Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 45: Thật sự cho rằng ta là ngươi có thể tùy ý thu thập người?

Chương 45: Thật sự cho rằng ta là người mà ngươi có thể tùy ý muốn làm gì thì làm sao?
Sáng sớm, Ngụy Hoằng và Ngụy Thắng hai người lại lần nữa trước sau đến trường.
Ngụy Hoằng vẫn như cũ là ba chiếc Bentley Mộ Thượng chống đạn, hai chiếc việt dã Hummer, hai tổ bảo tiêu mười hai người hộ tống, phô trương so với lãnh đạo ra ngoài còn bá khí hơn.
Ngụy Thắng thì ngồi Benz, ngoại trừ quan cơ tiểu Ngô đưa đón, trên xe cũng nhiều thêm hai bảo tiêu, nhìn qua cũng không còn keo kiệt như trước đây.
Nhưng mà người ta luôn sợ bị so sánh!
Hắn cùng Ngụy Hoằng đứng chung một chỗ.
Một người giống như tiểu tử tinh thần lông còn chưa mọc đủ, một người thì giống công tử quý tộc không giận tự uy, hai bên căn bản không phải cùng một cấp bậc tồn tại, mỗi lần Ngụy Thắng đều không khỏi âm thầm tự ti.
Bất quá hôm nay hai người vừa xuống xe!
Mấy chiếc "quỷ hỏa" liền gào thét chạy nhanh tới từ cổng trường học.
Bọn bảo tiêu vô ý thức đề phòng.
Đợi đến khi "quỷ hỏa" tới gần mới thấy, mấy thiếu niên thiếu nữ nhuộm tóc đỏ lục lam ngồi trên xe.
Bọn họ tùy ý phô trương, cử chỉ xốc nổi!
Không hợp nhau với đám phú nhị đại và con mọt sách trong thánh thụy cao trung.
Một chút liền thu hút vô số người chú ý.
Đám thiếu niên thiếu nữ "quỷ hỏa" trong miệng phát ra tiếng quái khiếu ô ô ô, xe lượn quanh vài vòng, cuối cùng mới dừng lại trước mặt mọi người, một thiếu nữ tóc đỏ mặc áo da quần da tháo mũ giáp xuống.
"Là ngươi?" Ngụy Thắng mắt sáng lên nhận ra người đến.
Nhiếp Thanh Lam cong môi mỉm cười, hai người phảng phất như số mệnh gặp nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt ẩn ẩn đều có sự kéo, ngay cả kẻ ngốc cũng thấy được bọn họ quen biết nhau.
"Ân nhân cứu mạng, lần trước còn chưa kịp cảm ơn ngươi." Nàng cười nhẹ nhàng tiến lên đưa tay, nói: "Ta gọi Nhiếp Thanh Lam, hôm nay vừa mới chuyển trường đến thánh thụy cao trung, sau này ta sẽ bảo kê cho ngươi."
"Chào cậu, Nhiếp học tỷ, tôi tên Ngụy Thắng!"
Hai người nắm tay!
Ngụy Thắng giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Hắn chấn kinh nhìn về phía gương mặt tươi cười như hoa của đối phương, không khỏi âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, hiển nhiên đã nhận ra, đây là hắc đạo thiên kim mà rất nhiều phú nhị đại đều tránh như rắn rết.
Nghĩ đến mình lại là ân nhân cứu mạng của nàng!
Ngụy Thắng không khỏi mừng rỡ như điên, biểu cảm quản lý cũng kém chút mất kiểm soát.
【Ha ha ha, không ngờ tiện tay cứu một người có khí vận, lại có thân phận này? Ta đã nói rồi, người bình thường nào có nhiều khí vận như vậy?】
Một đạo tiếng lòng chân thực mà chỉ có Ngụy Hoằng mới có thể nghe thấy vang lên!
Sau một khắc, Ngụy Thắng tập trung ý chí, bắt đầu hướng Nhiếp Thanh Lam gây sát thương bằng giọng lòng giả: 【 Ô ô ô, nàng thật xinh đẹp, thật đẹp, cứ như tiên nữ ấy...】
【 Trời ơi, đây rốt cuộc là dáng vẻ gì, sao có thể xinh đẹp đến vậy? 】
【Nàng giống như là vị hắc đạo thiên kim rất lợi hại kia, nàng muốn bảo bọc ta a, vậy thì chắc là đại ca không thể bắt nạt ta được đúng không? 】
Liên tiếp những lời nịnh nọt cầu vồng gây sát thương.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhiếp Thanh Lam lập tức đỏ bừng.
Đồng thời cũng tin chắc những lời trong lòng hắn.
Nghĩ đến việc Ngụy Thắng thường xuyên bị bắt nạt, nàng liền không nhịn được mà đôi mắt bốc lửa.
Quay đầu hung dữ nhìn về phía Ngụy Hoằng đang bị đám bảo tiêu vây quanh, trong mắt mang theo cảnh cáo nồng đậm.
"Ngụy tiểu Thất, đây là người của ta." Nhiếp Thanh Lam lạnh lùng mở miệng: "Tốt nhất là ngươi nên tôn trọng một chút, về sau nếu để cho ta phát hiện ngươi lại đụng đến một cọng tóc gáy của hắn, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
"Ồ?" Ngụy Hoằng ngoáy ngoáy lỗ tai.
Đối với loại cảnh cáo buồn cười của học sinh tiểu học này, hắn hoàn toàn không để vào lòng.
Nhiếp Thanh Lam, cái người phụ nữ điên này, hắn tự nhiên là nhận biết, hai nhà đều phát triển trên địa giới thành phố Giang Châu, ngày thường ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy, mặc dù không thân lắm, nhưng cũng coi như có chút quen biết.
Đối phương mở miệng liền gọi Ngụy tiểu Thất, rõ ràng là có ý miệt thị chọn chi.
Lại thêm kiếp trước, cái người phụ nữ điên này không ít lần chơi khăm hắn.
Ngụy Hoằng đối với nàng tự nhiên là không có nửa phần hảo cảm, lúc này liền phản bác lại: "Nhiếp đại tiểu thư muốn chơi trò ra oai, có phải là tìm nhầm chỗ rồi không? Thật sự cho rằng ta là người mà ngươi có thể tùy ý muốn làm gì thì làm sao?"
"Một tên phế vật không được Ngụy gia xem trọng, ta dựa vào cái gì mà không thể thu thập ngươi?" Nhiếp Thanh Lam cười lạnh một tiếng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên khinh miệt: "Ta có động vào ngươi thì Ngụy gia cũng sẽ không ra mặt thay ngươi đâu, tin không?"
"Tin, đương nhiên là tin!"
Ngụy Hoằng bật cười lắc đầu.
Hắn cũng lười cãi nhau với loại người nhược trí này làm gì.
Nếu hắn dựa vào Ngụy gia mới ngông cuồng như vậy, thì đã sớm không biết bị người khác thu thập thành bộ dạng gì rồi.
Ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra, đúng là ngu xuẩn cực kỳ.
Loại người này ngay cả tư cách làm đối thủ của hắn cũng không có.
"Tránh ra, chó ngoan không cản đường!"
Ngụy Hoằng tùy ý phẩy phẩy tay, bọn bảo tiêu lập tức ùa lên mở đường, mấy tiểu tử tinh thần và mấy tiểu muội ngay lập tức bị đẩy sang một bên, cho dù là Nhiếp Thanh Lam cũng không ai nể nang cô ta nửa điểm.
"Lam Lam tỷ, để đại ca đi trước đi." Ngụy Thắng cẩn thận kéo cô nàng qua một bên, ngoài miệng thì thuyết phục, vụng trộm lại dùng tiếng lòng đổ thêm dầu vào lửa: 【 Ai! Lam Lam tỷ căn bản không hiểu, đại ca ngay cả mặt mũi của ba mẹ cũng chẳng để, sao có thể để ý loại cảnh cáo này? Năm nay ai có nắm đấm lớn thì người đó là ông, xem ra tôi vẫn bị ăn đòn thôi! 】
"Dừng lại!" Nhiếp Thanh Lam nghe vậy liền nổi giận, nàng một tay đẩy bảo tiêu ra, đi đến trước mặt Ngụy Hoằng cười lạnh khiêu khích: "Bản tiểu thư cho phép ngươi đi rồi sao?"
"Ngươi còn muốn nói gì nữa?" Ngụy Hoằng không kiên nhẫn hỏi.
"Ta muốn ngươi nghe kỹ đây!" Nhiếp Thanh Lam ngón tay đâm vào vai hắn, mỗi chữ mỗi câu cảnh cáo: "Từ nay về sau, nếu Ngụy Thắng có chuyện gì, bất kể có phải là ngươi làm hay không, ta đều sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, nghe rõ chưa?"
"Ồ?" Ngụy Hoằng không những không tức giận mà còn cười: "Vô lý như vậy, xem ra Nhiếp đại tiểu thư muốn tìm bảo tiêu kiêm bảo mẫu cho Ngụy Thắng đây."
"Đúng!" Nhiếp Thanh Lam ngang ngược nói: "Bản tiểu thư chính là lẽ phải! Nếu ngươi không muốn xảy ra chuyện, không những không được đụng vào hắn, mà còn phải nâng niu che chở, hắn mà có chuyện gì thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ."
"Lam Lam tỷ, đừng nói vậy mà." Trong mắt Ngụy Thắng khó giấu được sự đắc ý, lại cố tình tiến tới góp mặt vào thêm: "Đại ca đối xử với tôi rất tốt, dù cha mẹ không thích đại ca, tỷ cũng không thể ức hiếp hắn như thế được."
"Ha ha ha!" Ngụy Hoằng ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nhếch hàm, lấy điện thoại ra bấm một mã số, sau đó chọn gọi ra ngoài.
Chỉ một lát sau, điện thoại đối diện truyền đến một giọng nói hùng hậu đầy uy nghiêm: "Alo, ai đó?"
"Nhiếp thúc, cháu là Ngụy Hoằng đây ạ."
"Ngụy Hoằng?" Đối diện sững sờ một hồi, mới giật mình nói: "Ai da, cháu tưởng là ai, hóa ra là Ngụy hiền chất a, cháu tìm ta có chuyện gì sao?"
"Không có gì!" Ngụy Hoằng không nể tình nói thẳng: "Nhà chú có con chó nào không có xích, thả ra ngoài cắn người khắp nơi vậy, chú định quản hay mặc kệ đây?"
"Mẹ nó ngươi muốn chết hả!"
Nhiếp Thanh Lam tức giận mắng lên.
Điện thoại đối diện im lặng một hồi lâu, hiển nhiên là cũng đã hiểu đại khái tình hình, mặc dù không biết hai đứa nhỏ cãi nhau vì sao, nhưng việc Ngụy Hoằng gọi Nhiếp Thanh Lam là chó cũng khiến đối phương vô cùng khó chịu.
"Tính tình của Ngụy hiền chất nóng nảy thật đấy, người trẻ tuổi hỏa khí quá lớn sẽ không tốt đâu, dễ bị thiệt đó nha." Giọng nói lạnh lùng từ trong điện thoại vang lên.
"Không nhọc Nhiếp thúc ngài quan tâm." Ngụy Hoằng nhếch môi cảnh cáo nói: "Tính khí của cháu trời sinh nóng nảy, nếu chó nhà chú còn sủa bậy, thì cháu không ngại giúp chú quản lý giúp đâu."
"Tốt, làm phiền hiền chất giúp đỡ vậy, Nhiếp mỗ cảm kích vô cùng!" Trong lời nói của đối phương xen lẫn một tia trêu tức.
"Tốt!" Ngụy Hoằng không nói nhiều nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhiếp Thịnh Nguyên mặc kệ con gái điên của ông ta sao?
Được, vậy thì cứ từ từ chơi vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận