Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 10: Thần kinh a? Muốn cứu người ngươi cắt mình làm gì?

"Chương 10: Thần kinh à? Muốn cứu người ngươi cắt mình làm gì?"
"A!"
"A!"
"A!"
Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên!
Kỷ Bằng phải trả giá đắt cho sự khiêu khích của hắn.
Ngụy Hoằng cũng không biết đã đâm bao nhiêu lần, chỉ biết khi hắn tao nhã rút tay về thì trên cổ Kỷ Bằng đã hằn sâu một dấu tay tím bầm, đầu và mặt cũng bê bết máu, thậm chí cả hai tay cũng bị quấn đầy những vết thương do che chắn.
Lúc này, hắn trông nhếch nhác như một con quỷ dữ!
Trong hai con mắt tràn ngập sự kinh hoàng sau tai nạn!
Ánh mắt nhìn Ngụy Hoằng mang theo một tia sợ hãi.
"Trời ơi, nhanh, nhanh đi gọi lão sư đi!"
"Xảy ra chuyện rồi, ngọa tào, đây là muốn giết người à!"
"Điên rồi, thằng này tuyệt đối điên rồi!"
"Báo cảnh sát đi..."
Các bạn học náo loạn lên!
Ai nấy đều mặt mày sợ hãi và bất an.
Mấy cậu ấm cũng vội vã chạy lên đỡ Kỷ Bằng.
Tuy rằng bọn chúng thường xuyên đánh nhau gây lộn, nhưng đâu đã từng thấy cảnh đấu đá kinh hoàng đến thế? Lúc này ai cũng cảm thấy may mắn vì người bị khiêu khích không phải mình, nếu không, chắc chắn chúng còn thảm hơn Kỷ Bằng!
"Ha ha!"
Ngụy Hoằng vẫn thản nhiên, mang dáng vẻ cao quý.
Hắn rút khăn lau sạch những vết máu trên ngón tay và bút.
Ánh mắt thờ ơ liếc qua một bên, lại khiến mọi người xung quanh đồng loạt lùi bước.
"Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát cho tao!" Kỷ Bằng vừa đau răng vừa nghiến răng nghiến lợi gào thét: "Lão tử muốn tống nó vào tù!"
"Chút vết thương ngoài da đã muốn tống trẻ vị thành niên vào tù sao?" Ngụy Hoằng mặt đầy thành thật hỏi thăm: "Nghe nói dạo này bác của ngươi đang trong giai đoạn then chốt để thăng chức phải không? Nếu không cẩn thận lộ ra chút bê bối của Kỷ gia, ngươi nghĩ ông ta có tức chết không?"
"Ngươi?"
Kỷ Bằng tức đến nghiến răng ken két, hai nắm đấm siết chặt.
Hắn không dám báo cảnh sát, dòng dõi Kỷ gia sợ nhất là bê bối, dù là đánh nhau ẩu đả hay chuyện gì khác, chỉ cần lộ ra chút tin đồn lờ mờ là đủ để Kỷ Bằng một phen uống cạn bầu cay đắng.
"Người ta chỉ khích bác vài câu mà ngươi đã ngoan ngoãn nhảy ra làm dao thớt." Ngụy Hoằng thở dài lắc đầu: "Kỷ gia sinh ra loại người ngu ngốc như ngươi, thật là gia môn bất hạnh, nhìn xem, chính ngươi mình đầy thương tích, còn người ta thì không bị sao!"
Nghe vậy Kỷ Bằng bất chợt quay đầu lại!
Chỉ thấy Ngụy Thắng vẫn ngồi vững ở vị trí trước, vẫn còn vẻ mặt kinh ngạc chưa hết bàng hoàng.
Nửa điểm cũng không thấy lo lắng vì hắn xảy ra chuyện, thậm chí còn thoáng lộ ra vẻ hả hê.
Hắn đang may mắn vì người gặp nạn không phải là mình sao?
"Kỷ, Kỷ ca, thật x-i-n l-ỗ-i, ta..." Ngụy Thắng vội vàng lắc đầu giải thích, tiếng lòng càng hợp thời vang lên: 【Ô ô ô, đã sớm nói đừng có trêu chọc đại ca mà, người này tâm địa ác độc, vừa rồi còn dọa tôi sợ hết hồn!】 Sắc mặt Kỷ Bằng dịu lại, quay đầu lạnh lùng nói: "Không cần châm ngòi ly gián, hôm nay việc làm tổn thương tao coi như không báo cảnh sát, nhưng Kỷ gia chúng tao cũng không thể nuốt trôi cục tức này, mày cứ chờ đấy cho tao."
"Được thôi, ta chờ!" Ngụy Hoằng vuốt ve chiếc nhẫn bên tay trái, khẽ nói: "Tiểu tiểu Kỷ gia, ta dù có bắt nạt các ngươi cũng phải nuốt xuống, không phục thì kêu trưởng bối nhà các ngươi đến."
"Tê!"
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít vào khí lạnh.
Người bình thường có lẽ không hiểu Kỷ gia đại diện cho cái gì.
Thế nhưng những cậu ấm trong lớp thì biết rõ một mười mươi.
Trưởng bối nhà bọn họ không dám đắc tội nhất chính là con cháu quan chức.
Những người này chỉ cần lên tiếng, từng bộ ban ngành phải thay nhau gây khó dễ cho công việc kinh doanh của gia đình!
Một tập đoàn lớn hơn nữa mà cả ngày bị kiểm tra thực hư chấn chỉnh thì cũng phải sụp đổ thổ huyết.
Cho nên trong trường học, Kỷ Bằng gần như là một kẻ ngang ngược.
Hắn điên rồi sao, mà dám trắng trợn khiêu khích như thế?
"Sao? Xử lý Kỷ Bằng rồi thì quên mất đám các ngươi phải không?"
"Vừa rồi mấy người các ngươi xôn xao, không phải là muốn giúp anh em tốt của mình đứng ra sao? Đến đến đến, nhân lúc thầy giáo còn chưa tới, chúng ta tâm sự chút?" Ánh mắt Ngụy Hoằng lạnh lẽo liếc nhìn, mấy cậu ấm kia lập tức sợ hãi lùi về sau.
Bọn chúng mặt đỏ bừng, nửa ngày không dám lên tiếng!
Nào còn vẻ ngông cuồng ba hoa như lúc nãy?
Ngụy Hoằng cũng chẳng buồn để ý tới mấy tên tép riu này.
Đưa tay đẩy bọn chúng sang một bên, trực tiếp đi về phía Ngụy Thắng.
"Đại, đại ca, ngươi muốn làm gì?" Ngụy Thắng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu lại kinh hãi hô lên, tiếng lòng lại bắt đầu ồn ào: 【Ô ô ô, đại ca nhất định sẽ đánh chết mình, phải làm sao bây giờ? Ai đến cứu mình với?】 "Ha ha!" Ngụy Hoằng mặt đầy chế giễu: "Ta đâu có loại em trai như ngươi, đừng có mở miệng ra một tiếng đại ca mà làm người buồn nôn, ở nhà cũng như ở trường học đều âm thầm giật dây người khác đối phó ta, gặp chuyện thì lại trốn sau lưng bình an vô sự, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?"
"Đại ca, ta không có..." Ngụy Thắng ấp úng giải thích.
Ngụy Hoằng không tiếp tục nói nhảm với hắn.
Tóm lấy tóc của hắn, điên cuồng nện lên mặt bàn.
"Phanh phanh phanh!"
"A a a..."
"Cứu mạng, a..."
Ngụy Thắng kêu thảm thiết máu mũi chảy ròng ròng.
Mọi người đều sợ đến kinh hồn bạt vía.
"Dừng tay!" Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng quát lớn: "Ngụy Hoằng, ngươi tên bạo lực cuồng này, Ngụy gia gia là dạy ngươi như thế sao? Huynh đệ tương tàn, ức hiếp bạn học, ngươi thật sự là nỗi sỉ nhục của Ngụy gia!"
"Tư Tư, cứu ta, ô ô ô!" Mặt mũi Ngụy Thắng bê bết máu, thê thảm cầu cứu.
Ngụy Hoằng lặng lẽ liếc mắt nhìn qua.
Thiên kim tiểu thư Tạ Tư Tư của tập đoàn Cẩm Giang đang trừng mắt nhìn hắn.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, miễn cưỡng có thể coi là thanh mai trúc mã.
Đã từng Ngụy Hoằng cùng nàng cũng từng có những rung động nồng nhiệt.
Thậm chí ông bà hai nhà từng trêu ghẹo muốn cho hai người đính hôn.
Đáng tiếc, người phụ nữ này cũng là kẻ mù mắt tâm mù.
Kiếp trước, Ngụy Thắng dựa vào lời đường mật hoa mỹ và tiếng lòng nịnh nọt, dễ dàng chiếm được trái tim của tiểu thanh mai này.
Tạ Tư Tư không những trở thành một người trong hậu cung của hắn mà còn từng đích thân tính kế hãm hại Ngụy Hoằng.
Mỗi lần xung đột, nàng luôn che chở Ngụy Thắng trước mặt.
Mỗi lần hiểu lầm, nàng đều không chịu nghe nửa lời giải thích.
Trùng sinh một lần, Tạ Tư Tư vẫn giữ nguyên bộ dạng bao che khuyết điểm đó.
Ngụy Hoằng từ lâu đã không còn đau lòng như trước, mà chỉ có sự lạnh lùng và khinh miệt.
"Ngươi nói dừng tay thì ta dừng tay sao?"
"Thứ gì mà dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ta?"
Hắn lại túm tóc Ngụy Thắng.
Tiếp tục nện đầu hắn lên mặt bàn một cách tàn nhẫn.
"Dừng tay, mau dừng tay!"
Tạ Tư Tư tức giận đến mặt mũi tái mét.
Rõ ràng là không ngờ đối phương lại dám không nể mặt mũi mình như thế.
Trong tình huống cấp bách, nàng không còn lo được nguy hiểm nữa, trực tiếp cầm dao rọc giấy trên bàn gí vào cổ mình.
"Còn không dừng tay, ta chết cho ngươi xem." Tạ Tư Tư mặt đầy kiên quyết uy hiếp.
"Ngọa tào, Tư Tư đừng có kích động!"
"Ngụy thiếu gia, dừng tay đi, đừng có gây ra án mạng!"
"Trời ơi, mau đi gọi thầy giáo..."
Các bạn học lại một lần nữa xôn xao kinh hãi.
Thậm chí có vài người mặt mày lo lắng đã chạy ra khỏi lớp học.
Ngụy Hoằng thì ngơ ngác, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
Thần kinh à? Muốn cứu người mà ngươi cắt mình làm gì?
Ai quan tâm ngươi sống hay c-h-ế-t?
Bạn cần đăng nhập để bình luận