Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 124: Ta có ý tốt bảo ngươi một tiếng mẹ, ngươi tốt ý tứ ứng sao?

Chương 124: Ta có ý tốt gọi ngươi một tiếng mẹ, ngươi có ý tốt mà nhận lời sao?
Ngụy Hoằng thái độ cứng rắn kiên quyết!
Bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng như dây đàn!
Kỷ Minh Hiền mặt từ xanh chuyển sang đỏ, biến đổi nhiều lần, cuối cùng không cam lòng cắn răng nói: "Xem ở Tiểu Bằng cùng ngươi lớn lên cùng nhau, xem ở hai nhà chúng ta nhiều năm giao hảo, chuyện này có thể bỏ qua được không?"
"Không thể!"
"Nhận lỗi rồi bồi thường gấp đôi, được không?"
"Không được!"
Kỷ Minh Hiền lần lượt tăng giá, lại lần lượt bị từ chối thẳng thừng!
Những người vây xem sắc mặt cũng thay đổi theo!
Hiển nhiên đều nghĩ rằng Ngụy Hoằng đúng là một kẻ thù dai khó chơi.
Loại người này không dễ chọc a!
Kỷ gia chọc vào hắn, đúng là gặp vận đen tám đời!
Trận sóng gió này đã khiến Yến Kinh phải chú ý, đồng thời tỉnh cũng phái tổ điều tra xuống, Đường gia cũng đã tan nát, bọn họ Kỷ gia thì có thể chống đỡ được bao lâu?
"Tiểu Hoằng!"
Một lúc lâu sau, từ trên một chiếc xe bên ngoài biệt thự đi xuống một người phụ nữ trung niên.
Đầu nàng đội mũ che nắng màu trắng!
Một thân váy dài màu tím cho thấy vẻ đoan trang dịu dàng.
Thời gian dường như không để lại quá nhiều dấu vết trên mặt nàng.
Chỉ là những nếp nhăn nơi khóe mắt, vẫn có thể thấy một chút tang thương và mệt mỏi.
Sự xuất hiện của nàng rốt cuộc phá vỡ thế bế tắc!
Ngụy Hoằng nhíu mày lại, thu hết vẻ lạnh lùng, sau đó khách khí gọi một tiếng: "Tiểu dì, đã lâu không gặp!"
"Đúng là đã lâu không gặp!"
Trên mặt người phụ nữ trung niên hiện lên một tia hồi tưởng.
Nàng là Đỗ Phương Hoa, tiểu dì ruột của Ngụy Hoằng, nhỏ hơn Đỗ Tư Tuệ một tuổi, gả cho lão tam nhà nhị phòng của Kỷ gia, mấy năm nay luôn ở nước ngoài dưỡng bệnh, nghe nói tình hình cũng không tốt lắm.
Đỗ Phương Hoa là một người phụ nữ dịu dàng ôn nhu.
Nàng cũng là một trong số ít những người mang đến sự ấm áp cho Ngụy Hoằng khi còn bé.
Cho nên dù hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngụy gia, không còn nhận Đỗ Tư Tuệ là mẹ nữa, người tiểu dì này vẫn nguyện ý nhận.
"Nghe nói con cắt đứt liên lạc với gia đình, với tính cách của con, chắc chắn đã phải chịu không ít ấm ức?" Đỗ Phương Hoa thở dài ôn nhu mở miệng: "Nhưng chuyện của Kỷ gia con có thể nể mặt dì mà bỏ qua không? Coi như dì cầu xin con!"
"Dì thật lòng?" Ngụy Hoằng nhíu mày.
"Thật lòng!" Đỗ Phương Hoa cười khổ một tiếng: "Kỷ gia hứa nếu có thể giúp bọn họ giải quyết chuyện này, nguyện ý để cho dì ly hôn, mang theo hai con gái rời đi, không ngờ con tuổi còn nhỏ mà đã có thể chống đỡ cả một bầu trời rồi..."
Ngụy Hoằng chợt hiểu ra!
Thảo nào dì ấy lại lặn lội từ nước ngoài trở về.
Hóa ra là Kỷ gia nắm thóp được điểm này của dì ấy.
Đỗ Phương Hoa những năm lấy chồng này trôi qua không tốt, muốn ly hôn nhưng nhà mẹ đẻ không còn ai, người chị gái Đỗ Tư Tuệ này cũng không muốn vì nàng mà đắc tội Kỷ gia, ba mẹ con ngày ngày sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Chồng bạo lực gia đình, thích cờ bạc gái gú, nuôi tiểu tam!
Thậm chí còn oán trách nàng không sinh được con trai, công khai mang con riêng của tiểu tình nhân về nuôi trong nhà, những chuyện này Ngụy Hoằng tuy biết không rõ lắm, nhưng cũng biết dì ấy có bao nhiêu gian nan.
Đỗ Phương Hoa muốn nói lại thôi: "Nếu như chuyện này khiến con khó xử, coi như dì chưa nói gì đi, dì không sao đâu!"
"Ha ha!" Lúc này Đỗ Tư Tuệ ở một bên cười lạnh: "Nó đến mẹ ruột là ta còn không nhận, sẽ vì một người tiểu dì mà bỏ qua mấy chục tỷ bồi thường sao?"
"Thật xin lỗi!" Đỗ Phương Hoa nghe vậy thở dài một tiếng, cuối cùng cười khổ nói: "Tiểu Hoằng con có đồng ý hay không đều không sao cả, dì quả thực không nên mở miệng."
"Không!" Ngụy Hoằng lắc đầu cười cười, đưa tay nhận lấy cặp công văn từ tay Kỷ Minh Hiền, một phát nhét vào tay Đỗ Phương Hoa, nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng thuộc về dì! Dì cùng Kỷ gia cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ!"
"Cái gì?"
Mọi người giật nảy mình.
Ngay cả Đỗ Phương Hoa cũng đầy vẻ không dám tin.
Ngụy Hoằng vậy mà đồng ý? Hơn nữa còn định đem mấy chục tỷ tiền xin lỗi đưa cho dì ấy?
Chuyện này không phải là đang mơ sao? Sao lại có người điên cuồng như vậy?
"Con, con nói thật sao?" Đỗ Phương Hoa điên cuồng lắc đầu: "Không không không, không được, dì chỉ là muốn mang theo hai đứa con gái ly hôn rời khỏi Kỷ gia thôi, những thứ tài sản này dì không thể nhận một xu nào cả!"
"Cầm đi, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sau này dì cùng hai vị chị họ cũng có thể sống tốt hơn." Ngụy Hoằng cười khẽ an ủi.
"Đúng vậy a!" Kỷ Minh Hiền ánh mắt phức tạp cười khổ nói: "Em dâu cứ cầm lấy đi, những văn kiện này đã đóng dấu hết rồi, chỉ cần em ký tên của mình, ủy thác luật sư đi tiếp nhận tài sản là được, không có gì phiền phức đâu!"
"Cái này?"
Đỗ Phương Hoa thần sắc hoảng hốt, mãi lâu không dám tin!
Nàng chỉ là ôm tâm thế thử một lần đến tìm Ngụy Hoằng giúp đỡ.
Ai ngờ đâu hậu bối này lại phát triển đến tình trạng như bây giờ, một câu nói liền thay đổi vận mệnh của nàng, còn định đem mấy chục tỷ tài sản tặng cho, nàng có đức hạnh gì mà dám nhận?
"Tiểu dì, dì cầm lấy đi!" Ngụy Hoằng khẽ cười nói: "Dì không vì mình suy nghĩ, cũng phải nghĩ cho hai vị chị họ chứ?"
"Thế nhưng mà, chuyện này sẽ không khiến con khó xử chứ?" Đỗ Phương Hoa vẫn còn có chút do dự.
"Không sao đâu, chỉ là Kỷ gia mà thôi!" Ngụy Hoằng khinh thường bĩu môi: "Lật không nổi sóng gió gì đâu, thả thì cứ thả thôi!"
Sắc mặt Kỷ Minh Hiền và Kỷ Bằng có chút uất ức!
Đã có lúc bọn họ chỉ toàn xem sắc mặt của Kỷ gia người khác mà thôi.
Bây giờ đến trong miệng Ngụy Hoằng, lại chỉ là một lũ tép riu không đáng nhắc tới sao?
Người nhà họ Ngụy sắc mặt cũng hết sức khó coi!
Đặc biệt là Đỗ Tư Tuệ càng thêm trắng bệch và không dám tin.
Rõ ràng là con của mình nhưng lại không nhận nhau, ngược lại đối xử với tiểu dì quan tâm hơn, mấy chục tỷ tài sản nói tặng là tặng, so sánh kiểu này thật là quá mãnh liệt a?
"Gia Lương, các người cứ nhìn Tiểu Hoằng làm loạn vậy sao?" Ngụy Xuân Lan không cam lòng nói: "Đây chính là mấy chục tỷ tài sản đó, vốn liếng của Ngụy gia mình có bao nhiêu, bao nhiêu năm lợi nhuận mới có thể kiếm được một trăm tỷ?"
"Đúng vậy a, nhiều tiền như vậy cho người ngoài không đau lòng sao?" Ngụy Thu Cúc cũng chua chát nói: "Những thứ này vốn nên thuộc về Ngụy gia chúng ta, Tư Tuệ cô nói một câu đi chứ, em gái của cô cũng thật là không hiểu chuyện, người ta dám cho thì cũng dám nhận?"
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người đều cổ quái!
Có người hâm mộ, có người ghen ghét, có người đỏ mắt chua chát!
Phải biết ở đây rất nhiều gia đình giàu có, tài sản cũng chỉ có khoảng vài chục tỷ mà thôi.
Một sinh viên năm nhất đại học mà đã hào phóng nói cho là cho đi, ai thấy mà không đỏ mắt cho được?
"Ở đây có chuyện gì tới các người sao? Cút đi!" Ngụy Hoằng mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn đám người nhà họ Ngụy.
Đỗ Tư Tuệ trong lòng chua xót càng thêm khó chịu, nàng bi phẫn lên án chỉ trích: "Nó chỉ là tiểu dì của con, ta mới là mẹ ruột của con, sao con có thể mắt mù tâm mù đến thế?"
"Rốt cuộc ai là người mắt mù tâm mù?" Ngụy Hoằng cười lạnh đáp trả: "Mẹ ruột lại vì lời người ngoài nói, không phân phải trái mà ra tay trừng phạt con mình? Để con mình quỳ gối dầm mưa suốt cả đêm?"
"Mẹ ruột lại vì thương con nuôi, mà đem con ruột mình dọn sang ở phòng người hầu?"
"Mẹ ruột sẽ sắp xếp xe đưa đón con nuôi, còn để con ruột đi xe đạp đến trường?"
"Mẹ ruột không có bất cứ chứng cứ gì, kết luận con mình trộm cắp, còn dùng gia pháp đánh đập đến mức ta mặt mũi bầm dập mấy ngày mấy đêm không dậy nổi?"
"Ta có ý tốt gọi ngươi một tiếng mẹ, ngươi có ý tốt mà nhận lời sao?"
Từng tiếng chất vấn như sấm nổ vang.
Không chỉ khiến cho những người xung quanh kinh ngạc.
Mà còn khiến cho Đỗ Tư Tuệ mặt mày trắng bệch vì xấu hổ, thân thể lung lay suýt ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận