Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 388: Người Ngụy gia phiền phức giúp ta băm cho chó ăn đi!

"Chương 388: Người Ngụy gia phiền phức giúp ta băm cho chó ăn đi!"
"Ha ha!"
"Phanh phanh!"
Trong sân huấn luyện!
Trần Đại Lực dáng người như tùng, quyền cước vang dội.
Đối mặt mười tên bảo tiêu dàn thành hình quạt vây công nhưng vẫn không hề sợ hãi, một quyền một cước nhẹ nhàng chặn lại công kích.
Cơ bắp tay của hắn căng cứng, tựa như thép đúc, quyền phong gào thét, mấy tên bảo tiêu vừa đến gần đã bị một quyền đánh bay ra ngoài.
Trần Đại Lực bước chân không ngừng, thân hình xoay chuyển, tung "Trung bình tấn đỉnh khuỷu tay", khuỷu tay như lưỡi dao lao tới đánh lén tên bảo tiêu phía sau lưng.
Cú đánh khuỷu tay này cực mạnh, trực tiếp hất văng tên hộ vệ đó ra xa mấy mét, ngã xuống đất.
Ngay sau đó, hắn lại thi triển "Băng nện", hai nắm đấm nhanh chóng giao nhau tấn công, như súng liên thanh, hướng tới những bảo tiêu còn lại, cấp bách mang theo gió, khiến bọn bảo tiêu ứng phó không kịp.
"Thật mạnh!" La Khôn không kìm được sắc mặt biến đổi, những bảo tiêu xung quanh cũng đều hít một ngụm khí lạnh.
Phải biết bọn họ đều là chuyên gia chiến đấu, đấu tay đôi thì mười người bình thường cũng chỉ như trò đùa, nhưng đối mặt với loại quái vật hình người như Trần Đại Lực, lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Nếu không phải Trần Đại Lực cố ý thu lại bảy tám phần sức lực, cộng thêm mọi người đều mặc trang phục bảo hộ, chỉ sợ một quyền cũng có thể đánh chết người, tên này đúng là quá kinh khủng.
"Ai nói Truyền Vũ không có tính thực chiến? Người này thi triển chiêu thức Bát Cực Quyền, động tác mạnh mẽ nhanh như điện, thật sự là quá kinh khủng!"
"Ha ha, ngươi không nhìn xem thân hình hắn tráng kiện cỡ nào, đơn giản là con gấu té ngã, loại người này dù không luyện quyền cũng có thể đánh chết người tốt!"
"Ghê gớm, khó trách có thể đi theo bên cạnh lão bản..."
Mọi người xôn xao bàn tán!
Ngụy Hoằng đứng một bên hút xì gà, cũng không khỏi hài lòng gật đầu, hắn tranh thủ thời gian liếc La Khôn, dặn dò: "Bộ phận bảo an của công ty làm không tệ, tiếp tục tìm người đi, nhưng mỗi người đều phải nghiêm ngặt kiểm tra, thà thiếu còn hơn qua loa!"
"Minh bạch!" La Khôn khẽ gật đầu rồi đáp: "Chúng ta vừa mới tung tin tuyển người, đã có vô số người đến nộp đơn, ban đầu không dám nhận bừa bãi, sau này tốc độ tuyển người sẽ nhanh hơn, ta tranh thủ trong vòng nửa tháng sẽ tuyển đủ người."
"Ừm!" Ngụy Hoằng nhả vòng khói xong, thấp giọng căn dặn: "Đợi đến khi bộ phận bảo an của công ty đi vào quỹ đạo thì ngươi đi nước ngoài một chuyến, nhanh chóng tổ kiến vài đội vũ trang có thể chiến đấu!"
"Được!" La Khôn cong môi cười, lấy bao thuốc ra châm một điếu xong mới nói: "Ta định đi Miến Điện, tình hình ở đó hỗn loạn, đủ loại ngưu quỷ xà thần, muốn chơi thế nào cũng được, hoặc là đi châu Phi cũng được!"
"Làm nhiều chỗ một chút đi!" Ngụy Hoằng hờ hững đề nghị: "Ngay tại chỗ mua một mỏ khai thác, vừa có chỗ huấn luyện khi không có việc gì, thứ hai cũng có thể cân đối thu chi, thứ ba còn có thể lấy thân phận đội bảo vệ mỏ để che mắt người ngoài."
"Hiểu rồi!" La Khôn im lặng một lát, dò hỏi: "Vậy tuyển lính xuất ngũ ở trong nước thì sao? Rất nhiều người vui vẻ làm, mà năng lực chuyên môn lại mạnh, đưa súng là có thể làm việc, người một nhà cũng đáng tin hơn!"
"Đừng!" Ngụy Hoằng lắc đầu, từ chối thẳng: "Những đội vũ trang này đều là pháo hôi, chiêu người một nhà làm gì? Dân liều mạng ở nước ngoài còn nhiều, đưa tiền là bán mạng không thơm sao? Mà hơn nữa tuyển người ở trong nước rất dễ bị tố cáo tội chiến tranh."
"Cũng phải!" La Khôn hít một hơi thuốc thật sâu mới gật đầu đồng ý.
Hai người không nói thêm gì nữa, bởi vì Ngụy Hoằng biết rõ La Khôn từ nhỏ đã lớn lên ở khu vực Đông Nam Á, ở đó hắn là thổ địa đầu rắn, chỉ cần tiền bạc đầy đủ thì muốn làm gì cũng đều có thể dễ dàng giải quyết.
Chiêu binh mãi mã, mua súng mua pháo mà thôi, với hắn mà nói cũng không phải là chuyện khó.
Không đến nửa năm, La Khôn đã có thể trổ hết tài năng trong giới ngầm Đông Nam Á, trở thành một quân phiệt như thường.
Giữa trưa Ngụy Hoằng kết thúc việc giám sát.
Tiện thể ăn bữa cơm trưa ở phòng ăn của công ty bảo an.
Đồ ăn ở đây phong phú, sắc hương vị đều đủ cả, đồ ăn mặn phối hợp rất hợp lý, không chỉ có hắn cảm thấy hài lòng, mà ngay cả những bảo tiêu vừa kết thúc huấn luyện cũng ăn đến miệng đầy mỡ.
Trần Đại Lực thì càng ghét bỏ bàn ăn quá nhỏ, trực tiếp tìm dì nấu cơm làm cho một cái bát tô, loảng xoảng đến đổ cơm thức ăn, đảo đảo một lúc là đã xong một trận càn quét.
Cái khẩu vị này khiến mọi người một lần nữa âm thầm líu lưỡi.
"Gã này từ nhỏ đã ăn không đủ no!" Sở Thiên Ngưng cười khẽ trêu chọc: "Cha mẹ hắn chính là bị hắn ăn sạt nghiệp, bất đắc dĩ mới đem người đưa cho sư phụ làm đồ đệ."
"Ha ha ha!"
Mọi người không khỏi cười ha hả.
Ngụy Hoằng cũng khó được nhếch môi cười, nhưng đúng lúc này điện thoại di động vang lên, hắn giơ tay ra hiệu mọi người yên tĩnh mới nhận cuộc gọi đến từ số lạ này.
"Alo, ai vậy?"
"Ngụy tiên sinh, kính đã lâu kính đã lâu a!" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam khàn khàn.
Ngụy Hoằng nhíu mày, tay phải hờ hững kẹp một miếng thịt bỏ vào miệng, mới hỏi: "Thẩm Mặc Hàn?"
"Ồ?" Đối phương ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi đoán ra là ta?"
"Trong đám liếm chó cho Liễu Miên Miên có bối cảnh thâm hậu, thì chỉ có ngươi là ngu xuẩn nhất, không có đầu óc, chỉ cần nghe giọng cũng đã có thể đoán được rồi." Ngụy Hoằng cười như không cười nói một câu, lập tức chọc giận Thẩm Mặc Hàn nổi trận lôi đình.
"Ngọa tào mẹ nó, *** *** *** *** *** "
Đối diện chửi bới kéo dài rất lâu.
Khiến mọi người xung quanh nhao nhao kinh ngạc nhìn qua.
Ngụy Hoằng cười nhẹ đem microphone kéo ra một chút, đợi đến khi bên kia im lặng mới tiếp tục mở miệng nói: "Để ta đoán xem, cha con hai người các ngươi giống chuột hôi trốn đông trốn tây, lâu như vậy ngay cả mặt cũng không dám lộ, hiện tại dám gọi điện đến chắc là cho rằng nắm được nhược điểm gì rồi chứ? Tỉ như là người nhà có quan hệ máu mủ với ta?"
"Ngươi, làm sao ngươi biết?" Thẩm Mặc Hàn bị dọa đến run cả da đầu.
Thẩm Vinh Xương lúc này mới cầm lấy điện thoại, giọng khàn khàn mang theo ý cười, dùng một thứ tiếng phổ thông lơ lớ nói: "Ngụy tiên sinh quả nhiên là lợi hại, không cần nói nhiều cũng đã đoán được tất cả, thật đúng là tính toán không lộ một chút sơ hở nào, con chó nhà tôi trêu chọc phải địch nhân như ngài, thật sự là tai bay vạ gió cho nhà họ Thẩm chúng tôi."
"Thẩm lão nói như vậy không đúng rồi!" Ngụy Hoằng giật giật khóe miệng mỉa mai đáp lại: "Chính ông không quản được con trai của mình, thì phải tự gánh lấy hậu quả thôi chứ? Nhà họ Thẩm ở trên con đường làm mưa làm gió đã quá lâu, có người giết bớt chút ngạo khí cũng tốt."
"Được, đa tạ Ngụy tiên sinh giáo huấn con chó nhà tôi!" Thẩm Vinh Xương không hề tức giận, vẫn cười nhẹ nhàng nói: "Nhưng chuyện này con chó nhà tôi đã trả giá đắt rồi, việc làm ăn của nhà họ Thẩm chúng tôi cũng bị đả kích rất lớn, không biết Ngụy tiên sinh đã hả giận chưa? Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện!"
Ngụy Hoằng buông đũa xuống trầm mặc!
Thẩm Vinh Xương quả nhiên không hổ là cáo già, mình nói như vậy mà hắn vẫn có thể bình thản, xem ra là một nhân vật khó chơi.
Mà đối phương hiện tại khẳng định đã trói lại Ngụy Gia Lương, nếu không giọng điệu sẽ không cứng rắn như thế, may là hắn không quan tâm đến người Ngụy gia sống chết thế nào, nếu không hôm nay thật sự phải thất bại rồi!
"Thẩm lão muốn bàn chuyện như thế nào?" Ngụy Hoằng không hề biến sắc hỏi lại.
Thẩm Vinh Xương im lặng một lát, chậm rãi nói: "Chiến hoặc là hòa, ngài chọn một!"
"Đánh đi!" Ngụy Hoằng thờ ơ ngoáy lỗ tai, rồi mới nói: "Ta đây từ trước đến nay thích trảm thảo trừ căn, đã là địch nhân thì không có lý do gì để sống cả, tiếp sau đó ta vẫn sẽ treo thưởng truy sát các ngươi trên toàn cầu, cộng thêm công kích sản nghiệp nhà họ Thẩm, Thẩm lão nếu có bản lĩnh thì cứ giết chết ta đi! À đúng, người Ngụy gia phiền phức giúp ta băm cho chó ăn đi, bằng không cứ nhảy ra làm người ta khó chịu, cảm ơn!"
Mọi người: "..."
Thẩm Vinh Xương: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận