Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 370: Ngươi biết đắc tội ta là kết cục gì sao?

Chương 370: Ngươi biết đắc tội ta sẽ có kết cục gì không?
Hai phút đồng hồ sau
Chiến đấu kết thúc!
Tí tách! Tí tách!
Máu tươi nhỏ giọt từ Hổ Trảo trên mũi đao nhỏ xuống.
Ngụy Hoằng như một Ma Thần đứng sừng sững tại chỗ, xung quanh mười mấy tên bảo tiêu đã sớm toàn bộ nằm xuống, mỗi người hôn mê trên mặt đất hoặc là đau đớn rên rỉ, không còn chút khí thế vây đánh như vừa rồi.
Từ đầu đến cuối, Ngụy Hoằng ngay cả áo sơ mi âu phục cũng không bị nhăn một chút nào, trên người cũng không dính phải một giọt máu tươi, ung dung tựa như vừa chuẩn bị đi bàn chuyện làm ăn.
"Xem ra đông người cũng không có tác dụng gì!"
Ngụy Hoằng có chút thất vọng lắc đầu.
Tiện tay rút ra một chiếc khăn lụa lau sạch vết máu trên Hổ Trảo, mới nhíu mày nhìn về phía đám người Tần Tư Niên.
"Tần ca, bây giờ làm sao?"
"Ngọa Tào, chúng ta vẫn là nên đi trước thôi!"
"Xong rồi, xong rồi, tên này giết người điên rồi, sẽ không ra tay với chúng ta chứ?"
Đám công tử ca tất cả đều sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Hoàng Phủ Linh Lung chắn trước người Tần Tư Niên, cười lạnh trấn an: "Sợ cái gì, thân phận của chúng ta như thế nào hắn cũng không xứng động đến, họ Ngụy ngươi đừng phát điên, hôm nay coi như ngươi có bản lĩnh đánh ngã được bọn họ, chuyện này coi như xong!"
"Đúng đó, tên này chỉ dám động tay động chân với đám bảo tiêu, ha ha!"
"Mẹ nó, thân phận của chúng ta là gì, hắn dám động đến thử xem!"
"Sợ cái bóng à, chẳng phải hắn có thể đánh nhau thôi sao? Chốc nữa ta liền gọi thêm mấy trăm bảo tiêu tới, xem hắn có thể đánh được bao nhiêu!"
Đám người mỗi người một lời, ngươi một câu an ủi lẫn nhau.
Tần Tư Niên không nói một lời, sắc mặt khó coi, nhưng cũng đồng ý với quan điểm này, hắn lặng lẽ liếc qua đám bảo tiêu đang nằm trên mặt đất rồi nói nhỏ: "Phế vật, chúng ta đi thôi!"
Nói xong!
Hắn vung tay áo quay người liền muốn đi.
Rõ ràng không định để ý đến sống chết của đám bảo tiêu này.
Những người này không còn giá trị lợi dụng thì chỉ có bị vứt bỏ, mà chuyện này hắn cũng không có ý định bỏ qua, 30 tên bảo tiêu không làm gì được Ngụy Hoằng, lần sau mang nhiều cao thủ hơn chẳng phải tốt sao?
Dù sao chỉ cần hắn muốn, Tần gia muốn bao nhiêu bảo tiêu đều chỉ là chuyện một câu nói.
"Chờ đã!"
Tần Tư Niên lạnh lùng ngoảnh đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một tia tàn ác.
Thế nhưng Ngụy Hoằng lại cười nhẹ nói: "Để cho ngươi đi rồi sao?"
"Hả?"
Đám người đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Ý gì đây, chẳng lẽ hắn còn muốn giữ người lại?
Tần Tư Niên không nhịn được bật cười nhạo báng, hắn thấy Ngụy Hoằng có thể đánh ngã toàn bộ bảo tiêu, giải quyết xong chuyện phiền phức hôm nay, đã coi như hắn gặp may mắn, tên này đáng lẽ phải thiên ân vạn tạ cảm tạ thần phật, sao còn dám níu lấy không tha?
"Ngươi muốn thế nào?" Tần Tư Niên khoanh tay trước ngực, trêu tức hỏi ngược lại: "Hôm nay chuyện này không muốn xong phải không, được thôi, vậy ta báo cảnh sát?"
"Ha ha ha!" Một công tử ca mắt sáng lên, cười phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, báo cảnh sát! Ngày mai tin tức đầu đề sẽ viết, chủ tịch tập đoàn trăm tỷ nào đó nóng giận phát tác nổi điên đả thương người, khiến mấy chục tên bảo tiêu bị thương nặng, có ý tứ, rất có ý tứ!"
"Ha ha, chỉ có ngươi mà dám không buông tha? Chúng ta dám động vào ngươi, ngươi dám đụng đến chúng ta sao?"
"Thảo! Đồ gì vậy, ta nhổ vào!"
"Đến đây, đến đây, đụng vào bọn ta một cái thử xem!"
Đám công tử ca cực kỳ chế nhạo.
Nửa điểm cũng không tin Ngụy Hoằng dám động đến bọn họ.
Triệu Tiểu Mạn cũng bước lên phía trước giữ chặt hắn, hạ giọng khuyên nhủ: "Hôm nay đến đây thôi đi, những người hộ vệ này bị thương thì dễ xử lý, nhưng nếu là bọn họ bị thương thì sự tình coi như khó khăn!"
Liếc mắt nhìn lại!
Mỗi người đều mang theo vẻ trêu tức nồng đậm trong đáy mắt.
Ngụy Hoằng hất tay Triệu Tiểu Mạn ra, từng bước một hướng phía đám người Tần Tư Niên đi tới, ánh mắt hờ hững, lại không hiểu sao khiến tất cả mọi người đều im miệng.
"Ngươi muốn làm gì, nổi điên đúng không? Tiếp tục làm loạn, nhà Hoàng Phủ chúng ta cũng không che nổi ngươi!" Hoàng Phủ Linh Lung tức giận quát lớn.
"Bốp!"
Ngụy Hoằng hung hăng giáng một bạt tai lên mặt nàng.
Hoàng Phủ Linh Lung bị đánh đến mặt sưng đỏ, vẻ mặt nàng không thể tin được, ấm ức muốn hét lên, thế nhưng Ngụy Hoằng đưa tay lên lại là mấy cái tát.
"Bốp bốp bốp bốp!"
Hoàng Phủ Linh Lung bị đánh cho đầu óc choáng váng.
Nàng hoảng sợ trốn ra phía sau tránh mới khó khăn lắm né được bàn tay.
Ngụy Hoằng cũng không muốn lãng phí thời gian nói nhảm với nàng, mà là đi đến bên cạnh Tần Tư Niên, ôm lấy bả vai hắn nhàn nhạt nói: "Tần thiếu chắc cho rằng mình là người cao cao tại thượng, từ trước đến nay chỉ có mình chủ động gây chuyện, mà ta như thế nào cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng, đúng không?"
"Đáng tiếc, Tần thiếu không hiểu tính của Ngụy mỗ ta, người của ta trước nay mắt không chứa nổi hạt cát, ngay cả Nhan Ngạo Bắc ta cũng dám giết, huống chi là ngươi!"
"Hôm nay không đánh cho ngươi đau, ngày mai ngươi lại dám dẫn người đến nhà làm loạn, chẳng lẽ ta, chủ tịch tập đoàn trăm tỷ, mỗi ngày muốn giống như tiểu lưu manh kêu đánh kêu giết?"
Sắc mặt Tần Tư Niên lập tức trắng bệch.
Hắn rốt cuộc không duy trì được phong độ hào môn thiếu gia nữa, khóe miệng giật giật, gượng cười nói: "Ngươi không dám!"
"Vì sao không dám?" Ngụy Hoằng như cười mà không cười hỏi ngược lại: "Một đám người các ngươi rầm rộ xâm nhập vào tập đoàn Hoằng Thịnh, phá phách cướp bóc đốt, bảo tiêu của ta ra sức phản kháng dẫn đến hung đồ bị thương, ta là người nguyện ý bồi thường toàn bộ chi phí thuốc men cũng xin tòa giảm nhẹ tội, kết quả này không phải rất tốt sao?"
Mọi người nghe vậy lại hít sâu một hơi.
Ghê thật, đây là lật ngược tình thế sao?
"Yên tâm đi, camera ở đây sớm bị ta khóa rồi!" Ngụy Hoằng hảo ý nhắc nhở, đồng thời hỏi bảo tiêu của mình: "Vừa rồi là ai ra tay? Ra tay ác như vậy quả thực là vô pháp vô thiên, lát nữa cảnh sát tới nhớ chủ động tự thú, muốn làm một công dân tuân thủ pháp luật, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi, lão bản!"
"Là tôi làm, có lỗi với lão bản!"
Mấy tên bảo tiêu cung kính nhận lỗi.
Ngụy Hoằng lúc này mới hài lòng gật gật đầu: "Biết sai có thể sửa là tốt, các ngươi phòng vệ chính đáng, ta sẽ cho đoàn luật sư của tập đoàn biện hộ, nể tình các ngươi trung thành tuyệt đối, liền trừ hai người các ngươi khỏi vị trí nhân viên làm gương, cho thời gian đi phòng tài vụ nhận một ngàn vạn tiền thưởng."
"Đa tạ lão bản!"
Đám bảo tiêu ai nấy đều tinh thần phấn chấn, coi cái chết như không!
Chẳng phải chỉ là gánh tội thay sao, ai sợ ai!
Quá khích gây thương tích thì cùng lắm là ngồi tù mấy năm, ra liền có thể trở thành tâm phúc của lão bản, ngồi hưởng vinh hoa phú quý, kẻ ngốc mới từ chối.
"Tên điên!" Tần Tư Niên rốt cuộc luống cuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đây chính là người thừa kế Tần gia, ngươi biết đắc tội ta là sẽ có kết cục gì sao?"
"Tần gia tính cái thá gì!" Ngụy Hoằng cười lạnh đưa tay vặn khớp, cánh tay Tần Tư Niên lập tức bị khống chế, hắn đau đớn quỳ rạp xuống đất, ngay sau đó Hổ Trảo liền cắt qua cả tay cả chân hắn.
"A a a!"
Tiếng kêu thảm thiết của Tần Tư Niên vang vọng lên tận mây xanh.
Đám công tử ca từng người bị dọa cho tè ra quần.
"Tên điên, cái tên này điên rồi!"
"Ngọa tào, Ngụy ca, Ngụy gia, chúng ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng làm thật chứ!"
"Mẹ nó, đừng đến đây, ngươi đừng đến đây!"
"Chúng ta biết sai rồi, Ngụy ca, ngươi đừng phát điên!"
Đám người hoảng sợ lùi về.
Ngụy Hoằng lại hất Tần Tư Niên ra, từng bước một đi về phía mỗi công tử ca, ngay sau đó trong tòa cao ốc vang lên từng đợt tiếng quỷ khóc sói gào cùng tiếng cầu xin tha thứ.
"Hắn làm sao dám, làm sao dám?"
Hoàng Phủ Linh Lung đâu có thấy qua loại cảnh tượng này?
Kinh hãi quỳ rạp xuống đất, trên mặt toàn là vẻ kinh hãi cùng sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận