Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 245: Rời xa nát người sẽ chỉ làm ta tâm tình thư sướng!

Chương 245: Rời xa những kẻ tồi tệ chỉ làm ta thoải mái hơn thôi! Một buổi trao đổi kỹ thuật! Ngụy Hoằng dần quen thuộc với bảy hacker đỉnh cao như Tink, Acker, Giọt Nhỏ, đồng thời cũng thu phục được họ, sắp xếp vào bộ phận internet làm cố vấn kỹ thuật đặc cấp. Có những người này gia nhập! Tập đoàn Hoằng Thịnh có thể nói là như hổ thêm cánh khi tiến quân vào lĩnh vực internet và trò chơi. Chỉ cần phân phối thêm một ít lập trình viên, liền có thể thành lập một đội quân máy tính hùng mạnh, khai phá bất kỳ chương trình nào cũng không còn khó khăn gì nữa. Còn Triệu Tiểu Mạn thì kiên quyết ở lại làm việc bên cạnh hắn. Ngụy Hoằng liên tục từ chối nhưng không được, đành để cô ở lại làm thư ký riêng.
Buổi chiều hôm đó, Triệu Tiểu Mạn đã đổi một bộ đồ công sở tinh tế, tất đen kết hợp giày cao gót đỏ, tóc xoăn sóng lớn cùng kính gọng vàng, tràn đầy khí chất quyến rũ của phụ nữ chuyên nghiệp.
"Ngụy tổng, xin hỏi ngài muốn uống trà hay cà phê?" Ánh mắt Triệu Tiểu Mạn lả lơi, màu son đỏ quyến rũ đến cực hạn. Ngụy Hoằng ngồi trên ghế ông chủ, xoa xoa huyệt thái dương nhức đầu rồi mới hỏi: "Cô đường đường là đại tiểu thư Triệu gia, tự hạ mình làm thư ký nhỏ ở đây, có phải quá uổng tài không?"
"Không biết nữa, ngàn vàng khó mua ta vui vẻ." Triệu Tiểu Mạn tinh nghịch cười, nháy mắt mấy cái, dường như rất thích thú với việc trêu chọc hắn. "Cô không sợ chọc giận trưởng bối trong gia tộc, cũng không sợ trở mặt với Hoàng Phủ Thanh Âm?" Ngụy Hoằng hiếu kỳ hỏi.
"Sợ cái gì!" Triệu Tiểu Mạn ngồi xuống mép bàn làm việc của hắn, lẩm bẩm: "Cha ta trước đây vì gia tộc mà chịu tội, mẹ ta những năm này đã kiếm được bao nhiêu tiền cho gia tộc, Triệu gia nợ ta."
Nhắc đến chuyện này! Ánh mắt cô có chút cô đơn. Nhưng rất nhanh, cô đã điều chỉnh lại cảm xúc, cười đùa nói: "Còn con nhỏ Hoàng Phủ Thanh Âm kia, nó sẽ không giận ta đâu, ba ta chết đi rồi, ai cũng mạnh như ai."
Ngụy Hoằng: "..."
"À phải rồi!" Triệu Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc đối diện, muốn nói lại thôi: "Trước đây, anh thật sự không nghe thấy gì sao?"
"Cô đang nói đến tiếng lòng của Ngụy Thắng đúng không?" Ngụy Hoằng đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, nhếch mép cười lạnh.
Mắt Triệu Tiểu Mạn sáng lên, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là tiếng lòng, giống như người khác không nghe được, sao ta và anh lại có thể nghe thấy? Khoan đã, không đúng..." Đầu óc cô gái nhỏ nhất thời có chút không đủ dùng.
Vì sao lại nghe thấy được tiếng lòng? Hơn nữa vì sao chỉ có cô và Ngụy Hoằng nghe được? Trong lòng Ngụy Thắng liên tục tính kế hai người, vì sao hắn nghe được mà không có nửa điểm phản ứng, chẳng lẽ đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra? "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Triệu Tiểu Mạn nghi ngờ: "Chẳng lẽ ta gặp ma?"
"Nguyên nhân cụ thể ta không tiện nói nhiều, chỉ muốn nói cho cô biết, những gì cô nghe được chỉ là những gì hắn muốn cho cô nghe được." Ngụy Hoằng nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, khen ngợi: "Cô vậy mà không lựa chọn tin tưởng, điều này khiến ta rất ngạc nhiên."
"Ha ha, anh coi tôi là kẻ ngốc à?" Triệu Tiểu Mạn bất mãn bĩu môi: "Sao có thể tùy tiện nghe vài câu xúi giục của người khác mà nổi đóa được?"
"Thế nhưng!" Ngụy Hoằng cười khổ cảm thán: "Ta, người nhà của ta trước đây đã từng tin đó!"
Triệu Tiểu Mạn nghe vậy toàn thân run lên! Đôi mắt không kìm được mà hiện lên vẻ đau lòng. Sau khi biết Ngụy Hoằng chính là A Thần, cô đã lập tức điều tra hết tất cả quá khứ của anh. Cô biết chuyện anh đoạn tuyệt với gia tộc, cũng hiểu rõ sự tồn tại của Ngụy Thắng.
Triệu Tiểu Mạn liên hệ những tin tức này với câu nói của Ngụy Hoằng, đại khái cũng suy đoán ra được căn nguyên của việc anh trở mặt với người nhà. Chắc chắn là Ngụy Thắng dùng loại tiếng lòng cổ quái này để xúi giục ly gián! Mọi người trong Ngụy gia đều đồng loạt chỉ trích anh, cuối cùng mới náo loạn thành cục diện như bây giờ?
"Thật xin lỗi, ta, ta không biết!" Triệu Tiểu Mạn tiến lên hai bước, có chút đau lòng lại lúng túng nói: "Ta không cố ý khơi lại vết thương của anh."
"Không sao cả!" Ngụy Hoằng không nhịn được cười: "Cái này tính là gì vết sẹo, rời xa lũ người tồi tệ đó chỉ làm ta thoải mái hơn thôi."
Triệu Tiểu Mạn há to miệng, có chút xót xa. Mặc dù cô từ nhỏ đã mất cha, nhưng cô được mẹ yêu thương, cả gia tộc chiều chuộng, từ nhỏ chưa từng gặp sóng gió gì. Cô gần như không dám tưởng tượng nếu là mình giống như Ngụy Hoằng, cả nhà vì một đứa con nuôi mà nhằm vào anh, vu khống anh, căm hận anh, mình sẽ sụp đổ đến mức nào. Người bình thường gặp phải chuyện này chỉ sợ sẽ uất ức đến phát điên rồi chứ? Người đàn ông này có sức chịu đựng thật đáng kinh ngạc! "Ta đi lấy cà phê cho anh nhé!" Triệu Tiểu Mạn lau khóe mắt. Vội vàng quay người bước ra ngoài, không muốn để anh nhìn thấy sự mất kiểm soát của mình.
Mà Ngụy Hoằng nhìn bóng lưng cô rời đi lại lặng lẽ nheo mắt. Vốn dĩ anh cho rằng Triệu Tiểu Mạn sẽ bị Ngụy Thắng mê hoặc, sau đó hai người tự mình tiếp xúc mưu đồ bí mật, không ngờ cô lại là một người thông minh như vậy. "Kỳ lạ, người thông minh như vậy, kiếp trước ta sao không có chút ấn tượng nào?" Ngụy Hoằng cố gắng hồi tưởng trong đầu. Kiếp trước anh luôn bị Ngụy Thắng đàn áp, làm gì cũng thất bại, hết lần này đến lần khác bị hãm hại, cướp đoạt. Dù có quen Hoàng Phủ Thanh Âm, cũng chỉ có vài lần duyên phận, cuối cùng cũng không thể phát triển sâu thêm, bởi vậy anh không hề có chút ấn tượng nào về Triệu Tiểu Mạn. Anh chỉ nghe nói nhà họ Triệu có một cô tiểu thư bị chết trong một trận hỏa hoạn lớn! Chẳng lẽ cô gái xấu số đó chính là cô ấy?
"Đến rồi, cà phê đến rồi đây!""Ta đã thêm gấp ba đường đấy, uống chút ngọt cho vui nhé!" "Yên tâm đi, thư ký của anh chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho anh!" Triệu Tiểu Mạn bưng một cốc cà phê trở về. Cô vui vẻ trêu đùa, cứ như đang hiến một vật quý giá.
Ánh mắt Ngụy Hoằng dừng trên người cô lâu hơn một chút. Ngay lập tức anh đã nhìn thấy một luồng khí vận màu tím xen lẫn màu đen. Từ khi đến Yến Kinh, anh cũng rất ít chủ động đi thăm dò khí vận của người khác. Hôm nay vì làm rõ nghi hoặc trong lòng nên anh mới nhìn nhiều hơn mấy lần. Quả thật phát hiện ra điều bất ổn trên người Triệu Tiểu Mạn. Đầu tiên, cô là người có số mệnh đại phú đại quý, tử khí trên người còn mạnh hơn Tống Dật Thần mấy lần, nhưng hắc khí trên người cô cũng dày đặc hơn mấy lần, xem ra cũng là có tướng chết yểu. Dù không biết rốt cuộc khi nào cô sẽ gặp tai ương! Nhưng xem ra chuyện đó cũng sẽ xảy ra trong vòng một hai năm nay thôi!"
"Nhìn gì thế? Uống đi!" Triệu Tiểu Mạn làm nũng nói: "Chẳng lẽ còn sợ ta hạ độc sao?"
"Ha ha!" Ngụy Hoằng cười cười không nói gì. Anh nhận lấy ly cà phê rồi lặng lẽ nhấp một ngụm, nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem làm sao để giúp cô vượt qua kiếp nạn này. Cô gái này là người thông minh, bất kể thân phận, địa vị hay phẩm chất tài cán đều thuộc hàng đỉnh cao, cứ thế mà chết thì thật đáng tiếc, đã là bạn bè thì có thể cứu giúp được thì cứ cứu thôi. "Xem ra, thư ký này của cô ta là không muốn giữ lại cũng không được." Ngụy Hoằng vừa nói vừa hàm ý trêu ghẹo. Triệu Tiểu Mạn chỉ nghĩ rằng anh rất hài lòng với biểu hiện của mình, lập tức cười tít mắt, hừ một tiếng nói: "Anh đúng là có mắt nhìn, nhanh vậy đã phát hiện ra bản tiểu thư tốt rồi!"
Nhưng cô lại không hề hay biết, nguyên nhân Ngụy Hoằng giữ cô lại chẳng qua là muốn quan sát xem khi nào cô gặp xui xẻo, tìm đúng thời cơ để cứu lấy mạng sống của cô mà thôi! Có lẽ anh không muốn cưới con gái nhà họ Triệu! Nhưng ân tình cứu mạng của nhà họ Triệu, anh vẫn muốn nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận