Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 35: Nhân sinh ngắn ngủi mấy vạn trời, làm gì làm oan chính mình?

"Chương 35: Nhân sinh ngắn ngủi mấy vạn ngày, sao phải làm khổ chính mình?"
"Người trẻ tuổi, xúc động như vậy không tốt lắm đâu?"
Sân thượng lầu hai biệt thự, Ngụy Hoằng cùng Hoắc Anh Hào ngồi đối diện nhau.
Hai người uống rượu hút thuốc, ngồi xem phía dưới các quyền quý phú hào ăn uống linh đình, tựa như đang quan sát chúng sinh đánh cờ người.
"Nhân sinh ngắn ngủi mấy vạn ngày, sao phải làm khổ chính mình?" Ngụy Hoằng ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói ra: "Con người của ta không thích bị ức hiếp, từ trước đến nay là có thù tất báo, lười biếng cùng đám rác rưởi này giả tạo."
"Tốt tốt tốt!" Hoắc Anh Hào hai chân bắt chéo, chế nhạo nói: "Hảo khí phách, bất quá bây giờ bọn họ đều tính ngươi vào trận doanh của ta, hiền chất sẽ không để tâm chứ?"
Ngụy Hoằng híp mắt nhấp một miếng rượu.
Hai con ngươi không lộ nửa phần cảm xúc, điềm tĩnh đến không giống người trẻ tuổi.
Đối với cục diện hôm nay, hắn tự nhiên đã sớm dự liệu.
Đồ ngốc cũng nhìn ra được hết thảy đều là Hoắc Anh Hào đang giúp đỡ.
Một con quá giang long muốn đặt chân vào cái vũng nước nhỏ ở thành phố Giang Châu này.
Tất nhiên sẽ gây nên sự kiêng kị của các thương hội, quyền quý, phú hào bản địa.
Thông qua việc bất hòa giữa cha con Ngụy gia làm ngòi nổ, tùy tiện liền có thể chia người làm hai phe!
Một phe tập trung ở bên người Ngụy Gia Lương dựa vào thế lực chống lại, một phe thì tụ tập về bên Hoắc Anh Hào, ý đồ trong cuộc thanh lọc lớn này, thu hoạch được lợi ích lớn hơn nữa.
Vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy!
Đám người vô ý thức sẽ phân loại hắn vào phe Hoắc Anh Hào.
Tương lai nếu hắn muốn lăn lộn trong giới thương nghiệp ở thành phố Giang Châu, ít nhiều gì cũng sẽ có chút ảnh hưởng.
"Đây chẳng phải điều Hoắc thúc muốn thấy sao?" Ngụy Hoằng khẽ cười một tiếng, thân thể ngửa ra sau, lười biếng nói: "Ta đây đối với quyền lợi không có hứng thú, sau này muốn làm ăn buôn bán đa phần cũng không liên quan tới đám rác rưởi này, cho nên tốt nhất là ngươi đừng có ý đồ gì với ta cho phải."
"Không!" Hoắc Anh Hào hai tay dang ra, dã tâm bừng bừng nói: "Thị trường ở thành phố Giang Châu này có tiềm năng vô hạn, ta cần một người đồng hành, nếu ngươi ta hợp tác, chẳng phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao?"
Ngụy Hoằng đưa tay ngăn lại đối phương đang muốn vẽ bánh, nói thẳng vào vấn đề: "Hoắc thúc, ta biết vị sắp nhậm chức kia có quan hệ rất tốt với ông, sau này ông cũng sẽ gây ra một trận sóng gió ở nơi này, nhưng mà mấy chuyện đó ta không có hứng thú."
"Ồ?" Hoắc Anh Hào nhíu mày, hứng thú nói: "Tin tức của ngươi ngược lại rất linh thông."
"Không chỉ thế, ta biết nhiều hơn." Ngụy Hoằng cười như không cười nói: "Nếu không sao ta có thể mua đáy cổ phiếu Đằng Thịnh Dược nghiệp lúc giá thấp nhất, bán tháo lúc giá cao nhất, còn có thể âm thầm kiểm soát không để ai chú ý?"
"Ngươi bày ra trò này ở Đằng Thịnh Dược nghiệp, chẳng qua là muốn nói cho mọi người biết ngươi đã đến, hung hăng dằn mặt Ngụy Gia Lương một lần, để dễ dàng triển khai những việc tiếp theo."
"Mà ta chơi chiêu này là để nói cho Hoắc thúc biết, ta không có dã tâm gì, chuyện của ông đừng có lôi kéo ta vào, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau là tốt nhất. Dù sao thì ta cũng mang dòng máu Ngụy gia, hợp tác ông cũng không thể thực sự tin ta được, đúng không?"
Sắc mặt Hoắc Anh Hào âm tình bất định, cuối cùng nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, mới cười cảm thán: "Ta vốn tưởng rằng Ngụy Gia Lương mới là đối thủ, không ngờ ngươi mới là người khó dây dưa nhất, nếu như không phải do tuổi tác của ngươi còn nhỏ, ta suýt chút nữa đã nghĩ ngươi là một con cáo già rồi."
"Quá khen rồi!"
"Đến, uống rượu!"
Hai người cụng ly, ngầm hiểu không còn bàn về chuyện hợp tác.
"Hiền chất, thứ lỗi ta lắm lời." Hoắc Anh Hào phối hợp rót một chén rượu, mở miệng cười nói: "Ngụy Gia Lương mặc dù bản lĩnh không lớn, nhưng thủ đoạn âm mưu vẫn rất nhiều, chính ngươi cũng nên cẩn thận chút, nếu cha con hai người thực sự trở mặt, ông ta sợ rằng sẽ không để cho ngươi nắm được một đồng nào đâu."
Ngụy Hoằng không để ý cười khẩy.
Hắn đương nhiên biết việc kế thừa cổ phần ông nội để lại sẽ rất gian nan!
Hiện tại bản thân vẫn là vị thành niên, cổ phần vẫn do Ngụy Gia Lương nắm giữ.
Nếu ông ta thật sự muốn giở trò, người khác căn bản không có cách nào ngăn cản.
Thời gian một năm, món ăn đã nguội lạnh!
Mặc kệ là thế chấp hay bán khống tập đoàn.
Chỉ cần ông ta muốn, liền có rất nhiều cách lách luật di chúc, quang minh chính đại mang cổ phần vào tay, Ngụy Hoằng dù có lớn lên rồi đi kiện, cũng không thể lấy lại cổ phần.
Nói cách khác!
Trong mắt đại đa số người, Ngụy Gia Lương vẫn là trời của Ngụy gia.
Ngụy Hoằng dù có thiên phú đầu tư thì sao?
Muốn đấu với ông ta, dù sao vẫn còn quá non nớt.
"May mắn là ta từ đầu đến cuối không nghĩ đến chuyện thừa kế gia nghiệp, nếu không thì làm sao dám kiên cường như vậy?" Ngụy Hoằng lắc ly rượu cười nói: "Tiền ư, chính ta sẽ kiếm, cũng không thiếu dũng khí tay trắng làm nên, ông nội sớm đã để lại cho ta tài sản quý giá hơn, bọn họ không động được ta đâu."
Đang nói chuyện!
Ngụy Thắng cố ý đi lên lầu hai.
Nhìn thấy hai người đang trò chuyện ở sân thượng, sắc mặt hắn hoảng hốt vội vàng xin lỗi: "Đại ca, Hoắc tiên sinh, xin lỗi, tôi, tôi không cố ý quấy rầy, chỉ là muốn tìm nhà vệ sinh thôi."
"Nhà vệ sinh ở cuối hành lang." Hoắc Anh Hào thuận miệng nhắc nhở.
Ngụy Hoằng lại đầy mặt trêu tức cười khẽ một tiếng.
Tìm nhà vệ sinh? Lừa ai vậy?
Quả nhiên, tiếng lòng của Ngụy Thắng rất nhanh vang lên bên tai: 【 Ai, có nên nói cho Hoắc tiên sinh biết chuyện đại ca cùng ba ba trở mặt chỉ là diễn trò không? Thôi vậy đi, có nói thì chắc gì hắn đã tin, tốt nhất là không nên xen vào chuyện của người khác. 】
Lại là chiêu bài quen thuộc!
Lại là mùi vị quen thuộc!
Ngụy Thắng lần nữa dùng tiếng lòng không điểm mấu chốt để tạo nghệ vu khống.
Hắn nói xong câu này liền quay người đi nhà vệ sinh, còn Hoắc Anh Hào thì hai mắt ngưng tụ, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo xuống, hiển nhiên đã nghe thấy rõ ràng.
Là một con cáo già trong giới kinh doanh!
Đặc điểm lớn nhất của ông ta chính là đa nghi!
Ngụy Thắng cố ý nói ra những lời này, mặc kệ là tin hay không tin.
Trong lòng Hoắc Anh Hào đều có cảm giác như có cái đinh đâm vào.
Giả sử Ngụy Hoằng và ông ta thực sự bàn bạc hợp tác.
Cái câu ngắn ngủi này cũng đủ để hủy diệt tất cả.
Chiêu tung tin đồn nhảm bằng tiếng lòng này tuy cũ, nhưng hiệu quả cực kỳ tốt.
May mắn Ngụy Hoằng từ đầu đã không có ý định hợp tác với ai.
"Hiền chất, đến, tiếp tục uống!" Hoắc Anh Hào bình thản lên tiếng, ánh mắt lại lạnh như băng.
"Ha ha!" Ngụy Hoằng khẽ cười một tiếng, đột nhiên nói ra: "Hiện tại, Hoắc thúc biết vì sao ta bị hắt hủi trong nhà chưa?"
"Ừm?"
Hoắc Anh Hào hơi ngẩn người.
"Thời gian không còn sớm, chất nhi xin cáo từ trước." Ngụy Hoằng đặt chén rượu xuống, đứng dậy nói: "Ta vẫn là câu nói đó, sẽ không dính vào bất cứ chuyện gì, xin ngài cứ tự nhiên!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi!
Hoắc Anh Hào ngồi im hồi lâu, trong mắt mới lóe lên một tia hứng thú, ông ta nhìn theo bóng lưng Ngụy Hoằng rời đi, lại nhìn về phía hướng Ngụy Thắng đi.
"Có chút thú vị!" Hoắc Anh Hào thì thầm lên tiếng, chỉ thấy ông ta tùy ý vỗ tay một cái, một người đàn ông trung niên có bộ dạng quản gia, liền tất cung tất kính xuất hiện ở bên cạnh.
"Điều tra về Ngụy Thắng cho ta, ta muốn tài liệu chi tiết của hắn, càng kỹ càng tốt. Ngoài ra mua chuộc những người hầu bảo mẫu nhà Ngụy gia, ta muốn biết sau khi Ngụy Thắng vào Ngụy gia, đã làm những gì!" Hoắc Anh Hào lạnh giọng phân phó.
"Rõ!"
Quản gia trung niên đáp một tiếng, quay người liền biến mất trong màn đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận