Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 300: Làm gì cùng một người chết nhiều so đo!

"Lão đại, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi sẽ không nghi ngờ ta là nội gián đấy chứ?"
"Đùa gì vậy, ta lại không thiếu tiền, Tiểu Mạn tỷ lại đối tốt với ta như vậy, ta làm sao có thể phản bội tập đoàn?"
"Trò đùa này không vui đâu, ngươi đừng có dọa ta!"
Tiểu Tích đáp đứng phắt dậy!
Bối rối không thôi nhưng vẫn cố gắng giả bộ vẻ ủy khuất phẫn nộ, ra sức phủi sạch hiềm nghi của bản thân.
Ngụy Hoằng nhún vai, cũng chẳng buồn nói nhiều, trực tiếp nhận lấy tấm bảng La Khôn đưa tới, rồi ném cho nàng!
Phía trên chứa đựng vô số tài liệu điều tra, bao gồm cả việc Ngụy Thắng và nàng bí mật gặp mặt trao đổi tại quán cà phê, và tin tức công ty của cha nàng vừa nhận được hai trăm triệu đầu tư sau khi tuyên bố sắp phá sản.
Sự thật rành rành trước mắt!
Đã hơn hẳn mọi lời biện minh!
Tiểu Tích đáp há hốc mồm định cãi lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra lời nào, mặt mũi trắng bệch ngồi phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt đầy áy náy và tự trách.
"Bốp!"
Triệu Tiểu Mạn giận dữ tát thẳng vào mặt nàng.
"200 triệu, chỉ có ngần ấy tiền mà ngươi cũng nhẫn tâm phản bội? Điên rồi sao? Thiếu tiền thì cứ nói với ta, một tỷ tám trăm triệu chẳng lẽ ta không có sao?" Triệu Tiểu Mạn kích động chất vấn: "Rốt cuộc trong đầu ngươi có gì vậy?"
Ánh mắt của mọi người cũng trở nên hết sức phức tạp!
Tiểu Tích đáp ôm mặt không trả lời, im lặng một lúc rồi mới ngước lên nói: "Đúng! Tất cả đều do ta làm, thì sao chứ, các ngươi có chứng cứ không?"
"Đây chẳng phải là chứng cứ sao?" Triệu Tiểu Mạn giận run.
"Chưa đủ!" Tiểu Tích đáp nhếch mép cười đắc ý: "Mấy thứ này chỉ chứng minh ta có khả năng chơi xấu các ngươi thôi, chứ không đủ làm chứng cứ trước tòa, căn bản không có cách nào kết tội ta đâu!"
Khá lắm, đây là giở trò xảo trá rồi!
Đám người trố mắt kinh ngạc, sau đó không kìm được mà lộ rõ vẻ chán ghét!
"Ngươi quả thật hết thuốc chữa, ta còn tưởng là hiểu lầm, không ngờ bên cạnh chúng ta lại có một con rắn độc ẩn nấp!"
"Ha ha, nhìn cái dáng người chó má, không ngờ lại là một con đàn bà vô lại!"
"Lão đại, thu thập chứng cứ mà kiện cô ta đi, nhất định phải cho cô ta vào tù mọt gông!"
"Mẹ nó, tức chết mất..."
Mọi người tức giận đùng đùng lên tiếng khiển trách!
Tiểu Tích đáp chẳng thèm để ý đến lời nào, nàng giống như đồ vật đã vỡ tan tành, không sợ hãi nữa, tháo xuống vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu, bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha thong thả sơn móng tay, quả thật là lợn chết không sợ nước sôi!
"Nói thật cho ngươi biết luôn!" Tiểu Tích đáp liếc Triệu Tiểu Mạn, hừ lạnh: "Ta phản bội công ty không phải vì tiền, 200 triệu tuy không ít nhưng cũng chẳng đáng là bao, ta chỉ là muốn làm cho ngươi ghê tởm thôi!"
"Ta?"
Triệu Tiểu Mạn kinh hãi!
Đám người cũng ngơ ngác khó hiểu!
Mối quan hệ giữa hai người này bình thường không phải rất tốt sao?
Triệu Tiểu Mạn cũng luôn xem nàng như em gái mà đối đãi, từ ăn uống, quần áo cho đến các loại hàng hiệu xa xỉ, mỹ phẩm dưỡng da đều như không tốn tiền mà đưa, thường xuyên còn mang nàng đi mua sắm rồi thanh toán tất cả.
Ưu đãi cưng chiều đến mức này, đổi với ai chắc cũng cảm động đến phát khóc ấy chứ?
Nhưng tại sao Tiểu Tích đáp lại nảy sinh lòng oán hận?
"Sao? Ngươi còn có mặt mũi mà kinh ngạc à?" Tiểu Tích đáp oán hận lên án: "Dựa vào cái gì mà xuất thân của ta không bằng ngươi? Kỹ năng hacker không bằng ngươi? Mặt mũi cũng không bằng ngươi? Đến cả tất cả mọi người chỉ thích mình ngươi mà không thích ta?"
"Mỗi lần ra ngoài mua sắm, ngươi cứ tranh giành nhau quẹt thẻ, có phải là sợ người ta không biết ngươi có tiền không? Khoe mẽ cái gì chứ? Mấy con nhỏ nhân viên bán hàng ở mấy cái shop đồ xa xỉ đó toàn là lũ mắt chó coi thường người khác, ta khinh!"
"Ngươi rõ ràng là danh viện hàng đầu trong giới thượng lưu, thế nhưng tại sao lại không giới thiệu cho ta một đối tượng chất lượng tốt mà lại cứ gán ghép ta với cái tên tử trạch nam Acker kia? Chẳng phải là coi thường ta hay sao?"
Nàng càng nói càng phẫn nộ!
Cuối cùng đứng dậy chỉ trích, giống như chịu phải một nỗi oan tày trời.
Đám người nghe xong thì hoàn toàn ngơ ngác, hóa ra cũng chỉ là vì ghen ghét? Nên cô ta xem việc Triệu Tiểu Mạn đối tốt với mình thành khoe mẽ?"
"Thật xin lỗi!" Triệu Tiểu Mạn chua xót cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Có lẽ bình thường thái độ của ta không được tốt, nhưng ta thật lòng không cố ý, hơn nữa nếu ta giới thiệu cho cô mấy cậu công tử nhà giàu ở Yến Kinh, chưa chắc cô sẽ hạnh phúc đâu!"
"Ta có hạnh phúc hay không không cần ngươi quan tâm." Tiểu Tích đáp tức giận nói: "Người như ngươi đúng là đạo đức giả! Miệng thì luôn nói là tốt cho ta, nhưng hễ có tiệc tùng thì ngươi luôn ngăn cản ta quen biết các công tử nhà giàu khác, không phải là sợ ta thông qua hôn nhân để đổi đời hay sao?"
"Bọn họ đâu phải là người tốt, cô biết họ làm gì không?" Triệu Tiểu Mạn vội vã muốn cãi lại!
"Không thử làm sao biết họ không tốt?" Tiểu Tích đáp giận dữ chất vấn: "Dựa vào cái gì mà can thiệp vào nhân quả của ta? Dựa vào cái gì mà trong mắt ngươi, ta chỉ xứng với cái tên Acker kia?"
Triệu Tiểu Mạn nghe xong đau lòng đến không thốt nên lời!
Nàng không muốn dính dáng đến nhân quả của người khác, chỉ là thực sự coi nàng như em gái ruột mà đối đãi, nào ngờ tấm lòng tốt lại bị xuyên tạc như thế.
"Dừng!"
Ngụy Hoằng không chút biểu cảm đặt chén trà xuống, mất kiên nhẫn cắt ngang màn tranh cãi gia đình lằng nhằng này!
Ngón tay gõ nhẹ lên đùi, hắn lạnh lùng mở miệng: "Ta mặc kệ ngươi chịu bao nhiêu ấm ức, hay vì lý do gì muốn phản bội, ta chỉ biết rằng đã làm sai thì phải trả giá! Vừa rồi cho cơ hội thú tội mà ngươi không chịu, giờ thì không có cơ hội nữa!"
Tiểu Tích đáp nghênh mặt lên, nở nụ cười lạnh: "Vậy thì sao, bây giờ là xã hội pháp trị, muốn tống ta vào tù thì phải có chứng cứ, mấy cái ảnh chụp lén của mấy tay thám tử tư đâu tính là chứng cứ!"
"Ta đâu phải thẩm phán, làm gì phải theo đúng thủ tục chứng cứ làm gì?" Ngụy Hoằng cười nhạt, lắc đầu nói với La Khôn: "Tiễn khách! Bảo người bộ phận nhân sự đến trông chừng cô ta, lập tức đuổi việc và thu hết đồ đạc của cô ta!"
"Rõ!" La Khôn dẫn theo hai tên bảo vệ đi tới, lạnh lùng nhìn Tiểu Tích đáp, nói: "Mời đi!"
"Chỉ có vậy thôi sao?" Cô ta ngớ người, rồi cười phá lên: "Ta cứ tưởng đường đường là chủ tịch tập đoàn Hoằng Thịnh thì sẽ có bản lĩnh gì ghê gớm, ai ngờ chỉ có mỗi đuổi việc ta thôi à? Hách, làm ta hết hồn, ngươi hài thật đấy, ha ha ha!"
Sắc mặt của đám người trong nháy mắt trở nên khó coi!
Triệu Tiểu Mạn tức giận đến mức định lên tiếng thì đã bị Ngụy Hoằng đưa tay ra hiệu ngăn lại: "Đừng có đôi co với người sắp c·h·ết làm gì, xui xẻo!"
"Ừm?"
Mọi người đều ngơ ngác lạ thường.
Nhao nhao nhìn Tiểu Tích đáp với ánh mắt thương cảm.
Nếu như những người khác nói những lời này thì người ta chỉ coi là chó sủa mà thôi, nhưng Ngụy Hoằng nói ra những lời này thì ai cũng không dám lơ là, dù sao đây chính là cái kẻ mà ngay cả Nhan Ngạo Bắc còn dám g·iết c·hết, g·iết một ả đàn bà có đáng gì!
"Hừ, dọa ai đấy? Ta sợ lắm đấy nhá!" Tiểu Tích đáp lại không màng đến điều gì, khinh khỉnh đứng lên bỏ đi, trực tiếp khiến cho đám người tức đến phát điên.
"Lão đại, lẽ nào cứ bỏ qua cho cô ta như vậy? Mẹ nó, tức c·hết mất thôi!"
"Cho dù không thể cho cô ta ngồi tù thì ít nhất cũng phải làm cho danh tiếng của cô ta b·ê b·ế·t chứ? Hay là chúng ta tung tin cho thiên hạ biết bộ mặt thật của cô ta đi?"
"Đúng! Nhất định phải vạch mặt cô ta!"
Mọi người ai nấy căm phẫn bất bình!
Ngụy Hoằng thản nhiên nhấp một ngụm trà!
Khóe môi hiện lên một tia cười lạnh lẽo.
Vạch mặt ư? Không cần thiết!
Làm gì mà phải so đo hơn thua với một kẻ c·h·ết chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận