Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 89: Tiếng lòng hãm hại, thấy chết không cứu sao được?

"Chương 89: Tiếng lòng hãm hại, thấy chết không cứu sao được?"
"Ngụy đổng, hạng mục của công ty chúng tôi rất tốt, tiền đồ rất sáng, làm phiền ngài xem qua!"
"Ngụy đổng, làm phiền ngài xem xét hạng mục của công ty chúng tôi một chút!"
Một đám thanh niên khởi nghiệp vây quanh lấy hắn. Các loại sách hạng mục đưa tới tới tấp.
Ngụy Hoằng ngược lại là không cự tuyệt ai, mỗi cái đều xem qua vài lần.
Hễ cái nào hắn để ý thì liền đánh dấu toàn bộ, bảo người ngày mai đến tìm Lê Giang để bàn tiếp hợp tác, còn những cái nào không lọt mắt thì từ chối khéo hết, mấy ngàn vạn mấy trăm vạn ném ra cũng như ném nhà chòi.
Trong nhất thời!
Bữa tiệc nhà họ Tạ này gần như biến thành sân nhà của hắn.
Người ngoài chỉ cảm thấy người này chắc là đầu óc có bệnh.
Mà không ai biết, những hạng mục Ngụy Hoằng nhắm trúng kỳ thật phần lớn đều rất tiềm năng.
Bởi vì hắn có trí nhớ kiếp trước, loại sản nghiệp nào tiềm năng, ngành nghề nào có cơ hội, công ty nào tương lai sẽ kiếm tiền hắn biết rõ mồn một.
Hơn nữa hiện tại Ngụy Hoằng có kim thủ chỉ nhìn khí vận.
Mắt liếc qua, hễ người nào trên thân có hồng quang khí vận.
Tương lai nhất định là hạng người khởi nghiệp thành công phát tài cả đời.
Đầu tư vào loại người này chỉ có kiếm lời.
Hễ người nào có màu xám đen bao phủ, ắt gặp xui xẻo liên tục.
Khởi nghiệp tám phần cũng sẽ chết yểu tổn thất, tuyệt đối không thể đầu tư vào loại người này.
Dựa vào kim thủ chỉ nghịch thiên này!
Ngụy Hoằng muốn đãi ngộ bảo bối từ trong đống rác cũng không khó.
Người đời chỉ cho là hắn ngốc có tiền, đâu biết trong lúc bất tri bất giác, hắn đã âm thầm lấy xuống mấy hạng mục sẽ kiếm lời lớn.
【Hệ thống, tên ngốc này sẽ không thua lỗ sạt nghiệp đấy chứ?】
【Không đâu, nam chính mang đại khí vận, dù có nhắm mắt chọn dự án cũng không thua tiền được.】
【Mẹ nó, cái thứ cẩu tạp chủng này! Lão tử sớm muộn cũng giẫm hắn dưới chân, toàn bộ khí vận cũng cướp sạch sẽ.】
Tiếng đối thoại của Ngụy Thắng và hệ thống vừa lúc lọt vào tai.
Khóe miệng Ngụy Hoằng không khỏi cong lên một nụ cười.
Hắn đương nhiên biết mình gặp vận may lớn, cho dù có ký toàn bộ hạng mục cũng không lỗ, thậm chí có người khởi nghiệp rõ ràng đang gặp vận xui chồng chất, dưới ảnh hưởng của hắn cũng sẽ khởi nghiệp thành công.
Nhưng làm thế nhất định sẽ tiêu hao khí vận của hắn!
Ngụy Hoằng sao có thể cái gì cũng nhận?
Tốn chút thời gian đuổi đám thanh niên khởi nghiệp đi xong.
Hắn lại nâng chén rượu lên, cùng các quyền quý phú thương bắt chuyện, đám người không khỏi trêu ghẹo, chế nhạo bắt đầu.
"Ngụy đổng đầu tư tùy ý thích thú thế kia, quả nhiên là nhà lớn nghiệp lớn, không giống bọn tôi ăn đong từng bữa a."
"Đúng vậy, không biết Ngụy đổng có hứng thú đầu tư công ty chúng tôi không? Lão Ngô tôi dạo này tài chính căng thẳng quá!"
"Ha ha, nếu như tài chính dư dả, giúp chúng tôi một chút cũng tốt!"
Ngụy Hoằng cong môi cười một tiếng!
Cũng không thèm để ý sự khinh miệt trong mắt đám người.
Càng không để ý có người coi hắn là con gà béo.
Chỉ là vẫn thản nhiên trò chuyện vui vẻ với mọi người.
Đồng thời, ánh mắt cũng vô thức nhìn về phía một góc.
Ở phía bên trái đại sảnh tiệc, có một đôi già trẻ lặng lẽ ngồi trên ghế salon.
Ông lão một thân Đường trang tóc hạc mặt hồng hào, người đầy vẻ uy nghiêm nặng nề, nhìn đã khoảng bảy tám chục tuổi. Người trẻ tuổi thì là một thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân, toàn thân đồ cao cấp sang trọng.
Phía sau hai người có mấy bảo tiêu thân thể cường tráng đi theo, nhìn là biết xuất thân từ quân đội.
Lúc này, Hoắc Anh Hào đang đi cùng bọn họ nói chuyện phiếm, hiển nhiên là bạn bè mà hắn mời đến, cho nên không ai dám lên quấy rầy.
Chỉ có Ngụy Hoằng biết rõ, hai người này lai lịch không nhỏ!
Lão nhân tên là Đường Sơn Hải, thiếu nữ là cháu gái của ông ta Đường Nhược Lâm.
Hai người xuất thân từ Đường gia, một trong ba gia tộc hàng đầu tỉnh Giang Nam.
Nghe nói Đường gia đã là cự phú từ thời Thanh triều! trải qua hai ba trăm năm ẩn mình phát triển, hiện giờ tại tỉnh thành có thể nói là một tay che trời, cả giới chính trị, kinh doanh lẫn hắc bạch hai đạo đều có quan hệ, ngoại trừ hai hào môn mới nổi, căn bản không ai có thể đối kháng.
Lần này Đường Sơn Hải đến Giang Châu thành phố chủ yếu là để du lịch giải sầu.
Hoắc Anh Hào là nửa địa đầu xà đương nhiên sẽ toàn lực tiếp đãi.
Kiếp trước, bọn họ từng xuất hiện trong tiệc thọ của Tạ gia.
Lúc ấy Đường Sơn Hải đột nhiên phát bệnh run rẩy miệng sùi bọt mép, khiến mọi người xung quanh hoảng sợ, Ngụy Hoằng ỷ mình biết chút y thuật nên quả quyết tiến lên cấp cứu, vừa châm cứu vừa xoa bóp, miễn cưỡng giành lại ông ta từ tay tử thần.
Từ đó, Ngụy Hoằng lẽ ra nên trở thành ân nhân của Đường gia.
Nhưng Ngụy Thắng lại dựa vào tiếng lòng vu khống một cách dễ dàng, biến hắn thành kẻ cố ý kéo dài thời gian cấp cứu, thậm chí là kẻ muốn lấy ơn báo đáp và có mưu đồ với Đường gia, khiến hắn triệt để chọc phải sự khó chịu của ông cháu Đường gia.
Về sau, khi Ngụy Hoằng lên Yên Kinh học đại học, còn nhiều lần bị Đường Nhược Lâm nhắm vào chèn ép.
Bây giờ sống lại một đời, lại đi đến khúc ngoặt kịch bản này.
Hắn ngược lại muốn xem, nếu không có sự giúp đỡ của hắn, hai ông cháu Đường Sơn Hải và Đường Nhược Lâm sẽ có kết cục gì.
Quả nhiên!
Bữa tiệc vừa mới hơn phân nửa!
Đường Sơn Hải đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên ôm ngực.
Ông ta hoa mắt chóng mặt, mặt đầy đau đớn liền ngã xuống đất, khiến Hoắc Anh Hào và Đường Nhược Lâm không khỏi kinh hô.
"Gia gia, người sao vậy? Sao lại thế này?" Đường Nhược Lâm kinh hô.
"Bác sĩ đâu, mau gọi bác sĩ gia đình đến đây, nhanh lên!" Hoắc Anh Hào lo lắng gào thét, thanh âm khiến cả hội trường chú ý.
Đám người vây lại xem xét mới phát hiện sự tình không ổn!
Tạ Chí Giang thấy thế càng thêm kinh hãi.
Mặc dù hắn không biết rõ thân phận lão giả, nhưng Hoắc Anh Hào lại xem trọng ông ta như vậy, đối phương chắc chắn lai lịch không nhỏ, nếu như ở nhà mình xảy ra chuyện, có khi liên lụy đến nhà họ Tạ.
"Nhanh, gọi xe cứu thương!"
"Còn nữa, mau gọi bác sĩ gia đình tới, nhanh lên!"
Tạ Chí Giang vội vàng sai người hầu.
Trong nhất thời, bên trong đại sảnh tiệc náo loạn hết cả lên.
Bác sĩ gia đình rất nhanh đã chạy tới, là một người phụ nữ trung niên mặc áo len, bà ta tiến lên kiểm tra tình hình Đường Sơn Hải, sắc mặt lập tức biến đổi, bắt đầu hoảng hốt: "Không ổn rồi, nhồi máu cơ tim cấp tính!"
"Nhồi máu cơ tim? Mẹ ơi, ông cụ này nguy rồi!"
"Sao lại là nhồi máu cơ tim? Thế là chết người rồi!"
"Nghe nói nhồi máu cơ tim cấp tính chỉ có năm phút hoàng kim cấp cứu, một khi bỏ lỡ cơ hội, sẽ gây tổn thương vĩnh viễn hoặc là c·hết đấy."
Đám người xôn xao bàn tán.
Hoắc Anh Hào thì lo lắng gầm lên: "Mau cứu người đi, nói vô ích làm gì? Nếu như ông ấy có chuyện gì thì chúng ta đều gặp phiền phức đấy!"
Vừa nói, toàn trường xôn xao.
Ý gì đây? Lão già này địa vị lớn lắm sao?
Mà đến cả Hoắc Anh Hào như vậy còn phải thất kinh?
Trong lúc mọi người kinh ngạc nhìn nhau, bác sĩ gia đình bắt đầu cuống cuồng cấp cứu, vừa cho uống thuốc tim, lại cho thở oxy.
Đáng tiếc hiệu quả gần như bằng không!
Bệnh tình của Đường Sơn Hải rất hung hiểm! Các biện pháp cấp cứu đều không có tác dụng, ngược lại vì sùi bọt mép suýt nữa gây nghẹt thở, khiến bác sĩ gia đình lại một trận luống cuống tay chân.
"Không ổn rồi!" Bác sĩ gia đình lo lắng nói: "Tình hình bệnh nhân rất nguy cấp, nhất định phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức."
【Ai, giờ mà đưa người tới bệnh viện chắc đã lạnh ngắt!】 Tiếng lòng Ngụy Thắng vang lên vừa lúc trong tai Đường Nhược Lâm: 【Đại ca hắn biết châm cứu cấp cứu, sao lại không chịu ra tay giúp chứ? Thấy chết không cứu được sao?】
Bạn cần đăng nhập để bình luận