Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 07: Chẳng lẽ ngươi nghĩ cả một đời dựa vào người khác ăn cơm không?

Đêm xuống, đám người nhà họ Ngụy qua loa ăn vài thứ rồi ai nấy đều nén cơn tức giận đầy bụng mà trở về phòng nghỉ ngơi. Chị cả Ngụy Lâm Lang vì phòng bị chiếm mất nên phải ở tạm trong một gian phòng khách ở tầng ba, lại còn nằm ở phía trong cùng, rất nhiều đồ đạc căn bản không có chỗ để, các loại túi xách xa xỉ, quần áo hàng hiệu chất đống khắp nơi, khiến sắc mặt nàng vô cùng khó coi.
"Leng keng!"
"Leng keng!"
Tiếng thông báo tin nhắn liên tục từ điện thoại vang lên.
Một ngày không đến công ty, tin nhắn công việc đã sớm chất đầy 99+! Tập đoàn Ngụy Thị hiện tại do Ngụy Gia Lương làm chủ tịch điều hành toàn bộ, Ngụy Lâm Lang đảm nhiệm chức vụ giám đốc chấp hành, phụ trách các công việc cụ thể, mỗi ngày các loại sự vụ lớn nhỏ khiến nàng bận túi bụi, càng làm cho tính tình nàng trở nên cáu kỉnh.
"Đại tiểu thư!" Mụ Vương gõ cửa bước vào, cung kính nói: "Lão gia bảo ngài nhanh chóng xử lý mấy bản kế hoạch đầu tư, đang cần dùng gấp, sáng mai ở tập đoàn ông ấy sẽ cần xem."
"Biết rồi!" Ngụy Lâm Lang mất kiên nhẫn đáp, nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Mụ Vương, mai mụ giúp ta tìm mấy người đến kiểm lại đồ đạc này, rồi đem đến căn hộ lớn ở Giang Cảnh cư xá cất đi, sau này ta cũng lười về nhà cũ, tránh bị tức chết."
"Vâng, thưa đại tiểu thư!" Mụ Vương muốn nói lại thôi khuyên nhủ: "Thật ra thì người một nhà có gì mà để bụng qua đêm chứ? Đại thiếu gia mấy năm nay cũng đã chịu nhiều ấm ức, nên mới không kiềm được mà bộc phát ra như vậy, các cô cậu nên bao dung nhau thì hơn."
"Ta còn phải bao dung hắn?" Giọng Ngụy Lâm Lang the thé, giận dữ đi đi lại lại trong phòng, hùng hổ nói: "Mụ không thấy hôm nay hắn ngang ngược thế nào à? Ngay cả cha ruột còn dám đánh, cứ tiếp tục thế này có phải đến lượt ta đây là chị cả cũng phải quỳ xuống cho hắn vừa lòng không?"
"Thế nhưng trước đây, toàn là đại thiếu gia lấy lòng mọi người mà." Mụ Vương ấp úng lẩm bẩm.
Ngụy Lâm Lang tức giận nghẹn cứng ở cổ họng. Nàng mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không thốt ra lời. Trong đầu nàng bất giác nhớ lại những hành động của Ngụy Hoằng trước đây.
Cha Ngụy Gia Lương đau dạ dày, hắn tự tay nấu cháo thuốc, mẹ Đỗ Tư Tuệ mất ngủ đau đầu, hắn xoa bóp châm cứu, dường như trước khi có Ngụy Thắng, dù quan hệ giữa các nàng với Ngụy Hoằng lạnh nhạt, hắn vẫn luôn kiên nhẫn lấy lòng cả nhà.
Sao mọi thứ lại thay đổi như vậy? Lẽ nào là do các nàng quá đáng sao?
"Dù thế nào đi nữa, hỗn láo với cha mẹ là không đúng!" Ngụy Lâm Lang cố gượng cãi, nàng bực tức ngồi phịch xuống ghế sofa, đôi chân thon dài tùy ý vắt chéo, cằm hất về phía xấp tài liệu trên bàn nói: "Nhưng mà xem ra hắn nhiều năm lấy lòng, ta cũng không phải là không thể cho hắn một cơ hội để sửa sai."
"Mụ đem mấy bản kế hoạch đầu tư cần gấp này đưa cho hắn, bảo hắn đêm nay phải làm xong đi, biểu hiện tốt, ngày mai ta sẽ nói tốt với ba một vài câu."
Mụ Vương không còn gì để nói!
Sau một hồi muốn nói rồi lại thôi thì bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Ngụy Lâm Lang dù là chị cả trong nhà, nhưng xét về kinh doanh thì thật sự không có năng khiếu gì, từ năm 18 tuổi vào làm ở tập đoàn đến nay đã 7 năm, các hạng mục đầu tư lớn nhỏ đã qua tay không dưới cả trăm, phần lớn đều kết thúc một cách tồi tệ.
Nhưng từ ba năm trước khi nàng phát hiện ra đệ đệ Ngụy Hoằng được lão gia tự tay dạy dỗ lại có thiên phú kinh doanh vượt xa người thường, liền bắt đầu âm thầm sai hắn làm việc! Phàm là kế hoạch hay dự án nào do Ngụy Hoằng làm ra, đều nhận được sự tán thưởng lớn của ban giám đốc, lợi nhuận cũng liên tục tăng cao. Ngụy Lâm Lang không chút khách khí nhận hết công lao về mình, vô tình tạo nên hình tượng một ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh của Giang Châu, không những giữ vững được vị trí giám đốc điều hành tập đoàn mà còn khiến đám lão ngoan cố trong ban giám đốc cũng phải tâm phục khẩu phục.
Cứ như vậy mãi, nàng đã sớm quen với tính kiêu căng ngạo mạn. Hiện tại chịu giao dự án cho Ngụy Hoằng làm, dưới góc độ của nàng đã là một sự ban ân và lấy lòng.
"Chỉ cần hắn làm tốt mấy dự án này, ta cũng không phải không thể tha thứ cho chuyện hắn hỗn xược hôm nay." Ngụy Lâm Lang vừa nghĩ vừa tự an ủi: "Dù sao cũng là em trai ruột thịt, coi như thương hại hắn vậy."
Một lát sau!
Mụ Vương đã quay trở lại!
Ngụy Lâm Lang thấy trong tay bà vẫn còn xấp tài liệu, không khỏi nhíu mày nói: "Chuyện gì vậy? Không phải ta bảo mụ mang cho hắn rồi sao?"
"Thưa đại tiểu thư, xin thứ lỗi." Mụ Vương cười làm lành: "Đại thiếu gia bảo ngài hãy tránh xa một chút, sau này tự lo việc của mình, đừng có làm hắn khó chịu."
"Cái gì?" Ngụy Lâm Lang lập tức nổi trận lôi đình, đập tay xuống bàn trà giận dữ nói: "Ta cho hắn cơ hội để rèn luyện là vinh hạnh của hắn, bao nhiêu người muốn tiếp xúc với cơ mật của tập đoàn còn không có cơ hội, hắn sao dám nói như vậy? Thật là vong ơn bội nghĩa!"
"Hắn, hắn, đại thiếu gia còn nói!" Mụ Vương dè dặt nói tiếp: "Nếu ngài không có năng lực ngồi vững vị trí tổng giám đốc thì hãy tự mình từ chức, những năm qua hắn đã giúp nhiều rồi, đừng mỗi ngày mặt dày mà được đằng chân lân đằng đầu, chẳng lẽ ngươi nghĩ cả đời ăn bám vào người khác sao?"
"Vương bát đản, hắn thật sự nói vậy sao?"
Ngụy Lâm Lang giận tím mặt, tiện tay chộp lấy đồ đạc bên cạnh ném xuống!
Mụ Vương sợ hãi nhanh chóng buông xấp tài liệu rồi quay người bỏ chạy.
Trong chốc lát, cả căn phòng đã trở nên hỗn độn.
"Tốt tốt tốt, giỏi cho ngươi cái đồ Ngụy Hoằng mà dám làm nhục ta như vậy hả?" Khuôn mặt xinh đẹp của Ngụy Lâm Lang tràn đầy vẻ lạnh lẽo: "Thật cho rằng không có ngươi thì mọi chuyện sẽ không trôi chảy hay sao? Ta đường đường là một sinh viên cao tài tốt nghiệp từ đại học tài chính Harvard, chẳng lẽ không làm được mấy cái dự án nhỏ nhoi này?"
"Nếu không phải muốn cho ngươi cơ hội cải thiện quan hệ trong nhà thì loại văn kiện cơ mật này có đến lượt ngươi được tiếp xúc không? Đồ bạch nhãn lang không biết tốt xấu! Không có cơ hội do ta tạo ra, ngược lại còn muốn xem xem sau này làm sao ngươi có thể tiếp xúc với công việc của tập đoàn, làm sao để thừa kế sản nghiệp sau khi trưởng thành!"
Ngụy Lâm Lang hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại. Lúc này mới có thời gian cầm xấp tài liệu lên xem xét. Chúng đều là những dự án do bộ phận dự án của tập đoàn tuyển chọn kỹ càng, đã xây dựng xong các kế hoạch đầu tư hoàn chỉnh, dự báo, báo cáo, và các loại giấy tờ liên quan khác. Việc của nàng chẳng qua chỉ là đưa ra ý kiến phản hồi mà thôi.
Trước đây, Ngụy Hoằng luôn kiên nhẫn xem xét từng văn bản, sau đó phân tích tìm ra các lỗ hổng, đồng thời liên tục thu thập thông tin bằng chứng để đưa ra nhận định, rồi viết ra các ý kiến đề xuất đầu tư rất chính xác và nhắm đúng trọng điểm. Đầu tư theo đề xuất của hắn, gần như không bao giờ sai! Ngụy Lâm Lang thì lại không có được sự kiên nhẫn như vậy, nàng đơn giản lật mở các dự án, nhanh chóng đưa ra ý kiến phản hồi cho phần lớn dự án, ánh mắt dừng lại ở dự án cuối cùng trong tập tài liệu.
"Tập đoàn Đằng Thịnh đưa ra kế hoạch đầu tư 10 ức tệ cho chúng ta, chuẩn bị thay một loạt thiết bị mới?"
"Một công ty dược phẩm cỡ nhỏ có giá trị vốn hóa 6-7 tỷ, muốn dùng 15% cổ phần để đổi lấy 1 tỷ đầu tư?"
Ngụy Lâm Lang liếc qua đề xuất chung của bộ phận dự án và bộ phận đầu tư, họ đều nhất trí cho rằng vụ đầu tư này rất có lời. Xét về lợi nhuận trước đây của Đằng Thịnh, cổ phần của công ty này rất đáng để nắm giữ lâu dài.
Nàng cũng lười nhìn nhiều, tiện tay đồng ý luôn! 10 ức tệ đầu tư mà thôi, đối với nàng và toàn bộ tập đoàn Ngụy Thị mà nói cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông, mỗi năm Ngụy Lâm Lang đều phải trả lời hàng loạt vụ đầu tư như vậy, nên nàng cũng không quá coi trọng giá trị của chúng. Sau khi phê duyệt xong nàng tiện tay vứt sang một bên. Chỉ chờ sáng mai thông qua quyết nghị của ban giám đốc rồi ký hợp đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận