Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 02: Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt!

Chương 02: Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt! Máu! Thật là nhiều máu! Sợi dây mây xé rách da đầu, máu tươi trong nháy mắt vấy bẩn cả mặt Ngụy Hoằng. Cảnh tượng này không chỉ khiến Ngụy Gia Lương giật mình, mà ngay cả những người khác cũng không nhịn được hít sâu một hơi. Không ai ngờ rằng hắn dưới cơn giận dữ lại ra tay tàn độc như vậy.
"Xem ra, lời ta vừa nói các ngươi coi như gió thoảng qua tai rồi!" Ngụy Hoằng nhếch miệng cười nhạt, trong ánh mắt lộ ra một tia điên cuồng.
"Ngươi muốn làm gì?" Ngụy Gia Lương chột dạ gào thét: "Nếu không phải ngươi cãi láo với người lớn, ta làm sao xuống tay nặng như vậy? Tất cả đều là do ngươi gieo gió gặt bão!"
"Đồ hỗn trướng!" Đỗ Tư Tuệ cũng ở một bên mắng chửi: "Đây là dạy ngươi làm người, thái độ của ngươi là thế nào?"
"Ngụy Hoằng, đừng có cãi nhau với cha, mau xin lỗi!"
"Ngươi còn dám hỗn xược, coi chừng bị đuổi ra khỏi nhà!" Các chị gái cũng không ngừng phụ họa!
Ngụy Hoằng lại càng cười điên cuồng và lạnh lùng hơn!
Ân oán kiếp trước hắn vốn không muốn nhanh chóng thanh toán, dù sao những người khác trong nhà họ Ngụy cũng là người bị hại, tuy họ tiếp tay hại chết mình, nhưng cuối cùng đều chết dưới tay Ngụy Thắng. Sống lại một lần, Ngụy Hoằng vốn định khiêm tốn phát triển! Vậy mà sợi dây mây trong tay Ngụy Gia Lương lại trực tiếp đánh gãy dây cung lý trí của hắn! Cơn phẫn nộ, uất ức, sát ý tích tụ từ hai kiếp, vào giờ phút này như núi lửa bùng nổ từ đáy lòng.
Tay trái Ngụy Hoằng nhanh như chớp xuất chiêu, bất ngờ nắm lấy tóc Ngụy Gia Lương, một lực mạnh hung hăng ép ông ta quỳ xuống, đồng thời tay phải cũng thừa cơ đoạt lấy dây mây.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ngụy Hoằng, ngươi điên rồi sao?"
"Dừng tay, hắn là cha ngươi!"
Mọi người cùng nhau kinh hô không dám tin. Ngụy Hoằng lại không để ý, giơ tay lên liền vung mạnh xuống!
"A!"
"A!"
"A!"
"Ngụy Hoằng, dừng tay!"
"Ta là cha ngươi, đừng đánh nữa!"
Tiếng kêu rên của Ngụy Gia Lương vang lên liên hồi, hai tay cùng mặt, da đầu, lỗ tai đều đầy vết roi, khắp nơi bị đánh đến da tróc thịt bong máu me đầm đìa, tiếng kêu thảm thiết càng thu hút hết người làm, bảo mẫu, bảo tiêu trong biệt thự tới.
Mọi người thấy cảnh này tự nhiên kinh ngạc đến ngây người! Từ trước đến giờ chỉ thấy Ngụy Gia Lương trước mặt mọi người quất roi Ngụy Hoằng! Ai từng thấy một đứa con trai dám đánh cha mình trước mặt mọi người?
"Dừng tay, mau dừng tay!" Đỗ Tư Tuệ tức giận thở hồng hộc quát lớn: "Các ngươi đều là người chết sao? Còn không mau ngăn hắn lại, lập tức bắt tên tiểu súc sinh này cho ta!"
"Đúng vậy, nhanh cứu ba ba!"
"Ngụy Hoằng sao ngươi dám? Hôm nay không ai cứu được ngươi."
"Ngươi tên điên này, đánh cha ruột là sẽ bị trời đánh, nhà họ Ngụy tuyệt đối không dung thứ rác rưởi như ngươi!" Các chị gái cũng giận dữ không thôi.
Đang lúc bọn bảo tiêu muốn tiến lên động thủ.
Ngụy Hoằng đã giống như vứt rác rưởi, ném Ngụy Gia Lương sang một bên mặc cho ông ta mặt mày đầy máu ê a kêu la, hai mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, bọn bảo tiêu lập tức sợ hãi không dám tiến lên.
"Nhanh, đưa người đến bệnh viện!" Đỗ Tư Tuệ lo lắng ra lệnh.
"Không!" Ngụy Gia Lương chật vật đưa tay ngăn lại, sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Để bác sĩ gia đình tới!"
Đỗ Tư Tuệ ngẩn người rồi cũng hiểu ý ông ta. Việc con trai đánh cha ruột mà lộ ra ngoài, cổ phiếu của tập đoàn Ngụy Thị nhất định sẽ tụt dốc thê thảm, một nhà bọn họ ở trong giới thượng lưu cũng sẽ trở thành trò cười, Ngụy Gia Lương nào dám đến bệnh viện?
Tiếng lòng Ngụy Thắng lại một lần nữa vang lên: 【 Thảo nào đại ca dám đánh cha ruột, thì ra là đoán được ba ba không dám cho lộ chuyện ra ngoài, hắn thật sự là điên rồi! 】
"Ghê tởm!" Người nhà họ Ngụy lần nữa nghiến răng nghiến lợi. Trong mỗi đôi mắt đều như bốc lửa. Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy! Nếu không nghiêm trị đứa con nghịch tử này, sau này hắn chẳng phải sẽ leo lên đầu mọi người đi vệ sinh sao?
"Người đâu!" Ngụy Gia Lương lạnh lùng lên tiếng: "Thằng con thứ bảy phát bệnh tái phát, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần để bọn họ đến bắt người."
"Ôi chao, lợi hại a!" Ngụy Hoằng không khỏi cười khẩy. Cha hắn đúng là điên rồi. Vừa lên đã chụp cho hắn một cái mũ bệnh tâm thần. Với thế lực của nhà họ Ngụy ở thành phố Giang Châu! Ngụy Gia Lương nói hắn bị bệnh tâm thần, thì hắn nhất định bị bệnh! Như vậy không những có thể lấy lại thể diện mà còn có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt cổ phần lão gia tử để lại cho hắn, lại còn có thể trong bệnh viện tâm thần thu dọn hắn một trận, quả thực là một mũi tên trúng ba đích, thủ đoạn thật cao!
Đỗ Tư Tuệ có chút không đành lòng mà nói: "Ông xã, hay là chuyện này cho qua đi?"
"Đúng vậy!" Chị hai Ngụy Thải Lam nhíu mày nhắc nhở: "Nếu như bị người biết nhà họ Ngụy chúng ta có người bị bệnh tâm thần, chúng ta cũng mất mặt."
Chị cả Ngụy Lâm Lang cười lạnh: "Không được, hôm nay nó dám đánh cha ruột, ngày mai liền dám giết cả nhà, loại súc sinh này không thể giữ, nhất định phải cho nó nếm mùi giáo huấn!"
Chị sáu Ngụy Thi Nhã liên tục gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, nó không chỉ dám hại tiểu Thắng, còn dám hại cha ruột, loại em trai này ta không dám nhận, hôm nay cho dù nó quỳ xuống xin tha cũng không thể tha."
Mọi người nhao nhao thảo luận. Hoàn toàn là bộ dạng ăn chắc Ngụy Hoằng.
Khóe miệng Ngụy Thắng không tự giác nhếch lên, mặt ngoài không ngừng khuyên can. Tiếng lòng lén lút cũng không ngừng thêm dầu vào lửa, khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
"Ha ha!" Ngụy Hoằng cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại lạnh lùng nói: "Chú Cung, dưỡng sức mấy năm xương cốt không bị yếu đi đấy chứ? Dẫn người đến biệt thự một chuyến đi!"
"Chú Cung?" Mọi người hít sâu một hơi. Ngụy Gia Lương càng sợ hãi đến mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi kinh hoàng nói: "Ngươi thằng ngốc này, không có việc gì gọi điện thoại cho lão quỷ Từ làm gì? Ngươi muốn tạo phản sao?"
Chú Cung tên thật là Từ Mậu Cung, năm nay năm mươi sáu tuổi! Ông ta là người theo Ngụy lão gia tử chinh chiến thiên hạ từ xưa. Không chỉ có danh tiếng hiển hách ở cả hai giới hắc bạch, mà còn quen biết rộng trong giới kinh doanh và chính trị, trong tay còn nắm giữ nhiều thế lực ngầm không ai biết đến, trước kia từng thay lão gia tử tiêu diệt không ít đối thủ cạnh tranh.
Cả đời trước Ngụy Hoằng thật sự rất ngu! Vì cái tình thân hư ảo, rõ ràng biết chú Cung là ông nội cố ý lưu lại cho mình để đảm bảo hắn có thể thuận lợi tiếp quản tổ chức thành viên của tập đoàn sau khi trưởng thành, vậy mà vì người nhà không thích mà lựa chọn xa lánh ông ta!
Bây giờ sống lại một lần, Ngụy Hoằng làm sao có thể tiếp tục phạm sai lầm ngu ngốc như vậy? Nắm giữ lực lượng trong tay mới là quan trọng nhất, thân tình cái gì đều dẹp qua một bên đi!
Không đến năm phút, bên ngoài biệt thự tiếng xe gầm rú không ngừng! Trong sự kinh hãi của mọi người, một ông lão mặc Đường trang mang theo hơn hai mươi bảo tiêu nối đuôi nhau đi xuống, trùng trùng điệp điệp xông vào biệt thự, khí thế như sóng trào biển động, khiến người ta kinh sợ.
"Thiếu gia khỏe!" Hơn hai mươi người cùng nhau cúi đầu chào hỏi, thanh thế hùng hậu. Từ Mậu Cung chống gậy chậm rãi đi đến, cả hội trường lập tức im lặng như tờ.
"Cung, chú Cung, sao chú lại dẫn nhiều người đến vậy?" Ngụy Gia Lương có chút hoảng sợ.
Từ Mậu Cung liếc mắt một cái, làm sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta lặng lẽ đứng sau lưng Ngụy Hoằng, cười lạnh nói: "Thiếu gia gọi đến, lão bất tử này nào dám không tới? Cái lũ a miêu a cẩu nào dám bắt nạt thiếu gia, ông già trên trời có linh thiêng cũng phải chửi mắng đấy!"
"Nói bậy nói bạ!" Ngụy Gia Lương chột dạ giải thích: "Tên tiểu súc sinh này hạ tay độc ác đánh cha ruột, ta lẽ nào không có quyền dạy dỗ nó sao?"
Từ Mậu Cung cười nhạo: "Ngươi dám dạy thử xem!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận