trong Thái Quyền như hình với bóng, điên cuồng tấn công. Niếp Thanh Lam lập tức phải chắp vá đối phó, chật vật phòng ngự. Lại thêm vài cú đấm, nàng bị đánh bay đập vào tường nhà vệ sinh, rên rỉ đau đớn suýt chút nữa phun ra máu.
"Chỉ có thế này thôi sao?" Ngụy Hoằng căn bản không cho nàng cơ hội thở dốc. Hắn xông lên tung hai cước khiến nàng ngã trái ngã phải, trực tiếp mất khả năng chống cự.
Lúc này, Ngụy Thắng và những người khác mới hoàn hồn, từng người sợ hãi hít sâu một hơi, Tạ Tư Tư còn không nhịn được kinh hô: "Dừng tay, đừng làm tổn thương Lam Lam!"
"Khi nãy nàng chỉ huy đàn em bắt nạt người khác thì sao không kêu dừng tay?" Ngụy Hoằng chán ghét liếc nhìn, lạnh giọng chất vấn: "Đừng nói với ta là ngươi không thấy đấy!"
"Ta..." Tạ Tư Tư mặt có chút đỏ lên, nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Ngụy Thắng thì mặt dày nói: "Đại ca đừng như vậy, Lam Lam tỷ vừa nãy chỉ nói đùa thôi mà."
"Được, ta cũng đùa với nàng một chút." Ngụy Hoằng nắm lấy tóc nàng, hung hãn đập đầu nàng vào tường.
"Đông đông!" hai tiếng! Niếp Thanh Lam lập tức hét thảm lên. Gáy cũng rướm máu, trông vô cùng thê thảm.
"Ngươi điên rồi sao?" Ngụy Thắng không nhịn được kinh hô.
"Đừng nói nhảm, nàng dám bắt nạt người khác thì ta liền dùng thủ đoạn tương tự trả lại." Ngụy Hoằng cười lạnh đưa tay chỉ chỉ: "Muốn cứu nàng đúng không? Đến đây, tới đây, ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, ta sẽ bỏ qua cho nàng."
Ngụy Thắng sững sờ, những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Không phải ngươi sao?" Ngụy Hoằng cười lạnh: "Chuyện này là do ngươi gây ra, ngươi không thể trơ mắt nhìn bạn bè vì mình mà bị đánh đập chứ?"
Nghe vậy, Ngụy Thắng lập tức hiểu ra mưu tính của hắn. Nếu đồng ý, hắn sẽ phải quỳ trên mặt đất chịu nhục. Nhưng nếu từ chối, hình tượng mà hắn xây dựng bấy lâu sẽ sụp đổ, mọi người sẽ cho rằng hắn là kẻ vong ân bội nghĩa, thậm chí Niếp Thanh Lam cũng có thể sẽ oán hận. Dù thế nào hắn cũng chịu thiệt lớn! Ngụy Hoằng, tên này quả thật quá tàn độc!
"Tiểu Thắng, không được quỳ, ta sẽ gọi điện thoại tìm người tới cứu Lam Lam tỷ!" Tạ Tư Tư lo lắng khuyên nhủ.
Niếp Thanh Lam cũng yếu ớt lắc đầu: "Không được quỳ, ta không sao, hắn không dám làm gì ta."
"Thật sao?" Ngụy Hoằng nắm lấy đầu nàng, cười gằn: "Ta đếm đến ba nếu ngươi không quỳ xuống, ta liền dìm đầu nàng vào bồn tiểu đi."
"Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
"Bảy!"
Trong tiếng đếm ngược từng hồi. Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, đơn giản là đang nghi ngờ tai mình. Hắn muốn dìm đầu Niếp đại tiểu thư vào bồn cầu đi tiểu sao? Đầu óc hắn có vấn đề à? Hắn có thật sự cho rằng có thể tùy ý bắt nạt ai cũng được không? Hắn có biết làm như vậy thì sẽ có hậu quả gì không?
【Ô ô ô!】 Tiếng lòng của Ngụy Thắng không ngừng vang lên: 【Phải làm sao bây giờ? Có nên quỳ không? Nếu quỳ thì cha mẹ nhất định sẽ vô cùng thất vọng về mình, cảm thấy mình làm mất mặt nhà họ Ngụy, rất có thể sẽ đuổi mình ra khỏi nhà.】
【Thế nhưng không quỳ thì chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Lam Lam tỷ bị người ta làm nhục như vậy? Vậy cả đời này của nàng sẽ không thể ngẩng đầu lên được, phải làm sao bây giờ?】
【Thôi được rồi, dù bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng phải cứu Lam Lam tỷ, ta không quan tâm. . .】
Sau một hồi diễn kịch trong lòng, mặt hắn đầy vẻ quyết tuyệt, chuẩn bị quỳ xuống. Niếp Thanh Lam lập tức cảm động xen lẫn bi phẫn, khẽ gầm lên: "Không được quỳ, hắn dọa ngươi đó, hắn không dám đối xử với ta như vậy đâu!"
"Thật sao?"
"Ba, hai, một, hết giờ!"
Ngụy Hoằng không tiếp tục lảm nhảm nữa. Tay nắm tóc nàng, đột nhiên dùng sức nhấn đầu nàng vào bồn cầu!
"Không!"
"Ô ô ô!"
Trước mắt bao người! Niếp Thanh Lam cuối cùng cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sau một khắc tiếng kêu thảm thiết liền biến thành nghẹn ngào. Trong bồn cầu còn rất nhiều chất lỏng màu vàng nâu, gương mặt xinh đẹp bóng loáng tỉ mỉ của nàng cùng với mái tóc được chăm chút kỹ lưỡng, trong nháy mắt đã tiếp xúc thân mật với chúng.
Trong chớp mắt! Mùi khai xộc thẳng lên mũi. Niếp Thanh Lam gần như muốn nôn ra trong tiếng hét chói tai.
Cảnh tượng này đã khiến đám người Kỷ Bằng, Tạ Tư Tư sợ hãi, tất cả đều dùng ánh mắt như nhìn chó dại để nhìn Ngụy Hoằng. Trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ - hắn sao dám làm vậy? Ngay cả Kỷ Bằng cũng không dám làm như thế này! Niếp Thanh Lam, một đại tiểu thư như vậy, khi nào mới phải chịu loại uất ức này? Một khi nàng bắt đầu trả thù, dù là nhà họ Ngụy cũng khó tránh khỏi xui xẻo.
"Điên rồi, tên này thật sự điên rồi!"
"Mẹ nó, Niếp đại tiểu thư bị dìm đầu vào bồn cầu đi tiểu, nói ra thì cả giới thượng lưu ở Giang Châu này cũng phải dậy sóng!"
"Nhà họ Niếp thương yêu cô con gái này nhất. Nếu người cha con gái cưng này mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ lóc thịt Ngụy Hoằng thành tám mảnh mất!"
Đám người khiếp sợ nghị luận ầm ĩ! Tóm lại chỉ có một câu - hắn gặp phải tai họa rồi! Dám đối xử với Niếp Thanh Lam như vậy, còn nhục nhã hơn là tát thẳng vào mặt Niếp Thịnh Nguyên trước mặt mọi người. Nếu nhà họ Niếp không làm gì đó, e là họ sẽ trở thành trò cười của toàn thành, về sau còn mặt mũi nào mà lui tới trên mảnh đất này nữa?
"Đại ca, dừng tay đi!" Ngụy Thắng lo lắng hét lớn: "Anh muốn kéo nhà họ Ngụy vào chỗ chết sao? Mau thả Lam Lam tỷ ra, nếu không thì ai cũng cứu không được anh đâu, anh không muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Niếp chứ?"
"Cái rắm nhà họ Niếp, ai dám chọc vào ta thì phải uống nước tiểu!" Ngụy Hoằng mặt không cảm xúc lấy điện thoại ra, quyết đoán chụp vài bức ảnh cận mặt của Niếp Thanh Lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận