Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 389: Chết sớm sớm đầu thai, kiếp sau chớ cùng ta có bất kỳ liên lụy!

"Chương 389: Chết sớm sớm đầu thai, kiếp sau chớ cùng ta có bất kỳ liên lụy!"
"Tút tút tút!"
Điện thoại cúp máy!
Lời Ngụy Hoằng nói phảng phất còn vang vọng bên tai!
Ở vùng ngoại ô Los Angeles, trong một trang viên lớn, Thẩm Vinh Xương và Thẩm Mặc Hàn, hai cha con mặt mày bình thản ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Hai người nhìn về phía đại sảnh, vợ chồng Ngụy Gia Lương, Đỗ Tư Tuệ cùng các tỷ muội Ngụy Lâm Lang đang bị trói vứt trên mặt đất, xung quanh có hơn mười tay súng đầy đủ vũ khí đang canh giữ.
Chiến trận này vốn là để dùng đàm phán với Ngụy Hoằng.
Kết quả hai cha con nhẫn nhịn hồi lâu mới vừa ra tay, lại phát hiện người ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của người nhà họ Ngụy, điều này giống như đấm vào bị bông, ít nhiều làm người ta có chút khó chịu.
"Tiện nhân, tên súc sinh này!" Thẩm Mặc Hàn tức giận chửi bới, hắn chống nạnh, thở hổn hển, hùng hổ nói: "Không thể nào, sao hắn dám? Đây là người nhà của hắn mà, Ngọa Tào mẹ nó!"
"Hắn có gì mà không dám?" Ngụy Gia Lương chua chát thở dài, mái tóc hoa râm, khuôn mặt tiều tụy, lúc này xụi lơ ngồi dưới đất, vẻ mặt hối hận: "Chúng ta trước kia đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với hắn, vì con nuôi mà liên tiếp làm tổn thương hắn, hắn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta rồi, các ngươi bắt cóc cả nhà hắn cũng chẳng có nửa điểm tác dụng."
"Đúng vậy, nếu hắn còn quan tâm thì đã đoạn tuyệt quan hệ làm gì? Tập đoàn Ngụy thị chính là do hắn làm phá sản." Đỗ Tư Tuệ oán hận nói: "Thanh danh của ta cũng bị hắn bôi xấu."
"Còn có ta!" Ngụy Lâm Lang cũng tức giận không thôi: "Nếu không phải hắn, ta vẫn còn là giám đốc điều hành tập đoàn Ngụy thị đấy, tên súc sinh này làm ta mất hết tất cả!"
Ngụy Thi Nhã vẻ mặt chán chường, đôi mắt đẹp ngấn lệ: "Cha mẹ, đại tỷ, xin bớt giận đi, nếu không phải chúng ta bất công với Ngụy Thắng, tên súc sinh đó, thì Ngụy Hoằng sao lại đau lòng mà đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, tất cả đều tại chúng ta!"
"Không, phải trách Ngụy Thắng, tên đó mới là súc sinh!"
"Đúng đấy, nếu không phải tại hắn, chúng ta đâu đến nỗi phải đi xa quê hương?"
"Tiện nhân, bọn chúng đều là tiện nhân!"
"Ngụy Hoằng đắc tội các ngươi thì liên quan gì đến chúng ta chứ? Thả chúng ta ra đi!"
Mấy tỷ muội nhà họ Ngụy đều có chút sụp đổ.
Các nàng không còn vẻ xinh đẹp, gọn gàng, tinh xảo, thời thượng như ngày xưa.
Tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc, trong ánh mắt đầy tuyệt vọng và oán hận, oán hận Ngụy Hoằng và Ngụy Thắng, cũng oán trách ông trời bất công.
"Câm miệng!" Thẩm Vinh Xương giơ tay ném mạnh chén trà nóng, "ầm" một tiếng, chén trà vỡ tan, nước trà nóng hổi bắn tung tóe, dọa cho người nhà họ Ngụy một phen hét lên rồi lại run rẩy im bặt.
"Cho hắn xem video, cắt ngón tay!" Thẩm Vinh Xương hít sâu một hơi, phân phó, tẩu thuốc trong tay chớp tắt, bốc lên những tia lửa nhỏ, làm nổi bật lên đôi mắt như chim ưng của hắn, tăng thêm phần hung hăng.
Người nhà họ Ngụy nghe xong thì kinh hãi.
Ý gì đây? Cắt ngón tay ai?
"Ha ha ha!" Thẩm Mặc Hàn từ bên hông lấy ra một con dao bấm, "ba" một tiếng lưỡi dao sắc bén bật ra, mặt mũi đầy vẻ dữ tợn: "Đừng nghi ngờ, chính là như những gì các ngươi nghĩ, cắt chính là các ngươi!"
"Không không không, các ngươi không thể làm như vậy được!" Ngụy Gia Lương hoảng sợ run rẩy, lời nói đứt quãng: "Chúng ta và Ngụy Hoằng không có chút quan hệ nào, các ngươi muốn giết thì giết hắn ấy, tìm chúng ta làm gì?"
"Đừng lại đây, ngươi đừng lại đây!"
"Ô ô ô, cha mẹ ơi, cứu mạng với!"
"Tiện nhân Ngụy Hoằng, hắn dựa vào cái gì mà liên lụy chúng ta? Tất cả đều do hắn!"
Đám người nhà họ Ngụy khóc thét lên, cảnh tượng hỗn loạn một mảnh!
Ngụy Gia Lương càng hoảng sợ cố trườn người về phía sau, một chất lỏng màu vàng nâu từ dưới thân tràn ra, mùi hôi thối xông lên khiến người ta muốn nôn.
"Mẹ nó!" Thẩm Mặc Hàn ghê tởm, tiến lên đá cho hắn mấy cước, khiến hắn kêu thảm thiết không ngừng.
Ngay sau đó!
Hắn vẫy tay, hai gã đàn ông lực lưỡng một trái một phải kéo Ngụy Gia Lương ra, một tay bị đè thẳng lên bàn trà.
Thẩm Mặc Hàn nghiến răng nghiến lợi, tiện tay mở điện thoại lên.
Chỉ một lát sau, video được kết nối, bóng dáng Ngụy Hoằng xuất hiện trong hình, hắn đã kết thúc việc giám sát công ty bảo an, lúc này đang nhàn nhã nằm nghỉ ở ghế sau xe Bentley.
"Họ Ngụy, mẹ nó ngươi đừng có cuồng!" Thẩm Mặc Hàn lia ống kính về phía Ngụy Gia Lương, nghiến răng nghiến lợi đe dọa: "Thấy rõ chưa, những người này đều là người nhà của ngươi đấy, không thiếu một ai ở đây cả, thật sự tưởng rằng chúng ta không dám giết người sao?"
"Biết biết!" Ngụy Hoằng móc lỗ tai, bắt chéo chân, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói: "Đường đường thái tử hắc đạo Thẩm gia làm chút chuyện sao mà lề mề thế, chẳng phải muốn các ngươi băm toàn bộ nhà họ Ngụy cho chó ăn sao? Làm gì mà chậm thế?"
"Ngươi?"
Thẩm Mặc Hàn tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, gần như sụp đổ!
Ngụy Gia Lương thì tuyệt vọng, trợn tròn mắt kêu lên: "Ngụy Hoằng, đồ súc sinh nhà ngươi, ta là cha ruột của ngươi đó!"
"Đoạn tuyệt quan hệ sớm rồi mà, vả lại chúng ta chỉ là quan hệ về mặt sinh vật học thôi." Ngụy Hoằng nhún vai cười nói: "Trước đó đã nói đừng có nghĩ tới việc đến làm quen, sống chết có số cả rồi, tuy rằng lần này ta sơ ý liên lụy các vị, nhưng ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi!"
"Không thể nào, sao ngươi có thể tâm địa độc ác như vậy chứ?" Ngụy Gia Lương lo lắng chỉ trích: "Chúng ta đã trốn đến nước ngoài rồi, chẳng có quan hệ gì với ngươi, lần này là do ngươi liên lụy chúng ta!"
"Đúng vậy, Ngụy Hoằng, ngươi không thể không quản chuyện này chứ, thật sự làm cho cha có chút tổn thất, lương tâm của ngươi không cắn rứt sao?"
"Tiểu Hoằng, sao con có thể như vậy? Chúng ta đều là người một nhà, coi như con giận dỗi muốn đoạn tuyệt quan hệ, cũng không thể mặc kệ mọi người sống chết chứ?"
"Ngươi thật sự tuyệt tình đến vậy sao? Trước kia đều là Ngụy Thắng sai, chúng ta có lỗi gì chứ?"
Đỗ Tư Tuệ, Ngụy Lâm Lang và những người khác đều rơi nước mắt lên án, như thể chịu uất ức lớn lắm vậy.
Ngụy Hoằng vẫn bình tĩnh, thậm chí có chút khó chịu, xua tay: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì câm miệng đi, van xin hai cha con nhà họ Thẩm cho các người một cái chết thoải mái không tốt hơn sao? Sao lại phải lôi thôi với ta thế!
"Hôm nay các ngươi dù bị ta liên lụy, nhưng rất xin lỗi, ta không thể liều cả tính mạng mình đi cứu mấy kẻ người dưng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ được, coi như là các người xui xẻo vậy đi, chết sớm sớm đầu thai, kiếp sau đừng liên lụy tới ta là tốt rồi!"
Người nhà họ Ngụy: "..."
Cha con nhà họ Thẩm: "..."
Không khí không hiểu sao lại trở nên tĩnh lặng.
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều vẻ mặt không thể tin được, đây là những lời người ta có thể thốt ra sao?
"Thảo mẹ nó, thảo mẹ nó!" Thẩm Mặc Hàn hoàn toàn sụp đổ, hai mắt đỏ bừng gào lên: "Còn làm bộ hả? Tốt tốt tốt, ta sẽ cho ngươi làm bộ, cho ngươi làm bộ!"
Dứt lời!
Hắn giơ dao bấm lên, điên cuồng chém xuống.
"Phập phập!"
"A a a!"
Một trận máu tươi bắn tung tóe.
Ngay sau đó, Ngụy Gia Lương đau đớn kêu la thảm thiết.
Hắn đau khổ giãy giụa vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Hàn phát điên chém liên tiếp mười mấy nhát, lại nhát nào cũng trúng vào tay trái của hắn, trong nháy mắt, bàn tay đã bị chém thành từng miếng thịt vụn, cảnh tượng có thể nói là vô cùng máu tanh đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận