Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 133: Ngươi làm sao lại không hiểu ta dụng tâm lương khổ đâu?

Chương 133: Ngươi làm sao lại không hiểu ta dụng tâm lương khổ đâu?
Trung tuần tháng ba, một trận thi đấu thiết kế được vạn chúng chú mục, diễn ra tại khách sạn Hilton ở Ninh Thành.
Trận thi đấu thiết kế này do phân bộ châu Á của nhãn hàng xa xỉ hàng đầu thế giới SK chủ trì, áp dụng hình thức tuyển chọn trực tuyến và chấm điểm trực tiếp tại hiện trường, mời rất nhiều bậc thầy trong ngành thiết kế tham gia, có thể nói là thanh thế cực lớn.
Để mở rộng thị trường trong nước, công ty SK có thể nói là bỏ ra hết vốn liếng để tạo tiếng vang! Không chỉ đưa ra giải thưởng tiền mặt trên trời, mà còn ký kết hợp đồng thiết kế độc nhất vô nhị với quán quân cuộc thi. Dù là công ty thiết kế hay cá nhân, sự cám dỗ của phần thưởng này đều vô cùng lớn.
Bởi vậy, cuộc thi này không chỉ thu hút một lượng lớn công ty thiết kế và các nhà thiết kế nổi tiếng mà ngay cả nhiều nhà thiết kế tân duệ và người mới vào nghề cũng đến tham gia cho thêm phần náo nhiệt.
Đỗ Phương Hoa kỳ thực đã chú ý đến cuộc thi này từ lâu! Nàng đã đăng ký dự thi từ hai tháng trước, vượt qua năm ải chém sáu tướng bằng một bản thiết kế châu báu và sớm nhận được suất vào chung kết. Lần này về nước cũng là để tham gia trận chung kết.
Ban đầu, mục tiêu của Đỗ Phương Hoa chỉ là vào top 8! Dù sao, trong nước có rất nhiều nhân tài trong ngành thiết kế, đủ loại thiên tài nhiều vô số kể, mình có thể lọt vào top 8 đã là một điều rất không dễ dàng.
Thế nhưng, Ngụy Hoằng lại đặt ra cho nàng một mục tiêu không nhỏ —— quán quân!
"Nhỏ Hoằng, mục tiêu này của chúng ta có phải hơi khoa trương quá không?" Tại phòng hóa trang phía sau khách sạn, Đỗ Phương Hoa nhìn qua cửa sổ sát đất bằng kính, ngó về phía sảnh chính nơi có rất nhiều người quyền lực trong giới thiết kế đang tham dự, không khỏi nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Phải vượt qua quần hùng để đoạt vị trí số một trước mặt nhiều nhân vật lớn như vậy, áp lực thật sự không nhỏ chút nào.
"Kia là nhà thiết kế đứng đầu của công ty thiết kế tân duệ, kia là Vương Bình của công ty thiết kế Kim Nguyên!"
"Còn kia là Lưu Vĩ, người am hiểu thiết kế phong cách quốc phong..."
Đỗ Phương Hoa thuộc làu làu, điểm danh từng người một trong danh sách tuyển thủ vào chung kết.
Trong danh sách có tổng cộng 32 tuyển thủ, hầu như không có mấy gương mặt xa lạ, tất cả đều là những nhân tố mới nổi trong giới thiết kế, thậm chí cả một số đại sư thiết kế có thâm niên cũng không ngại ngùng mà tới tham gia.
Ngay cả năm vị trọng tài cũng đều là những nhân vật lão làng trong ngành thiết kế! Công ty SK còn mời rất nhiều phóng viên và các hot girl mạng đến để phát sóng trực tiếp, tạo hiệu ứng truyền thông. Ít nhất có hàng triệu người theo dõi trực tuyến, việc Đỗ Phương Hoa chịu áp lực lớn cũng là điều dễ hiểu.
"Mẹ, đừng quá căng thẳng!" Đỗ Huyên Huyên vừa trang điểm vừa cười đùa nói: "Có ta làm người mẫu cho mẹ, mẹ còn sợ gì chứ?"
"Đúng đó!" Đỗ Thanh Uyển cũng dịu dàng khuyên nhủ: "Trong khoảng thời gian này, Tiểu Hoằng đã không tiếc tiền mua nguyên vật liệu, lại tự mình bỏ tâm tư trau chuốt cho dì, còn có hai chị em ta làm người mẫu cho dì, chẳng lẽ dì còn sợ những người khác sao?"
"Thiết kế là so tài về ý tưởng và sự sáng tạo. Tiểu di, dì có thiên phú thiết kế độc đáo, lại được mở mang kiến thức trong những năm ở nước ngoài, tuyệt đối không hề kém cạnh bất cứ ai." Ngụy Hoằng cười trấn an.
Đỗ Phương Hoa vô cùng cảm động, cuối cùng thành kính chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Mong rằng lần này mình sẽ thể hiện tốt, không lãng phí tâm ý của mọi người.
Các vòng thi trước đều là tuyển chọn trên mạng, chỉ cần nộp bản vẽ thiết kế gốc là được!
Vòng chung kết lại là một buổi trình diễn thời trang người thật. Thí sinh không chỉ phải mang tác phẩm thực tế đến mà còn cần người mẫu trình diễn. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, Ngụy Hoằng đã bỏ ra không ít công sức.
"Lão bản, có người tìm ở cổng!" Lúc này, một nhân viên bảo vệ đột nhiên báo cáo qua tai nghe: "Đối phương tự xưng là chị của Đỗ phu nhân, có cho vào không?"
"Là nàng sao?"
Đỗ Phương Hoa có chút giật mình, không hiểu vì sao Đỗ Tư Tuệ lại tìm tới tận đây. Hai chị em dù cùng tham gia cuộc thi thiết kế lần này nhưng hình như cũng không có gì để gặp mặt nhau thì phải?"
"Ta cùng ngươi ra ngoài một chuyến, biểu tỷ các ngươi cứ tiếp tục trang điểm." Ngụy Hoằng liếc nhìn La Khôn, căn dặn: "Không ai được phép vào đây, phải giữ bí mật cho các tác phẩm."
"Rõ!" La Khôn gật đầu đáp ứng!
Ngụy Hoằng và Đỗ Phương Hoa đi ra khỏi phòng hóa trang xem xét. Quả nhiên là Đỗ Tư Tuệ đã tìm đến.
Lúc này, nàng đang bị bảo vệ ngăn lại ở hành lang, ngay cả đến gần cũng không thể.
Đỗ Phương Hoa mở miệng hỏi: "Tỷ, tỷ tìm em có chuyện gì?"
"Cô còn biết ta là chị cô hả?" Đỗ Tư Tuệ tức giận ra mặt, ánh mắt nàng chán ghét đảo qua hai người, cười lạnh khoanh tay mỉa mai: "Thế nào, cứng cáp rồi hả?"
"Rốt cuộc tỷ muốn nói gì?" Đỗ Phương Hoa bất mãn nhíu mày.
"Thôi đi! Ta cũng lười nói nhảm." Đỗ Tư Tuệ kìm nén cơn giận, giọng bố thí nói: "Cuộc thi này kết thúc rồi thì cô đóng cửa công ty thiết kế đi, đến làm cho công ty của ta, dù sao ta cũng là chị gái cô, không thể nào cứ đứng nhìn cô làm càn được."
"Dựa vào cái gì?" Đỗ Phương Hoa kinh ngạc trừng lớn mắt: "Việc em mở công ty thiết kế thì liên quan gì đến chị?"
"Ta đây là muốn tốt cho cô." Đỗ Tư Tuệ lên giọng, chỉ vào Ngụy Hoằng giận dữ nói: "Cô lại cứ ở cùng một chỗ với cái tên tiểu súc sinh đó, sớm muộn gì cũng gặp thiệt thôi, sao cô lại không hiểu dụng tâm lương khổ của ta chứ?"
"Tỷ!" Đỗ Phương Hoa im lặng một hồi, kiên quyết nói: "Em không muốn can dự vào sự hiểu lầm của chị với Ngụy Hoằng. Nhưng mà, xin chị đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc đời em, chúng ta đã là người trung niên rồi, không còn là những cô gái nhỏ ngây thơ vô tri nữa, chị hiểu chưa?"
Đỗ Tư Tuệ kinh ngạc một lát, nghiến răng nói: "Hạng năm!"
"Cái gì?" Đỗ Phương Hoa ngẩn người.
"Chỉ cần cô chịu đến làm ở công ty ta, ta có thể đảm bảo cô đoạt được hạng năm của cuộc thi lần này." Đỗ Tư Tuệ tiếp lời: "Sau cuộc thi, cô sẽ thực tập ở chỗ ta một thời gian rồi tham gia vài cuộc thi khác, ta đảm bảo cô có thể trở nên nổi bật trong vòng ba năm."
Ngụy Hoằng nghe vậy không khỏi khẽ cười.
Đối phương tự tin như vậy, xem ra đã mua chuộc được trọng tài rồi.
Bất quá, điểm quan trọng trong cuộc thi lần này vẫn là ý kiến của người phụ trách khu vực Châu Á của tập đoàn SK, trọng tài có thể làm gì cũng không nhiều.
Kiếp trước, Đỗ Tư Tuệ nhờ có sự giúp đỡ của hắn mà thiết kế ra được tác phẩm quá mạnh, lại mua chuộc được trọng tài nên mới thuận lợi đoạt được vị trí quán quân, trở thành nhà thiết kế hàng đầu trong nước.
Bây giờ, nàng lại muốn dùng chiêu cũ, chỉ sợ là nằm mơ giữa ban ngày thôi?
Ngụy Thắng, kẻ xuyên sách chỉ biết một cách đại khái mà không nắm được chi tiết, càng không có năng khiếu thiết kế. Cho dù có giúp thế nào, Đỗ Tư Tuệ cũng rất khó tạo ra được tác phẩm như kiếp trước.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thủ đoạn của nàng đều trở nên vô dụng!
"Chúng ta không thích hạng năm. Nếu như Đỗ nữ sĩ muốn nhường vị trí số một, thì chúng ta vẫn có thể xem xét một chút." Ngụy Hoằng châm chọc nói.
"Im miệng! Cái đồ ăn cây táo, rào cây sung này!" Đỗ Tư Tuệ đưa tay lên định tát hắn theo thói quen, nhưng nhìn thấy xung quanh có người bảo vệ nên khẽ cắn môi hạ tay xuống: "Không giúp mẹ ruột của mình mà lại đi giúp người ngoài, thật sự cho rằng không có ngươi thì ta sẽ bị tổn thất gì sao? Giới thiết kế là nơi trọng thứ bậc và thâm niên, chưa tới phiên các người được lên mặt đâu!"
"Được thôi, ta sẽ rửa mắt mong chờ xem!" Ngụy Hoằng khinh thường nhún vai.
Đỗ Phương Hoa vô thức đứng chắn trước mặt hắn, lạnh lùng lên tiếng: "Tỷ à, thi đấu phải dựa vào bản lĩnh thật sự, mấy trò mèo của tỷ chúng em không thèm. Mời tỷ mau chóng rời khỏi đây!"
"Được được được, cứ đợi đấy!"
Đỗ Tư Tuệ tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Một người là con ruột, một người là em gái ruột.
Hai người vốn phải làm trâu làm ngựa cho mình, vậy mà giờ đây lại chọn đứng ở phía đối lập với nàng. Sự việc đối đầu đỉnh điểm này khiến Đỗ Tư Tuệ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thậm chí trong lòng còn ẩn chứa một tia chua xót và hối hận.
Sao người một nhà lại thành ra thế này chứ?
Thật chẳng lẽ là do nàng sai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận