Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 106: Đây là ngươi thiếu Ngụy gia, ngươi đến còn!

Chương 106: Đây là ngươi thiếu nhà họ Ngụy, ngươi phải trả!
Trong phòng họp, Ngụy Gia Lương, Ngụy Lâm Lang và Ngụy Thắng nhíu mày chờ đợi.
Bọn họ nhìn cảnh nội bộ tập đoàn Hoằng Thịnh hỗn loạn, không hẹn mà cùng đều lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Rõ ràng, ba người đến đây để xem trò cười.
Khi Ngụy Hoằng dẫn người vào phòng họp, vẫn còn thấy trên mặt bọn họ nụ cười không kịp thu lại.
"Ba vị rảnh rỗi thật, đang lúc cấp bách vẫn có thể dành thời gian đến đây xem kịch, đúng là khách quý hiếm gặp." Ngụy Hoằng đặt mông ngồi xuống vị trí chủ tọa, ánh mắt khinh thường liếc qua: "Nhưng mà rất xin lỗi, tập đoàn Hoằng Thịnh của chúng tôi vẫn chưa đóng cửa, thật thất vọng hả?"
Ngụy Gia Lương cười lạnh một tiếng mở miệng mỉa mai: "Vẫn chưa đóng cửa không có nghĩa là tương lai sẽ không đóng cửa, hiện tại Hoằng Thịnh như thế nào ngươi rõ hơn ai hết, thật ra trong lòng ngươi sớm đã hối hận muốn đứt ruột rồi đúng không?"
"Ta đã sớm nói rồi, người trẻ tuổi tính tình quá hăng thường sẽ bị thiệt, ngươi còn trẻ như vậy căn bản không gánh nổi cả một tập đoàn." Ngụy Lâm Lang cũng cười trên nỗi đau của người khác giễu cợt: "Hiện tại mọi chuyện ứng nghiệm cả rồi chứ gì? Đúng là không nghe lời người già chịu thiệt trước mắt, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ."
"Đại ca, chúng ta đến là để giúp ngươi." Ngụy Thắng cũng ở bên cạnh phụ họa: "Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, bây giờ ngươi gặp chuyện chúng ta đâu thể nào khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần ngươi chịu cúi đầu nhận thua với cha mẹ, chúng ta nhất định giúp ngươi giải quyết những chuyện bực mình này."
"Giúp ta?" Ngụy Hoằng ngửa người ra sau, khoanh tay, mặt đầy vẻ miệt thị nói: "Nếu các ngươi muốn đến chế giễu, thì tranh thủ thời gian nhìn cho kỹ đi, dù sao rất nhanh sẽ không thấy được nữa. Nếu muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thì cũng cân nhắc xem mình có đủ tư cách không, không phải ai cũng có tư cách nhúng tay vào chuyện tranh chấp này đâu, đừng tự coi mình là gì."
"Ngươi còn mạnh miệng cái gì?" Ngụy Gia Lương nhíu mày.
"Nhỏ Hoằng, đừng có hiếu thắng!" Ngụy Lâm Lang cũng không nhịn được khuyên nhủ: "Cơ hội không phải ngày nào cũng có, trước đây ngươi còn nhỏ chúng ta có thể thông cảm, nhưng bây giờ ngươi đã đến bước đường cùng rồi mà còn không chịu cúi đầu thì cũng quá đáng rồi, người một nhà đâu cần thiết phải so đo với nhau."
Ngụy Thắng lúc này mới ra mặt làm người hòa giải, cười ha hả nói: "Đại ca, chúng ta thật lòng muốn giúp đỡ, dù sao đều là người một nhà, ai cũng không nỡ thấy ngươi phá sản."
"Ha ha!"
Ngụy Hoằng lười phải đôi co nhiều.
Hắn tiện tay nhận lấy ly cà phê thư ký đưa tới, nhấp một ngụm mới cười như không cười nói: "Có rắm thì cứ thả đi, lão tử không có nhiều thời gian để nói nhảm với các ngươi đâu, một lũ hề nhảy nhót."
Ngụy Gia Lương gõ bàn một cái nói, nghiêm túc nói: "Hiện tại bị toàn m·ạ·n·g mắng là hề nhảy nhót là ngươi mới đúng chứ? Chỉ cần ngươi chịu đem quyền kinh doanh tập đoàn Hoằng Thịnh trả lại cho gia tộc, ta nguyện ý tiếp nhận ngươi quay lại nhà họ Ngụy."
"Các ngươi có bị bệnh không?" Ngụy Hoằng nhíu mày.
Hai bên đã đoạn tuyệt quan hệ.
Lúc này còn muốn nhảy ra hái đào?
Bọn họ đúng là nghĩ rắm mà ăn.
"Chưa kể tập đoàn Hoằng Thịnh là sản nghiệp của ta, ta cũng không hề muốn về nhà họ Ngụy." Ngụy Hoằng cười lạnh hỏi ngược lại: "Chỉ bằng các ngươi mà cũng nghĩ giải quyết được nhà họ Đường, dẹp yên được trận bạo lực m·ạ·n·g này sao? Ai cho các ngươi can đảm mà xen vào chuyện này?"
Ngụy Gia Lương sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hừ lạnh nói ra: "Chuyện của nhà họ Đường đúng là rất phiền phức, nhưng không phải không có cách giải quyết, chỉ cần ngươi chịu toàn lực phối hợp, gia tộc cũng nguyện ý bảo đảm cho ngươi một mạng."
"Ngoài ra!" Ngụy Thắng cũng bổ sung: "Ta và Hạ Mạt có quan hệ không tệ, chỉ cần mở miệng nhờ cô ấy đừng so đo nữa, cô ấy sẽ ra mặt giải thích về vụ việc trên m·ạ·n·g, đám dân m·ạ·n·g não cá vàng chẳng mấy hôm sẽ quên chuyện này."
Nói xong, hắn móc ra một bản hợp đồng đẩy tới!
Đây là một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Ngụy Hoằng hứng thú lật xem vài lần, liền bị trò hề này chọc cười, bởi vì hợp đồng viết rõ là muốn đem toàn bộ cổ phần của hắn chuyển cho Ngụy Thắng và Ngụy Lâm Lang, còn để Ngụy Lâm Lang làm chủ tịch tập đoàn Hoằng Thịnh.
Hay nhỉ, tính toán chi li như vậy, ai cũng không thua.
"Nói cách khác, các ngươi muốn ta nhận tội đạo văn, nín nhịn để được Hạ Mạt t·h·a t·h·ứ, rồi dùng cách đó dập tắt vụ việc trên m·ạ·n·g?"
"Còn muốn để ta dâng cả tập đoàn Hoằng Thịnh lên, rồi bắt ta cúi đầu đi bồi tội với nhà họ Đường, tìm thêm quan hệ để bảo toàn mạng sống cho ta?"
Ngụy Hoằng có chút không dám tin!
Ba người bọn họ da mặt làm sao mà dày vậy được?
Ngụy Gia Lương ho nhẹ một tiếng che giấu sự bối rối của mình.
Thế nhưng cũng không thể phản bác lại, trên thực tế bọn họ đúng là nghĩ như vậy.
Dù sao theo bọn họ nghĩ tập đoàn Hoằng Thịnh cũng là của nhà mình.
Thay vì thấy tập đoàn bị đóng cửa, chi bằng thừa cơ c·ướp đoạt nó.
Đến lúc đó đem Ngụy Hoằng ném ra ngoài nhận cơn giận của nhà họ Đường, tìm chút quan hệ chịu nhận lỗi, bảo vệ được cho hắn một mạng là tốt rồi, vậy chẳng phải ai cũng vui sao?
Nhưng mà cái kiểu nói chuyện này một khi đã nói toẹt ra thì sẽ lộ vẻ rất nực cười.
"Nếu ta thật sự muốn cúi đầu nhận thua, thì bản thân tự đi liếm láp mặt mà c·ầ·u x·i·n t·h·a t·h·ứ, còn đến lượt các ngươi giúp ta chắc?" Ngụy Hoằng giận quá mà cười: "Mặt của các ngươi lớn thật đấy, một chút công sức cũng không muốn bỏ ra, vừa muốn chiếm đoạt một tập đoàn chục tỷ làm của riêng? Mà còn muốn hút m·á·u từ người ta, bái phục! Bái phục!"
"Đại ca, đừng nói vậy chứ, chẳng bằng để người nhà thu được lợi còn hơn để người khác được lợi không tập đoàn đóng cửa thì tốt hơn không?" Ngụy Thắng ra vẻ nghĩa chính ngôn từ khuyên nhủ: "Vả lại nếu không phải ngươi gây ra chuyện lớn như vậy, cha mẹ làm sao phải lo lắng theo? Đây là ngươi thiếu nhà họ Ngụy, ngươi phải trả!"
"Ta thiếu cái chân bà nội nhà ngươi!"
Ngụy Hoằng giơ tay chụp lấy cốc cà phê ầm một tiếng ném vào mặt hắn.
Cà phê nóng hổi văng tứ tung, làm ba người kinh hãi né tránh.
Ngụy Thắng thì trực tiếp bị ném vào đến mức mặt đầy m·á·u, đau đớn ôm mặt kêu oai oái, nhìn cực kỳ thảm hại.
"Đồ súc sinh, mày điên rồi hả?"
Ngụy Gia Lương quen thói đ·ậ·p bàn gào thét.
"Bốp!"
Ngụy Hoằng đột ngột đứng dậy đá hắn một phát bay đi.
Ngụy Lâm Lang kinh hãi chạy ra trước mặt hắn: "Ngươi làm gì vậy?"
"Bốp!"
Ngụy Hoằng vung tay một cái đánh cô ta bay đi.
Hắn từ trên cao nhìn xuống ba người, lạnh lùng mở miệng: "Sau này mà để tao thấy bọn mày nhảy nhót trước mặt tao một lần nào nữa, tao đánh một lần, nhớ đấy! Chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, đừng có mơ mộng hão huyền mỗi ngày trông chờ hút m·á·u từ người tao nữa, cút!"
"Mày cái tên điên này, được được được, chúng tao đi!"
"Tao muốn xem thử không có sự giúp đỡ của gia tộc thì mày vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào!"
Ngụy Gia Lương tức giận giãy giụa đứng dậy.
Ba người vênh váo tự đắc mà đến, xám xịt mà đi.
Lê Giang đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, không khỏi cười khẽ chế giễu: "Người nhà họ Ngụy đúng là vẫn xuẩn như ngày nào, trách sao ngươi lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, đồng đội kiểu này chỉ toàn kéo chân thôi."
"Ngay cả bọn họ cũng dám nhảy ra trước mặt ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có thể thấy bên ngoài đánh giá thấp Hoằng Thịnh cỡ nào." Ngụy Hoằng nhếch mép cười nói: "Thời điểm phản kích đến rồi, trước hết dập tắt dư luận đi."
"Ngươi định phản kích thế nào?" Lê Giang hỏi.
"Đương nhiên là kéo bọn chúng từ trên mây cao cao tại thượng xuống." Ngụy Hoằng lẩm bẩm trong miệng: "Kẻ điều khiển dư luận, cuối cùng nhất định sẽ bị dư luận phản phệ, ta rất chờ mong dáng vẻ sụp đổ của bọn chúng."
Nói xong, hắn lấy điện thoại ra bắt đầu thao tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận