Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 198: Tìm thân tiết mục, Châu Á tài chính tuần san!

Chương 198: Tìm người thân, tạp chí tài chính Châu Á!
Một cuộc họp tổng kết kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới khó khăn lắm kết thúc! Ngụy Hoằng một lần nữa tổng kết và điều chỉnh tỉ mỉ quy hoạch phát triển của các bộ phận trong tập đoàn, đặt nền móng vững chắc cho phương hướng phát triển tiếp theo. Hiện tại, tập đoàn Hoằng Thịnh đã sớm phát triển thành một con quái vật khổng lồ. Chỉ cần tiếp tục phát triển ổn định, tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đột phá quy mô trăm tỷ. Nhìn chung toàn cầu, những doanh nghiệp có quy mô này không còn nhiều. Đặt ở một vài quốc gia nhỏ thì gần như có thể trở thành doanh nghiệp trụ cột quốc gia. Đối với điều này, Ngụy Hoằng tự nhiên cũng rất hài lòng.
"Ngụy đổng!" Hội nghị vừa kết thúc, Lê Giang bưng một tập tài liệu theo sát đến, nói: "Đây là mấy văn kiện khẩn cấp cần chữ ký của ngài, mặt khác, tạp chí tài phú Châu Á gửi email muốn hẹn ngài phỏng vấn, ngài có muốn đồng ý không?"
Ngụy Hoằng cẩn thận đọc và kiểm tra những văn kiện này! Xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên, rồi nhíu mày hỏi: "Sao tạp chí tài phú Châu Á lại muốn phỏng vấn ta?"
"Có thể là do dạo gần đây ngài làm quá náo động rồi!" Lê Giang nhún vai, trêu ghẹo nói: "Thủ khoa Trạng Nguyên, mười tám tuổi làm chủ phủ Giang Châu, doanh nghiệp trẻ tuổi nhất, là "gậy quấy phân heo" trong ngành giải trí, danh hiệu nào cũng có chút đáng xem cả."
"Hả?" Ngụy Hoằng kinh ngạc, dở khóc dở cười nói: "Danh hiệu khác ta nhận, nhưng 'gậy quấy phân heo' trong ngành giải trí là cái quỷ gì?"
"Đây là người trong giới đặt cho ngài biệt danh đó." Lê Giang tốt bụng giải thích: "Dù sao, giống như ngài kiếm tiền là để làm từ thiện trực tiếp, mà còn sản xuất phim, ra ca liên tục, không để cho các công ty khác có đường sống thì chẳng phải là 'gậy quấy phân heo' sao."
"Cũng đúng!" Ngụy Hoằng cười cười không nói thêm gì nữa. Tạp chí thương nghiệp Châu Á là một cơ quan truyền thông tài chính nổi tiếng của Singapore, nổi tiếng với sự nhạy bén trong việc nắm bắt các động thái tài chính, có rất nhiều độc giả ở các quốc gia Châu Á, rất nhiều ông lớn tài chính và thương nhân đều thích đọc tạp chí này. Nếu hắn có thể lên trang bìa của tạp chí này! Đối với việc mở rộng danh tiếng của tập đoàn Hoằng Thịnh và tăng cường tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh, sẽ có ích rất nhiều.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn vẫn chọn từ chối!
"Từ chối một cách nhã nhặn bọn họ, cứ nói ta dạo gần đây kín lịch quá, tạm thời không có ý định nhận phỏng vấn của các cơ quan truyền thông tài chính!" Ngụy Hoằng trả lại văn kiện, nói: "Chờ khi nào chúng ta thật sự có tầm quan trọng ở Châu Á, ta sẽ cân nhắc làm nhân vật trang bìa."
"Cũng được!" Lê Giang gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Hoằng nhếch môi cười rồi một lần nữa đi đến tủ rượu. Hắn tự rót cho mình một ly Champagne có thêm đá, đồng thời mở điện thoại lên. Rất nhanh, tin nhắn của Tống Dật Thần hiện ra trước mắt! Gã này gửi mấy tấm ảnh Tống Quy đang nằm trên giường bệnh, mặt mũi bầm dập, trên chân còn quấn băng gạc, trông rất thảm, ánh mắt thì đầy vẻ chết lặng, tuyệt vọng và đau khổ.
"Thằng cha này!" Ngụy Hoằng không nhịn được cười ra tiếng. Khoảng thời gian gần đây, Tống Dật Thần cứ một thời gian lại cho hắn xem thảm trạng của Tống Quy. Tên này cứ tưởng về lại Tống gia là có thể có những ngày tháng sung sướng hơn người. Nhưng thực tế, gã ta lại sống thảm hơn cả địa ngục. Một lời phân phó của Tống Dật Thần, người hầu trong biệt thự Tống gia, tài xế, bảo tiêu, không những lạnh nhạt bạo hành với Tống Quy mà còn dùng đủ loại thủ đoạn để chỉnh gã. Ví dụ như đưa cơm nguội thức ăn nguội, thi thoảng tạo ra mấy tai nạn xe cộ, đôi lúc khiến hắn ngã nhào, thỉnh thoảng còn gài bẫy để hắn bị trộm cướp, để hắn chịu thử gia pháp của Tống gia! Những thủ đoạn này tuy ngây thơ, nhưng lại tra tấn người khác vô cùng!
Đồng thời, rất nhiều con em quyền quý ở Yến Kinh cũng không xem trọng Tống Quy. Hắn như chuột chết ai cũng muốn đánh, cứ hễ xuất hiện ở các buổi tiệc sẽ bị chế nhạo, đánh đập, bắt nạt. Nhiều người phát hiện ra Tống gia không quản chuyện này nên dần dần coi hắn như món đồ chơi mới trong giới quyền quý. Kể từ đó, Tống Quy cả ngày sống trong sự sụp đổ! Không chỉ thường xuyên nằm viện, tinh thần cũng có chút điên khùng, hoàn toàn không còn vẻ đắc ý ngông cuồng của kiếp trước, ngược lại lại có thể so được với Hạ Mạt đã hoàn toàn phát điên.
"Người này vận khí tốt, lại giỏi nhẫn nhịn! Chơi đùa thì được, nhưng phải luôn cẩn thận, tuyệt đối đừng để hắn phản lại mình một vố." Ngụy Hoằng tốt bụng nhắn tin lại.
Tống Dật Thần: "Hiểu rồi! Hiện tại bên cạnh ta lúc nào cũng có một đám bảo tiêu đi theo, trong ngoài nhà đều lắp mấy bộ camera bí mật, mấy thám tử tư âm thầm theo dõi, hắn không tạo được sóng gió lớn đâu!"
"Tùy ngươi!" Ngụy Hoằng trả lời hai chữ rồi không khuyên nhiều nữa. Tống Dật Thần dù sao cũng là người thừa kế được thế gia bồi dưỡng, loại người này đương nhiên không phải là kẻ đơn giản. Kiếp trước nếu không phải hắn chết sớm, Tống Quy có chết cũng chỉ là con riêng, ngay cả cơ hội ngoi đầu lên cũng không có. Kiếp này Tống Dật Thần muốn chơi, Tống Quy bị chơi cho chết thì cũng là chuyện hợp lý thôi.
"Giải quyết xong chuyện ở đây, cũng đến lúc đi Yến Kinh phát triển rồi!" Ngụy Hoằng cầm ly Champagne lên nhấp một ngụm, tinh thần thoáng thả lỏng. Hơn một năm thời gian thoáng chốc đã trôi qua! Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã hoàn toàn thoát ly Ngụy gia để tự lập môn hộ, đồng thời đặt nền móng cho một sự nghiệp phi thường, thay đổi kiếp trước phải chịu khổ bị người cản tay hãm hại. Hiện tại hắn đã đủ sức đối phó với mọi sóng gió! Thậm chí ngay cả Ngụy Thắng, người từng bị hắn coi là kẻ thù sinh tử, hắn cũng đã lâu không chú ý đến, nghĩ lại thì gã ta cũng chỉ có vậy.
Đợi đến khi mọi chuyện ở Yến Kinh xong xuôi, cũng là lúc nên nghĩ cách giết chết triệt để Ngụy Thắng, tên này luôn hấp thụ vận may của người nhà họ Ngụy, lại biết trước diễn biến tương lai, mang đến những khó khăn dễ đối phó.
Trong lúc Ngụy Hoằng đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai, thì một số điện thoại lạ gọi đến máy di động của hắn. Hắn tùy tiện nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trẻ: "Chào anh, cho hỏi có phải là Ngụy Hoằng tiên sinh không ạ?"
"Là tôi, cô là ai?" Ngụy Hoằng nhíu mày.
"Chào anh!" Giọng nữ trẻ nói thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi là đoàn làm phim chuyên mục tình cảm 'Tìm người thân' của đài truyền hình Ninh Thành, xin hỏi anh có rảnh đến tham gia ghi hình chương trình không ạ?"
Sắc mặt Ngụy Hoằng đột nhiên trầm xuống! Chuyên mục tìm người thân? Không phải là mấy chương trình bắt cóc đạo đức, khuyên người khác thay đổi đó sao? Chẳng lẽ là người nhà họ Ngụy tìm đến chương trình, chuẩn bị trước mặt vô số khán giả để bắt cóc đạo đức, cầu xin điều gì khác sao? Những người này thật đúng là âm hồn bất tán, cũng không biết có phải có Ngụy Thắng và Tào Quân Nhan đứng sau giật dây không. Kiếp trước Ngụy Hoằng dồn hết tinh thần đối phó với người nhà họ Ngụy nên tự nhiên không có chuyện này! Kiếp này nhẫn tâm cắt đứt liên lạc với người nhà, bọn họ lại không ngừng dây dưa, nghĩ lại thật nực cười.
"Anh Ngụy, anh còn nghe máy chứ?" Giọng nữ trẻ tiếp tục vang lên: "Chương trình của chúng tôi nhận được một yêu cầu tìm người thân liên quan đến anh, rất mong anh có thể tham gia ghi hình chương trình, nếu anh không muốn đến Ninh Thành ghi hình, thì chúng tôi đến tìm anh cũng được."
Hay đấy, đây là đang uy hiếp đấy à! Không đồng ý tham gia chương trình là bọn họ chủ động tìm tới tận cửa sao? Quả nhiên là cách làm thường thấy của các chương trình tìm người thân. Cũng không biết người nhà họ Ngụy hứa hẹn cho bọn họ lợi lộc gì, mà lại dám lớn mật đắc tội với Ngụy Hoằng như thế.
"Được thôi! Thời gian địa điểm?"
"Tối mai lúc tám giờ, phòng thu số 3 đài truyền hình Ninh Thành, chúng tôi rất mong anh đến!"
Đối phương hiển nhiên vô cùng kích động! Ngụy Hoằng cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười tàn ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận