Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 269: Thượng tầng xã hội đều chơi như thế hoa sao?

"Chương 269: Thượng tầng xã hội đều chơi kiểu lẳng lơ như vậy sao?"
"Sao các ngươi lại đến đây? Gần sang năm mới rồi, không ở nhà bên cạnh người nhà đón năm mới, chạy tới chỗ ta làm gì?" Ngụy Hoằng có chút bất ngờ đứng dậy đón tiếp.
Hơi nhướng mày lên, hắn vô thức hỏi.
"Đương nhiên là sợ một mình ngươi ăn Tết cô đơn chứ, không ngờ nơi này còn có khách nhân." Triệu Tiểu Mạn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đây là?"
"Giới thiệu một chút, đây là tiểu di và hai người biểu tỷ của ta!" Ngụy Hoằng đưa tay giới thiệu: "Đây là cung thúc, cánh tay đắc lực của ông ta trước kia, bây giờ đang giúp ta trấn giữ phân bộ công ty ở Giang Châu."
"Cung thúc, tiểu di, đây là vị hôn thê của ta Hoàng Phủ Thanh Âm, còn vị này là Triệu Tiểu Mạn đến từ Yến Kinh nhà họ Triệu!"
Sau một hồi giới thiệu!
Hai người phụ nữ có nỗi lo lắng trong lòng liền bình tĩnh lại ngay.
Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Âm hiếm khi nở nụ cười ngọt ngào, khách khí chào hỏi: "Tiểu di tốt, cung thúc tốt, hai vị biểu tỷ tốt!"
"Các bạn tốt, cứ gọi tôi là Mạn Mạn là được rồi, tôi là bạn gái kiêm nữ thư ký 24/24 của Ngụy Hoằng nha!" Triệu Tiểu Mạn hoạt bát cười đùa.
Mấy người Đỗ Phương Hoa lập tức ngơ ngác mặt mày.
Hai người này nhìn là biết ngay là thiên kim tiểu thư, có thân phận tôn quý.
Trong đó một người không ngờ lại là vị hôn thê thật sự của Ngụy Hoằng, còn một người khác tự xưng là bạn gái của hắn?
Khá lắm, tầng lớp thượng lưu đều chơi kiểu lẳng lơ như vậy sao?
Vừa rồi mọi người còn đang lo lắng Ngụy Hoằng kết thân với nhà họ Hoàng Phủ có thể sẽ chịu nhiều thiệt thòi, liệu có bị người nhà họ Hoàng Phủ xem thường và bắt nạt.
Ai ngờ Hoàng Phủ Thanh Âm lại không ở nhà vào dịp cuối năm mà chủ động đến nhà cùng hắn đón năm mới.
Còn chuyện Triệu Tiểu Mạn là sao? Chẳng lẽ hắn còn dám bắt cá hai tay?
"Ngẩn người ra đó làm gì?" Ngụy Hoằng cười phá tan sự sững sờ của bọn họ, nhắc nhở: "Ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện!"
"Đúng đúng đúng!" Đỗ Phương Hoa vỗ ót một cái, đứng dậy đón tiếp, cười nói: "Vừa rồi có chút chấn kinh, thật sự là quá thất lễ, các cháu đừng để ý tiểu di nha, tới tới tới, nhanh ngồi!"
"Trời ạ, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp quá, cháu thật sự là vị hôn thê của Tiểu Hoằng sao? Nó thật là có phúc khí mà!"
"Hoàng Phủ tiểu thư, Triệu tiểu thư nhanh ngồi đi, da của hai người sao mà đẹp vậy? Ghen tị quá đi!"
Đỗ Thanh Uyển và Đỗ Huyên Huyên cũng cười đi đến.
Bởi vì có mối quan hệ là Ngụy Hoằng nên chỉ vài ba câu thôi mà mọi người đã trở nên thân thiết. Đến khi biết được Triệu Tiểu Mạn cũng là một danh viện thuộc đại gia tộc ở Yến Kinh, lại còn có cảm tình với Ngụy Hoằng và chủ động theo đuổi hắn, thì cả ba mẹ con mới âm thầm líu lưỡi, trong lòng thầm kính nể sự mị lực của hắn!
"Tiểu Hoằng, có cô gái ưu tú như vậy theo đuổi thì còn cố gắng làm gì nữa chứ? Đổi là tao thì đã nằm thẳng cẳng mà ăn bám rồi." Đỗ Huyên Huyên hoạt bát trêu ghẹo.
"Được thôi!" Triệu Tiểu Mạn mắt sáng lên, vội vàng giơ tay giành đáp: "Tôi bao nuôi hắn, đảm bảo không để hắn chết đói!"
"Phụt!"
"Ha ha ha!"
Mọi người không nhịn được cười ồ lên.
Trong biệt thự cũng bỗng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Sau khi ngồi xuống, một bên Ngụy Hoằng pha trà cho Hoàng Phủ Thanh Âm, vừa hỏi thăm: "Sao các người cũng tới đây vậy?"
"Thì đón năm mới cùng anh chứ sao!" Hoàng Phủ Thanh Âm cười rạng rỡ: "Hai chúng ta dù sao cũng là vợ chồng chưa cưới, cùng nhau ăn Tết là hợp lý còn gì?"
"Theo lễ nghi, thì anh phải đến nhà em bái phỏng vào năm mới, sao em bây giờ lại chạy tới đây cùng anh đón năm mới thế này? Còn người nhà em thì sao?" Ngụy Hoằng có chút im lặng.
"Mặc kệ bọn họ làm sao đi!" Hoàng Phủ Thanh Âm buông tay, lý sự thẳng thắn nói: "Mỗi lần ăn Tết trong nhà đều một đám người, phiền muốn c·h·ế·t, vừa hay em ra ngoài hít thở không khí."
"Nói bậy, rõ ràng là lo lắng Ngụy Hoằng một mình đón Tết cô đơn, nên mới đặc biệt chạy đến." Triệu Tiểu Mạn vạch trần, mọi người lại được phen cười nhẹ.
Nữ thần cao lạnh Hoàng Phủ Thanh Âm.
Giờ phút này cũng có chút ngượng ngùng!
Ngụy Hoằng lặng lẽ nắm lấy tay cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc xúc động.
Trong gia tộc lớn nhiều quy củ, mà cô có thể bỏ qua ánh mắt dị nghị của người khác, chỉ vì ở bên hắn đón năm mới, quả thực có thể nói là vô cùng tri kỷ.
"Được! Vậy chúng ta cùng nhau đón năm mới!" Ngụy Hoằng vừa cười vừa nói: "Chút nữa ăn xong cơm tất niên thì đi thả pháo hoa!"
"Được thôi, tôi sẽ phóng!"
"Năm nay pháo hoa nhất định sẽ rất đẹp!"
Triệu Tiểu Mạn hưng phấn hoan hô.
Lúc này quản gia đến khom người hỏi: "Thưa tiên sinh, cơm tất niên đã xong, bây giờ ăn cơm được chưa ạ?"
"Ừm!" Ngụy Hoằng khẽ gật đầu, phân phó: "Bày một bàn ở phòng ăn, còn trong đại sảnh bày mấy bàn, mọi người cùng nhau ăn cơm tất niên. Ngoài ra, sau khi cơm nước xong thì phát hồng bao cho mọi người, mỗi người gấp năm lần tiền thưởng cuối năm."
"Cảm ơn tiên sinh!"
Mọi người hầu đều vui mừng lộ rõ ra mặt, khom người cảm tạ.
Từng món ăn thơm ngon, đủ cả sắc vị nhanh chóng được đưa lên bàn.
Người hầu trong biệt thự, bảo tiêu tề tựu một chỗ, lại hiếm khi náo nhiệt đến vậy.
Bữa cơm, mọi người ăn đến chủ khách đều vui vẻ.
Có giai nhân bên cạnh, thân nhân làm bạn.
Đây là bữa cơm thoải mái nhất mà Ngụy Hoằng từng ăn kể từ khi trọng sinh đến nay. Trong lúc bất tri bất giác hắn đã buông xuống rất nhiều chấp niệm, toàn thân trên dưới lệ khí cũng giảm đi vài phần.
Nhưng trong trận ồn ào này lại có một người không hợp —— La Khôn!
Không biết vì sao hắn cứ tỏ ra không quan tâm, ngay cả ăn cơm cũng là mặt không biểu cảm.
Ngụy Hoằng chỉ coi hắn đang nhớ nhà. Sau bữa tối, thấy hắn đang hút thuốc ở ban công, liền đi qua, tiện tay lấy một điếu hút chung, hai người im lặng hút hồi lâu. Hắn mới hờ hững mở miệng hỏi: "Năm sau có muốn về thăm nhà một chuyến không?"
"Không cần!" La Khôn lắc đầu, từ chối: "Không có gì đáng để xem cả."
"Trong nhà còn có em gái mà?"
"Có, đang chuẩn bị phẫu thuật!" Trên mặt La Khôn lộ ra một tia tươi cười, lẩm bẩm: "Cung thúc đã giúp em gái tôi tìm được một quả tim thích hợp."
Ngụy Hoằng lập tức bừng tỉnh ngộ!
Khó trách tiểu tử này những ngày cuối năm lại có chút không tập trung tinh thần, thì ra là có liên quan đến đại sự của em gái hắn. Từ khi hứa giúp hắn đến giờ đã hơn một năm, bây giờ mới tìm được chẳng phải quá chậm sao?
La Khôn nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, nói ra: "Trên chợ đen quốc tế muốn trái tim nào cũng có, nhưng mà chúng tôi không muốn dùng loại thủ đoạn phi pháp đó để có được trái tim. Cung thúc đã giúp tôi tìm được người tự nguyện hiến tặng."
"Đối phương là người Nam Á, xuất thân từ khu ổ chuột, mắc ung thư não không sống được bao lâu nữa. Cung thúc đồng ý cho người nhà hắn một khoản tiền, hiện tại chỉ chờ hắn qua đời là có thể lập tức ghép tạng."
Ngụy Hoằng hiểu rõ, gật đầu nhẹ.
Trái tim là phải ghép từ cơ thể còn sống. Sau khi người hiến tặng chết đi thì trong vòng vài chục phút phải lập tức hoàn thành phẫu thuật, nếu không tỷ lệ sống sót của trái tim sẽ giảm đi rất nhiều.
Nói cách khác, bây giờ em gái của hắn phải cùng người hiến tạng ở chung một bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng phải chờ người kia tắt thở mới có thể phẫu thuật.
Trong thời gian này có thể sẽ có quá nhiều chuyện bất trắc xảy ra.
Mặc dù mọi thứ đã có cung thúc phái người sắp xếp, nhưng dù sao cũng ở nơi đất khách quê người.
Mà La Khôn lại không ở bên cạnh, làm sao có thể không lo lắng?
"Sẽ không có chuyện gì đâu!" La Khôn vuốt ve màn hình điện thoại lẩm bẩm, hình nền là một bé gái có đôi mắt to.
"Cho cậu nghỉ phép nửa năm, mang hai người xuất ngoại theo dõi tình hình đi!" Ngụy Hoằng nhả một ngụm khói, cười nói: "Làm xong việc thì về, không cần vội!"
La Khôn toàn thân chấn động, ngẩng đầu không dám tin.
Ngụy Hoằng lại cười nói: "Nhìn gì vậy, tiền lương vẫn trả đầy đủ, cứ yên tâm đi!"
Mặt La Khôn tràn đầy cảm kích: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Cuối năm thì một nhà đoàn viên, cậu mau bay ra nước tìm em gái đi, bên cạnh tao không thiếu người đâu, mau cút đi!"
Ngụy Hoằng không để cho hắn từ chối.
Hắn mất kiên nhẫn khoát tay rồi quay người đi.
Chỉ để lại La Khôn đứng nhìn cả thành phố trong biển lửa đỏ rực, vành mắt ửng đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận