Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 177: Xế chiều lão nhân, hưng chi sở chí!

Chương 177: Xế chiều lão nhân, hứng thú dâng trào!
Cảnh hồ sơn trang.
Biệt thự trang viên số một được xây dựng theo kiểu kiến trúc cổ phong Trung Quốc!
Nơi này có diện tích năm sáu ngàn mét vuông, được bao quanh bởi tường trắng ngói xanh, bên trong chia thành từng khu nhỏ, kiến trúc tráng lệ hòa lẫn với lâm viên Trung Quốc, có thể nói mỗi bước một cảnh, vô cùng lộng lẫy!
Dưới một cây long não cổ thụ, một ông lão mặc trang phục Đường buổi xế chiều đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh còn có ấm trà bốc hơi nghi ngút và bàn cờ vây còn dang dở.
Ngụy Hoằng và Tống Dật Thần được quản gia dẫn tới.
Lão nhân nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi mở mắt, đôi mắt hổ lộ vẻ uy nghiêm.
Uy áp của người ở vị trí cao nhiều năm khiến Tống Dật Thần sợ hãi run rẩy.
"Lão gia, cậu Ngụy cháu trai ở Giang Châu đến thăm ngài." Quản gia Lý cười nói.
Hoàng Phủ lão gia nhìn Ngụy Hoằng từ trên xuống dưới, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, cười ha hả nói: "Ngươi là cháu trai Tiểu Ngụy?"
Ngụy Hoằng lộ vẻ lúng túng.
Ông nội mình trước mặt vị lão gia này chỉ được gọi là Tiểu Ngụy, nghe thật sự rất kỳ cục.
"Lão gia, ta là Ngụy Hoằng!" Hắn mỉm cười đưa hộp quà cho quản gia Lý, rồi khách khí nói: "Mười một năm trước, khi ta bảy tuổi đã theo ông nội đến bái phỏng, lúc đó chúng ta còn đánh mấy ván cờ, ngài còn nhớ không?"
"Nhớ chứ, sao lại quên được?" Hoàng Phủ lão gia nghe vậy càng vui vẻ, chống gậy đứng dậy kéo tay hắn: "Nào nào nào, Tiểu tử ngươi chính là thần đồng nổi danh, năm đó tuổi nhỏ mà đã đánh bại đám lão già chúng ta, khó khăn lắm mới chờ được ngươi đến Yến Kinh, chúng ta phải đánh ba ngày ba đêm mới được!"
Nói xong, trực tiếp kéo hắn đến bên bàn cờ!
Vẻ nghiện cờ này khiến người ta dở khóc dở cười.
Quản gia Lý đứng bên cạnh giải thích với Tống Dật Thần: "Lão gia rất thích đánh cờ, mỗi ngày nghĩ các loại kỳ phổ, độc bản, ngày thường muốn tìm một đối thủ tốt cũng không dễ."
"Hiểu rồi, hiểu rồi!"
Tống Dật Thần tự nhiên không dám có ý kiến.
Chỉ có thể tươi cười đứng một bên xem cờ!
Ngụy Hoằng và Hoàng Phủ lão gia, một người cầm quân đen, một người cầm quân trắng.
Từ việc đối chiến lại chuyển sang cùng nhau giải ván cờ cổ dang dở, cả hai say sưa quên cả trời đất.
"Tiểu tử ngươi, vẫn lợi hại như vậy!" Khuôn mặt Hoàng Phủ lão gia kích động đỏ lên, không còn vẻ uy nghiêm như ngày thường: "Tốt, tốt, nước cờ này tuyệt diệu, lại đánh một ván nữa!"
"Ha ha, đánh mấy ván rồi mà ông vẫn chưa lấy trà ngon ra, keo kiệt quá đấy!" Ngụy Hoằng cười trêu chọc.
"Ha ha ha!" Hoàng Phủ lão gia vỗ đầu, phân phó: "Lão Lý, mau cho người lấy trà ra, hôm nay chúng ta uống trà thái bình khỉ khôi ta trân tàng."
"Vâng!"
Quản gia Lý vội vàng sai người hầu mang trà tới, rồi tự mình nấu nước pha trà.
Tống Dật Thần an tĩnh ngồi xem cờ uống trà, không khỏi càng thêm xem trọng Ngụy Hoằng.
Hắn có thể cùng loại người như Hoàng Phủ lão gia đánh cờ có qua có lại, kỹ nghệ thật không hề đơn giản.
Tục ngữ nói, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên!
Các đại lão sau khi về hưu thường chú tâm vào những sở thích khác nhau.
Có người thích cờ, có người thích câu cá, cũng có người thích các loại đồ cổ kỳ lạ.
Những ai đã từng ở trong bộ máy nhà nước đều hiểu rõ!
Nếu như bạn có tài năng đặc biệt trong sở thích của đại lão, điều đó đồng nghĩa với việc tương lai bạn sẽ có thêm một chỗ dựa lớn, Ngụy Hoằng nhờ vào khả năng đánh cờ này, ở Yến Kinh e là có thể dễ dàng hòa nhập.
"Tiểu Ngụy, lần này ngươi đến Yến Kinh làm gì?" Hoàng Phủ lão gia vừa đánh cờ, vừa hỏi han chuyện gia đình.
"Đi học, kinh doanh!" Ngụy Hoằng tùy tiện giải thích: "Năm nay sau khi thi đại học, cháu sẽ đến Yến Kinh học, khi đó công ty cũng sẽ phát triển ở đây, nên phần lớn thời gian cháu sẽ ở lại Yến Kinh."
"Tốt, tốt!" Hoàng Phủ lão gia lập tức cười ha hả nói: "Đến Yến Kinh là chuyện tốt, Tiểu tử ngươi có thời gian thì đến đánh cờ với ta."
"Lão gia, cậu ấy mua biệt thự số bảy khu A sát vách nhà ngài, sau này sẽ có nhiều thời gian mà." Tống Dật Thần cười nói đùa.
"Ồ?"
Hoàng Phủ lão gia ngẩn người.
Tay cầm quân cờ của ông khựng lại, ánh mắt nhìn Ngụy Hoằng và Tống Dật Thần, một lúc sau mới kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là cậu Tống của Tống gia sao? Hai ngươi là bạn bè? Xem ra tập đoàn Ngụy thị những năm này phát triển không tệ, vậy mà có thể mua nhà ở khu này?"
"Đúng vậy!" Tống Dật Thần ân cần rót trà cho ông, rồi nói: "Cháu và anh Ngụy mới quen đã thân, lần này anh ấy đến Yến Kinh mà cháu không đến bồi tiếp thì còn ra thể thống gì, mà anh ấy không có thừa kế Ngụy thị tập đoàn, mà tự mình lập ra Hoằng Thịnh tập đoàn, hiện tại đang phát triển không ngừng, giá trị vốn hóa sớm đã vượt qua Ngụy thị rồi!"
"Tốt, tốt!" Hoàng Phủ lão gia vẻ mặt vui mừng, liên tục gật đầu cảm thán: "Ta đã sớm nói tiểu tử ngươi có tiền đồ, tuổi còn trẻ đã giỏi hơn gia gia ngươi phấn đấu cả đời rồi."
"Cháu chỉ làm chút chuyện nhỏ thôi." Ngụy Hoằng khiêm tốn cười, rồi đi một quân trắng, mới nói: "Biệt thự số bảy cách nơi này chỉ mấy bước chân, có rảnh chúng ta có thể đánh cờ, cháu người này thân duyên không sâu, người thực lòng đợi cháu như ông nội cũng đã qua đời, có thể có một lát an bình ở chỗ của ngài."
"Haizz!"
Hoàng Phủ lão gia thở dài, trong ánh mắt hiện lên những người bạn cũ.
Ánh mắt ông nhìn Ngụy Hoằng cũng thêm một phần thân cận, giống như đang nhìn con cháu mình.
"Về sau rảnh thì đến đây ăn cơm với ta, lão già cô đơn này cũng đáng thương." Hoàng Phủ lão gia cười dặn dò: "Bên ngoài có chuyện gì khó khăn, cứ bảo Lão Lý giúp ngươi xử lý."
Tống Dật Thần nghe vậy lại kinh ngạc.
Lão gia đây là thật sự coi Ngụy Hoằng là người nhà.
Nếu như vậy, hắn chẳng lẽ có thể trực tiếp nhờ Hoàng Phủ gia tham gia vào chuyện bộ phim bị cấm sao? Chỉ cần lão gia một câu, Thân gia ở Ma Đô có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng phải nhượng bộ.
Nhưng Ngụy Hoằng không trực tiếp mở miệng nhờ vả, chỉ hời hợt nói: "Lão gia, cháu đánh cờ với ngài chỉ là vì hứng thú nhất thời, không vì mục đích gì khác. Dù sao đại sự cháu không muốn động vào, việc nhỏ cũng không cần giúp, ngài nói có đúng không?"
"Được, có khí phách, nói hay!" Hoàng Phủ lão gia càng cao hứng hơn.
Ông vui vẻ nâng chén trà lên uống cạn, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Kết quả, giọng Ngụy Hoằng chuyển sang một ý khác: "Nhưng gần đây cháu thực sự có một chuyện khó giải quyết, nếu lão gia không ngại, chúng ta làm một giao dịch được không?"
Mọi người đều sững sờ, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ngụy Hoằng.
Tên này có vấn đề à? Lão gia vừa có ý muốn chiếu cố thì hắn từ chối, còn giả vờ thanh cao, quay đầu lại liền giở trò giao dịch?
"Tiểu tử ngươi." Hoàng Phủ lão gia nhịn không được cười nói: "Ngươi có việc cứ nói thẳng ra đi, vòng vo làm gì? Không đáng khách sáo!"
"Ân tình từ trước đến nay càng dùng càng mờ nhạt, chúng ta vẫn nên giữ quan hệ bình thường, đôi bên cùng có lợi thì tốt hơn." Ngụy Hoằng cảm khái như thở dài, rồi ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Cháu chữa khỏi chân của lão tam nhà ngài, đổi lại Hoàng Phủ gia một lần ra tay, thế nào?"
Sắc mặt Hoàng Phủ lão gia đột ngột thay đổi.
Đôi mắt vốn ôn hòa, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo như dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận