Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 153: Chấp mê bất ngộ, hối hận thì đã muộn!

Chương 153: Chấp mê bất ngộ, hối hận thì đã muộn! Đối mặt Quách Minh chủ động khiêu khích!
Trong phòng yến hội tất cả mọi người nhịn không được hứng thú. Một bên là thái tử gia của tập đoàn trăm tỷ, một bên là người sáng lập tập đoàn chục tỷ gần đây đang nổi danh. Hai người nếu mà xung đột, thì trận trò hay này thật sự đáng xem đấy! Có thể hết lần này đến lần khác, Ngụy Hoằng lúc này lại làm như không thấy, giống như là không nghe thấy ai nói chuyện, vẫn tự mình uống rượu, một chút liền phơi Quách Minh ngay tại chỗ.
"Tiểu Hoằng, Quách thiếu đang nói chuyện với ngươi đấy? Ngươi ít lễ phép thôi!" Ngụy Thi Nhã nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ai?" Ngụy Hoằng tựa hồ mới phát hiện có người, ngước mắt nhìn sang, ra vẻ xin lỗi nói: "Ái chà chà, không có ý tứ hai vị, hiện trường yến hội quá ồn, ta còn tưởng là vừa rồi có chó sủa thôi."
"Tê!" Đám người nhao nhao hít sâu một hơi. Ai cũng không ngờ Ngụy Hoằng lại không cho mặt mũi như vậy, đây là đang sỉ nhục trước mặt rồi.
"Ha ha!" Quách Minh vẫn như cũ giữ vẻ ưu nhã mỉm cười, chỉ là ánh mắt lạnh đi mấy phần, nâng chén mở miệng nói: "Em vợ, uống một ly nhé?"
"Quách thiếu, không thể nói như vậy được!" Ngụy Hoằng cười cùng hắn chạm cốc một cái, nâng chén lên rồi hướng phía người Ngụy gia nói: "Em vợ ngươi ở chỗ nào, Quách thiếu cũng đừng loạn nhận thân thích, toàn bộ thành phố Giang Châu này không ai là không biết, ta và người Ngụy gia sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi."
"Ha ha ha!" Trong đám người vang lên những tràng cười khẽ. Dù là ai cũng nhìn ra được Quách Minh muốn làm cho Ngụy Hoằng mất mặt một chút. Ai có thể ngờ hắn lại nửa điểm thiệt cũng không chịu, trực tiếp lôi Ngụy Thắng ra chặn đòn. Lần này Quách Minh cùng người Ngụy gia sắc mặt đều trở nên hết sức khó coi.
"A đúng!" Ngụy Hoằng không đợi bọn họ mở miệng, tiếp tục trêu ghẹo: "Quách thiếu thật ra không nên mời chúng ta trước, ngươi thế nhưng là con rể tương lai của Ngụy chủ tịch, tục ngữ nói một con rể nửa cái nhà mà, nhanh đi kính cha mấy chén đi."
"Phốc!" Rất nhiều người lần nữa không nhịn được muốn cười phá lên. Nếu không phải lo đến mặt mũi của Quách Minh, mọi người không phải đã cười ầm lên rồi. Lời này của Ngụy Hoằng nghe qua thì có vẻ không có gì vấn đề. Có thể nói gần nói xa đều đang giễu cợt đối phương, khuôn mặt của Quách Minh sớm đã tức giận đến tái mét.
"Tiểu Hoằng, ngươi nổi điên cái gì đấy?" Ngụy Thi Nhã thấy vậy vội vàng quát lớn: "Còn không mau xin lỗi anh rể ngươi?"
"Anh cái gì rể? Ta nhận ngươi là chị à?" Ngụy Hoằng cười nhạo rồi ngồi xuống, đung đưa chén rượu nói: "Hôm nay ta là đại diện Hoằng Thịnh tập đoàn tới chúc mừng, ngươi thân phận gì dám cùng ta bàn chuyện tỷ đệ? Không có việc gì thì mau chóng lui ra đi." Nói xong, hắn còn cố ý sỉ nhục mà khoát khoát tay.
Đôi mắt của Quách Minh hiện lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Sau khi hít sâu một hơi mới gượng ra nụ cười, hướng về phía bàn kế tiếp đi mời rượu.
"Tiểu tử này, đủ biết nhẫn nhịn." Hoắc Anh Hào như có điều suy nghĩ nỉ non: "Con trai của Quách Tứ Hải này không đơn giản nha, lần này trở về sợ là có mưu đồ không nhỏ đâu."
"Hải vận tuy kiếm tiền, nhưng gần đây tình hình quốc tế rung chuyển, mấy tuyến đường tàu cũng không quá an toàn." Ngụy Hoằng hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói: "Cha con Quách gia đây là chuẩn bị chuyển dời sản nghiệp về đây sao."
"Chuyển dời?" Hoắc Anh Hào ngồi ngay ngắn lại, vô ý thức liếc mắt nhìn Quách Minh một chút, hai mắt không khỏi tối sầm lại. Phần lớn sản nghiệp của tập đoàn Viễn Dương đều nằm ở việc vận tải biển, cùng rất nhiều tập đoàn trong nước đều có lợi ích liên quan, dù sao thì rất nhiều tập đoàn đều có nghiệp vụ ở nước ngoài, lúc vận chuyển khó tránh sẽ liên hệ với họ. Loại quan hệ này bình thường nhìn thì chẳng có gì. Thế nhưng mà một khi tập đoàn Viễn Dương quyết định quay trở về trong nước phát triển, vậy những mối quan hệ này tác dụng rất lớn đấy, dù là ai cũng không dám khinh thường bọn họ.
"Tiểu tử ngươi, biết rõ như vậy mà còn dám vạch mặt?" Hoắc Anh Hào nhịn không được âm thầm tặc lưỡi. Lần trước là Đường gia cũng như vậy, lần này đối với Quách Minh cũng vẫn là cứ kiên cường. Chẳng lẽ tên Ngụy Hoằng này đang nắm trong tay quân bài chủ chốt nào đó hay sao?
"Lần này phiền toái!" Hoắc Anh Hào đổi giọng nói: "Nếu tập đoàn Viễn Dương thật sự có dự định về cắm rễ, chắc chắn sẽ vội vàng muốn làm ra một dự án lớn để vàng lên mặt, lần này rõ ràng là cơ hội tốt đây."
"Cho nên, bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tranh thủ dự án." Ngụy Hoằng tiếp lời, cười nói: "Thậm chí không tiếc vận dụng các loại quan hệ, và đè thấp lợi nhuận, dù là phải bù tiền họ cũng muốn làm cho bằng được."
"Đúng!" Hoắc Anh Hào sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Tình huống như vậy thật không ổn chút nào. So về quan hệ và tài nguyên thì người ta không kém chút nào, nếu như nguyện kiếm ít tiền thôi mà cũng muốn làm dự án này, vậy hai người họ dựa vào cái gì để tranh với người ta? Phải biết cái dự án lớn như vậy từ trên xuống dưới cần phải nuôi sống bao nhiêu người? Ngươi ăn nhiều một miếng thì người khác sẽ bớt một miếng! Hiện tại lại có người chủ động yêu cầu ăn ít hoặc là không ăn. Người hợp tác khác thấy vậy làm sao lại không đồng ý?
"Mẹ nó!" Hoắc Anh Hào hùng hùng hổ hổ nói: "Vốn cho rằng hai chúng ta liên thủ thế nào cũng mười phần chắc chín, ai có thể nghĩ giữa đường còn có Quách Minh nhảy ra, lão tử chuẩn bị trong thời gian này coi như công cốc hết!"
"Không đến mức!" Ngụy Hoằng không để ý cười cười, nói: "Chúng ta chưa chắc đã thua, đến lúc đó cứ để cho nhà họ Quách nở mày nở mặt về nước, rồi lại xám xịt mà chạy về nước ngoài."
"Ồ? Tự tin vậy sao?" Trong đôi mắt Hoắc Anh Hào hiện lên một tia trầm tư.
Thật ra thì hắn vẫn có cơ hội lựa chọn. Với vị thế của nhà họ Hoắc tại tỉnh, hắn bỏ Ngụy Hoằng người đang hợp tác này, quay đầu cùng Quách Minh hợp tác thì chắc chắn cũng có thể ăn được một miếng thịt. Vừa nãy hắn cũng không phải không nghĩ tới việc này. Thế nhưng nhìn thấy Ngụy Hoằng tràn đầy tự tin như vậy, Hoắc Anh Hào đột nhiên cảm thấy không thể mù quáng mà đưa ra quyết định. Vạn nhất tên này vẫn còn quân át chủ bài nào chưa lật ra, mình trở mặt lại chọc giận đối phương thì đến lúc đó coi như khó xử lý.
Lúc này Ngụy Thắng bưng một ly rượu đi tới, lộ ra nụ cười chế nhạo nói: "Đại ca thật đúng là có hứng thú nha, tiệc đính hôn của Ngũ tỷ lớn như vậy mà lại chỉ lo nói chuyện làm ăn thôi à? Không uống vài ly sao?"
"Ta không uống rượu với người khiến ta ngán." Ngụy Hoằng liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng cười nhạt: "Có rắm cứ thả."
"Không có gì, chỉ là khuyên đại ca từ bỏ cái dự án này mà thôi." Ngụy Thắng thở dài một tiếng, ra vẻ khổ sở nói: "Lần này thật ra là do Quách thiếu chủ động tìm tới tập đoàn Ngụy thị để tìm kiếm hợp tác, bọn họ đã làm rất nhiều chuẩn bị rồi, các ngươi tốt nhất là nên bỏ cuộc đi, tránh đến lúc đó mất mặt còn thêm mất mặt."
"Ồ?" Hoắc Anh Hào hứng thú ở một bên quan sát. Ngụy Thắng nhưng lại ra vẻ mê hoặc không chịu nói thêm, ngược lại cố tình nói nhỏ: [ai! Chắc chắn là đại ca không nghe lời khuyên bảo rồi, thôi bỏ đi vậy, bất quá đáng tiếc cho tiên sinh Hoắc thật đấy, hắn ở Giang Châu lâu như vậy là vì dự án này, nếu như đổ bể thì không biết phải thổ huyết tới mức nào nữa đâu.] [thật ra chuyện này Quách thiếu bọn họ đã sớm thương thảo xong hết rồi, lúc này tiên sinh Hoắc nếu từ bỏ đại ca, quay đầu hợp tác với bọn họ, thì vẫn có thể cùng nhau ăn thịt ăn canh, nếu lại chấp mê bất ngộ chỉ sợ hối hận thì đã muộn!]
Ngụy Hoằng cùng Hoắc Anh Hào nghe vậy thì bật cười. Tiểu tử này đúng là giở lại chiêu trò cũ. Chẳng lẽ đây là một chiêu "tiên hạ thủ vi cường"? Nếu là người bình thường có lẽ đã bị chiêu này làm cho dao động, bất quá Hoắc Anh Hào trước đó đã nhận được sự nhắc nhở của Ngụy Hoằng, biết rõ một chút bí mật nhỏ của Ngụy Thắng, bởi vậy lúc này chỉ coi hắn như một con tôm tép nhỏ bé thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận