Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 44: Lúc này đổi ta đến thủ hộ ngươi!

"Chương 44: Lúc này đổi ta đến thủ hộ ngươi!"
"Nguyên lai, Lý Thắng chính là Ngụy Thắng!"
"Rốt cuộc để cho ta tìm được ngươi!"
Nh·iếp Thanh Lam nhìn vào thanh niên tuấn tú trên điện thoại di động, khóe miệng bất giác cong lên một đường cong dịu dàng, trong đầu hiện lên cảnh tượng ba tháng trước, khi cô gặp chuyện đua xe trên đường lớn quanh núi.
Lúc ấy mơ mơ màng màng!
Chính là thanh niên này đã cứu cô.
Hắn dịu dàng, thiện lương, điềm đạm, như một vệt ánh sáng chiếu vào thế giới chết lặng của nàng, từ đó khiến nàng suốt đời khó quên.
Thanh niên nói hắn tên là Lý Thắng!
Nh·iếp Thanh Lam sau khi hôn mê tỉnh lại mấy ngày, lập tức huy động hết thảy lực lượng đi tìm đối phương.
Nhưng Lý Thắng tựa như là bốc hơi khỏi nhân gian, nàng cho dù lật tung khắp cả thành phố Giang Châu, cũng không thể tìm được hắn, hai người phảng phất là có duyên không phận.
Nhưng hôm nay!
Nàng lần nữa nghe thấy tên Lý Thắng.
Nguyên lai hắn sớm đã đổi tên gọi là Ngụy Thắng.
Hơn nữa còn trở thành con nuôi của thủ phủ Ngụy gia, xem ra còn đang rơi vào một cuộc tranh đấu danh lợi.
"Hắn thiện lương như vậy, chắc chắn bị người k·h·i·d·ễ ch·ế·t!"
"Sao có thể như vậy, trong khoảng thời gian này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Nh·iếp Thanh Lam mặt đầy đau lòng, nóng lòng muốn hiểu rõ hết thảy về hắn.
Tạ Tư Tư mấy người cũng nhìn ra không ổn, cô nàng cẩn thận dè dặt thử dò hỏi: "Lam Lam, cậu quen Ngụy Thắng?"
"Hắn đã cứu mạng tớ, gần đây đều đang tìm vị ân nhân cứu mạng này." Nh·iếp Thanh Lam thu liễm cảm xúc một lần nữa ngồi xuống ghế sofa, hỏi: "Gần đây hắn đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho tớ một chút được không?"
"Tớ tớ tớ, tớ biết!" Thanh niên tóc vàng vội vàng tiến lên, vừa uống rượu, vừa cười nói: "Lam tỷ cậu còn không biết đó thôi, chuyện của Ngụy gia gần đây ồn ào náo nhiệt lắm, ba của Lý Thắng là lái xe của Ngụy gia."
"Nửa năm trước hắn vì cứu Ngụy đổng mà ch·ế·t trong một vụ t·ai n·ạ·n xe, trước khi ch·ế·t không yên tâm về đứa con trai, Ngụy đổng vì vậy quyết định nhận hắn làm con nuôi, đối với hắn cũng vô cùng cưng chiều..."
Thanh niên tóc vàng chậm rãi kể!
Những người khác cũng xôn xao bổ sung.
Chỉ một lát sau, Nh·iếp Thanh Lam đã nghe được sơ qua về đầu đuôi ngọn ngành chuyện Ngụy Thắng tiến vào Ngụy gia.
Nàng vô ý thức não bổ một màn đáng thương cô nhi tiến vào hào môn, bị đại t·h·iếu gia k·h·i·n·h ·d·ể.
Nếu là người bình thường nàng nhất định không thèm để ý!
Có điều, hết lần này tới lần khác Ngụy Thắng lại là người đã đi vào trong lòng nàng.
Nghe nói hắn phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, hôm nay còn suýt bị người thuê người đâm ch·ế·t.
Sắc mặt của Nh·iếp Thanh Lam trở nên vô cùng khó coi, tim cũng không nhịn được lo lắng đau đớn.
"Mọi người cứ chơi, tớ có việc đi trước!"
Nh·iếp Thanh Lam không để ý ánh mắt kinh ngạc của đám người, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa phòng, cô liền móc điện thoại di động ra, bấm một số: "Lý ca, giúp tớ điều tra toàn bộ thông tin của thủ phủ Ngụy gia, trọng điểm điều tra Ngụy Hoằng và Ngụy Thắng."
"Ngoài ra, giúp tớ chuyển trường đến Thánh Thụy cao trung, càng nhanh càng tốt, tớ muốn đi học vào ngày mai!"
"Chuyện này tạm thời đừng nói cho cha tớ..."
Kết thúc cuộc gọi.
Tay trái của cô vô ý thức vuốt ve một chiếc cúc áo.
Chiếc cúc áo này kiểu dáng bình thường, giá rẻ, nhưng ở trong mắt nàng nó còn quý hơn cả trân bảo hiếm thấy.
"Lần này đổi ta đến bảo vệ ngươi!" Nh·iếp Thanh Lam lẩm bẩm: "Bất kể là ai cũng đừng hòng khiến ngươi chịu nửa phần uất ức, Ngụy gia cũng không được."
...
Ma Đô.
Trong một phòng thu âm tại biệt thự xa hoa!
Ngụy Thanh Thanh, con thứ năm của Ngụy gia đang ngồi giữa đống giấy lộn đầy đất.
Ánh mắt đỏ ngầu vì thức đêm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ thất bại.
"Soạt!"
Cửa lớn bị đẩy ra!
Một người phụ nữ trung niên từng trải mang theo đồ ăn khuya đi vào.
Bà đảo mắt nhìn khắp nền nhà, không nhịn được đau lòng nói: "Ôi chà, cô nương nhỏ của tôi ơi, con đây là muốn phát điên à? Thức đêm sáng tác ca khúc như vậy, thân hình khuôn mặt cũng không cần nữa sao?"
"Thức đêm chính là thiên địch lớn nhất của phụ nữ đó, mau mau mau, tranh thủ thời gian ăn chút đồ ăn khuya rồi đi ngủ đi, tháng sau chúng ta còn có buổi hòa nhạc đó!"
Ngụy Thanh Thanh cười khổ một tiếng, ném bút đi.
Chán nản đi tới bàn ăn ngồi xuống, nhưng đã nửa ngày mà không muốn động đũa, chỉ thất thần suy nghĩ tìm ý tưởng, trong đầu toàn là ca khúc mới.
Nàng là con thứ năm của Ngụy gia, sớm đã mượn gia thế bước vào làng giải trí, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, dựa vào giọng hát chắc chắn cùng tài sáng tác, dễ dàng chen chân vào hàng ngũ sao hạng nhất của nước.
Bài hát của nàng đều là tự sáng tác!
Do đó, fan hâm mộ tâng bốc nàng thành tài nữ đích thực của làng giải trí.
Nhưng gần đây việc sáng tác ca khúc của Ngụy Thanh Thanh không được thuận lợi.
Mặc cho nàng chỉnh sửa bao nhiêu, vẫn cứ kém rất nhiều cảm giác.
"Rốt cuộc là vì cái gì? Giai điệu? Âm điệu? Lời bài hát? Giống như cũng không có vấn đề gì, mà lại dường như cái nào cũng đều có vấn đề!"
Ngụy Thanh Thanh ôm đầu, cả người có vẻ hơi suy sụp!
Nàng vốn còn muốn mượn mấy đĩa nhạc tiếp theo, cố gắng tranh ngôi ca hậu trẻ tuổi nhất nước.
Nhưng hiện giờ, ca còn không viết nổi thì làm sao mà tranh thứ hạng cao hơn được?
"Sáng tác gặp phải bế tắc thì đừng vội, nhạc sĩ và người viết lời nào cũng sẽ gặp phải chuyện phiền phức thôi." Người đại diện Lý tỷ cẩn thận an ủi: "Thanh Thanh con đã rất tuyệt rồi, cả giới ca hát đều khó tìm được mấy người như con, là ca sĩ đa tài, tự sáng tác, tự hát, con khiến cho biết bao ca sĩ cảm thấy tự ti đó."
"Lý tỷ, chị đừng an ủi em." Ngụy Thanh Thanh cười cay đắng: "Trước kia dù thành tích tốt thế nào thì có là gì chứ? Đứng càng cao thì ngã càng đau, lỡ tương lai hết thời thì sao? Em còn mặt mũi nào gặp người hâm mộ?"
"Hay là con mua mấy bài hát đi?" Lý tỷ thăm dò đề nghị: "Gần đây công ty có mấy bài hát cũng được đó, ngoài ra, chúng ta có thể đặt hàng nhạc từ nhà Khúc danh tiếng, dù sao cũng tốt hơn là mình đau đầu suy nghĩ đó."
"Không được, ca của người khác không hợp với em." Ngụy Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi liền dứt khoát từ chối, nàng có sự kiêu ngạo của mình, chỉ muốn làm những âm nhạc mà mình thích.
Thế nhưng, làm sao mà nàng lại không tìm thấy cái cảm giác bùng nổ ý tưởng trước kia chứ?
Nàng luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, suy nghĩ rất lâu mới đột nhiên linh quang lóe lên, hình như thiếu một người —— Ngụy Hoằng!
Ngay từ đầu, lúc nàng quyết định sáng tác ca khúc!
Nàng cũng là cả đêm không ngủ được, không tài nào có ý tưởng.
Rõ ràng trong đầu đầy cảm hứng, thế nhưng mà không sao viết ra được, viết không đúng ý.
Cả ngày đều vướng mắc vào đó, tiêu hao tâm sức mà không thể tự kiềm chế.
Có điều, ba năm trước, vấn đề này giải quyết dễ dàng!
Ngụy Hoằng sẽ kiên nhẫn tỉ mỉ dọn dẹp phòng tập hát giúp nàng.
Hắn sẽ vứt bỏ phần lớn những tờ giấy lộn vô dụng, chỉ để lại những ý tưởng ghi chú trực tiếp vào trọng tâm.
Hắn sẽ đưa trà an thần tự làm, để cho người ta thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.
Hắn sẽ thường xuyên chơi những khúc dương cầm danh tiếng, sẽ chia sẻ rất nhiều chuyện hay việc lạ, những lời hay ý đẹp, những bức ảnh phong cảnh đẹp cho nàng.
Hắn như một ngọn đèn trong đêm tối, dẫn dắt để cho cảm hứng của Ngụy Thanh Thanh tuôn trào ra, cuối cùng viết ra hết bài này đến bài khác xuất sắc, mà hết thảy những việc này lại như mưa phùn lặng lẽ, khiến cho nàng không hề cảm giác được.
Từ trước tới nay!
Ngụy Thanh Thanh đều cho rằng mình có tài.
Nhưng bây giờ, chịu cảnh bối rối vì sự bế tắc trong sáng tác, nàng mới giật mình hiểu ra.
Hình như người thực sự có tài hoa xưa nay không phải là nàng mà là người đã âm thầm dẫn dắt nàng.
"Lý tỷ, cho em đặt vé!" Ngụy Thanh Thanh ngước mắt, trên mặt lộ vẻ phức tạp: "Em muốn về Giang Châu một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận