Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 285: Mặc kệ nó, ai cho nhiều tiền chúng ta liền giúp ai!

"Chỉ có hai cái? Chết tiệt, chuyện gì xảy ra vậy? Con mồi của ta đâu?"
"Khốn kiếp, một tên chạy rồi, tìm kiếm cho tao!"
Đội trưởng lính đánh thuê da đen hùng hổ quát.
Chỉ huy đội viên của mình điều tra toàn bộ tầng lầu.
Vì Nhan Ngạo Bắc ba người đã bao cả tầng lầu từ trước, cho nên việc loại trừ ngược lại vô cùng đơn giản, ngoài trừ hơn mười tên bảo tiêu đã bị giết sạch, nơi này không có người sống sót thứ ba.
Nói cách khác!
Trong ba mục tiêu của bọn họ chỉ bắt được hai người!
"Chết tiệt!" Đội trưởng da đen tức giận nắm chặt lấy Nhan Ngạo Bắc, hùng hổ gào thét: "Còn một tên tạp nham đâu, tám trăm vạn đô la Mỹ của ta đâu!"
"Hắn hẳn là đã nhận ra không ổn nên chạy trước rồi, ở đây chỉ còn lại hai người chúng ta!" Nhan Ngạo Bắc cố kìm nộ khí và sợ hãi, dùng giọng Mỹ thuần túy cười lạnh nói: "Bất quá mạng của chúng ta chỉ đáng giá tám trăm vạn đô la Mỹ thôi sao? Các ngươi cũng quá rẻ mạt đi?"
"Ồ?" Đội trưởng da đen mắt sáng lên, móc ra một con dao quân dụng khua lên trước mặt hắn, cười nói: "Tiên sinh đáng kính, ngài thấy chúng ta đáng giá bao nhiêu thì phù hợp?"
"Tám ngàn vạn đô la Mỹ thế nào?"
Một câu của Nhan Ngạo Bắc khiến toàn bộ người có mặt hít sâu một hơi.
Mỗi tên lính đánh thuê đều ánh lên ánh mắt kinh ngạc, hô hấp cũng không khỏi dồn dập!
Tám ngàn vạn đô la Mỹ nếu có trong tay thì còn làm lính đánh thuê làm gì nữa, trực tiếp về hưu hưởng thụ cuộc sống không phải tốt hơn sao?
"Ngươi không đùa chứ?" Đội trưởng da đen tặc lưỡi, vẻ mặt đầy nghi ngờ nói: "Ma xui quỷ khiến, cả đám người chúng ta bán đi cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy, nếu ngươi dám gạt tao, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy, tiểu bạch kiểm!"
"Tám ngàn vạn đối với các ngươi mà nói là một con số trên trời, nhưng đối với chúng ta mà nói chỉ là tiền mua vài chiếc xe sang, du thuyền, máy bay tư nhân, so với tính mạng thì không đáng là gì." Vẻ mặt Nhan Ngạo Bắc đầy khinh thường, toàn thân toát lên vẻ quý phái thật sự cho thấy hắn không hề nói dối!
Thực tế cũng không ai cho rằng hắn nói dối!
Dù sao một người có thể điều động quân đội ở đây, bên cạnh còn có mười tên bảo tiêu thì nhìn thế nào cũng không thể là kẻ nghèo được!
Đội trưởng da đen xoa xoa hai bàn tay với vẻ mặt hưng phấn, chuẩn bị tại chỗ trả người lấy tiền!
Đội trưởng lính đánh thuê da trắng tóc vàng mắt xanh lại đưa tay ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: "Người này không đơn giản, chúng ta liên lạc với người thuê trước đã rồi nói."
"Mặc kệ nó, ai cho nhiều tiền thì chúng ta giúp người đó!" Người da đen lầm bầm một tiếng, nhưng vẫn không ngăn được việc hắn gọi điện thoại.
Chỉ trong chốc lát!
Điện thoại video kết nối!
Đội trưởng da trắng trực tiếp đưa camera đến trước mặt Nhan Ngạo Bắc, Tào Quân Nhan, đồng thời quay một vòng cảnh thi thể đầy đất, cho Ngụy Hoằng thấy thành quả lao động của mình!
Đầu dây bên kia, Ngụy Hoằng ngồi ở ghế sau xe nghỉ ngơi!
Vẻ mặt khí định thần nhàn của hắn khiến Nhan Ngạo Bắc hai người tức giận không thôi.
"Hai vị, hắn ra giá bao nhiêu?" Ngụy Hoằng ngáp một cái mở miệng hỏi thăm.
"Tám ngàn vạn!" Đội trưởng da đen không vòng vo, vừa cười vừa nói: "Thưa kim chủ thân mến, giá của hắn cao gấp mười lần của ngài đấy!"
"Ta cũng không ngạc nhiên về chuyện này!" Ngụy Hoằng nhún vai, không hề để ý cười nói: "Mà nếu ta đoán không sai, các ngươi chỉ bắt được hai con mồi, còn một con chạy thoát đúng không?"
"Đúng vậy tiên sinh!" Đội trưởng da đen tức giận nói: "Nhưng thì sao chứ? Chúng ta có tám ngàn vạn mà!"
"Đúng là vậy!" Ngụy Hoằng gật gù đồng ý nói: "Chỉ cần các ngươi đồng ý thả người lập tức sẽ có tám ngàn vạn vào tài khoản, điểm này ta không nghi ngờ, thậm chí bọn hắn còn có thể thuê các ngươi hộ tống mình rời khỏi nơi này, tiện thể kiếm thêm một khoản."
"Không tệ!" Đội trưởng da đen cười không khép miệng được.
Nhan Ngạo Bắc cùng Tào Quân Nhan không khỏi thở dài một hơi.
Trong mắt bọn họ hiện lên một tia khinh miệt, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì có tính là gì? Ngụy Hoằng gây nên một màn phản công lớn như vậy mà lại bị dễ như trở bàn tay xúi giục, giờ phút này khẳng định tức đến muốn hộc máu rồi?
"Đúng!" Nhan Ngạo Bắc mở miệng nói: "Cho các ngươi thêm hai ngàn vạn nữa, góp đủ một trăm triệu, đưa chúng ta đến khu vực an toàn."
Lời này vừa nói ra toàn trường lại một lần nữa hô hấp gấp gáp!
Ngụy Hoằng thì cười khanh khách vỗ tay, giễu cợt nói: "Cho nên, các vị đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Chuẩn bị gì?" Đội trưởng da đen ngẩn người, gãi gãi đầu lẩm bẩm: "À đúng, thật sự nên chuẩn bị sẵn sàng, ta phải nghĩ xem tiêu tiền như thế nào mới được."
"Không không không, ngươi phải nghĩ xem làm thế nào để bảo toàn cái mạng của mình!" Ngụy Hoằng tốt bụng nhắc nhở: "Hai người này ở nước chúng ta là những nhân vật có thân phận tôn quý, tương tự như người thừa kế tài phiệt hàng đầu ở châu Âu và châu Mỹ, bọn họ chắc chắn không thiếu tiền!"
"Nhưng các ngươi đã giết rất nhiều thuộc hạ của bọn họ, còn làm cho người ta chật vật như vậy, quay đầu bọn họ chắc chắn sẽ trả thù, các ngươi có mạng lấy tiền liệu có mạng tiêu không?"
"Đương nhiên! Thực ra các ngươi cũng không cần phải cân nhắc nhiều như vậy, dù sao người của ta vừa đánh lui quân đội ở đó rồi, nếu một đám quân đội thần bí truy sát tới thì các vị cũng sẽ không sống được lâu."
Dứt lời!
Hiện trường im lặng như tờ, đám lính đánh thuê đều hoảng sợ nuốt nước miếng, ánh mắt vô thức nhìn về phía nơi xa chiến đấu đã sớm lắng lại, nơi đó còn đang bốc cháy rừng rực.
Mấy ngàn quân đội mà đều bị đánh lui?
Ngọa Tào, đây là cái thứ thần binh quỷ tướng gì vậy?
"Hắn đang dọa các ngươi!" Tào Quân Nhan lập tức trở nên gấp gáp, cô nhanh nhảu nói: "Tên đáng chết này am hiểu cố làm ra vẻ thần bí, các ngươi đừng có sợ hãi, ta dám đảm bảo hắn không có cách nào đuổi giết chúng ta!"
"Này nữ sĩ, lời cô nói còn khó nghe hơn cả rắm." Đội trưởng da đen chửi một câu rồi nói: "Bên cạnh kim chủ tiên sinh của chúng ta toàn một lũ hung thần, ta không muốn vì tiền mà mất mạng!"
"Ngươi rất thông minh!" Ngụy Hoằng cuối cùng tổng kết: "Nếu bội ước, các ngươi sẽ lập tức bị điên cuồng truy giết, sau này còn phải hứng chịu trả thù của hai người đó và gia tộc phía sau, một số tiền lớn được đưa ra, toàn bộ sát thủ trên thế giới sẽ coi các ngươi như mỡ trong miệng, mà ta thì biết thân phận của từng người các ngươi!"
"Nếu tiếp tục thực hiện thỏa thuận, tuy các ngươi kiếm được ít tiền nhưng lại rất an toàn, ít nhất ta sẽ không truy sát các ngươi. Sau khi bọn họ chết, gia tộc kia sẽ chỉ coi ta là mục tiêu trả thù, không ai biết các ngươi đã tham gia trận chiến này, chẳng phải vậy sao?"
Giờ khắc này!
Tất cả lính đánh thuê đều dao động bắt đầu.
Bọn họ nhìn nhau vẻ khó xử khi phải lựa chọn!
"Hai ngàn vạn đô la Mỹ!" Ngụy Hoằng lại một lần nữa tăng giá, nhếch mép cười nói: "Tiền sẽ vào tài khoản ngay lập tức, ta hy vọng được thấy hai tên không trung phi nhân, có được không?"
"Sinh tiên mới quan trọng!" Đội trưởng da đen cười ha hả: "Ngươi sẽ toại nguyện, kim chủ phương Đông hào phóng!"
"Thành giao!"
Đội trưởng da trắng và các lính đánh thuê khác cũng vui vẻ gật đầu!
"Không không không, các người không thể như vậy, ta có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, ta cho 200 triệu, không! Năm trăm triệu!"
"Các ngươi điên rồi sao? Ngụy Hoằng, ngươi dám giết ta, gia tộc chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Các ngươi thả ta ra, thả ra..."
Nhan Ngạo Bắc và Tào Quân Nhan rốt cuộc kinh hồn bạt vía!
Hai người kinh hãi la hét chửi rủa, cố gắng vớt vát chút hy vọng sống sót.
Nhưng đám lính đánh thuê lại không nói nhảm nữa, lôi hai người đến bên cửa sổ vỡ nát sát đất, rồi bất thình lình ném cả hai xuống.
"Không!"
Hai tiếng thét thê lương xé rách màn đêm!
Lúc này, Ngụy Thắng may mắn thoát chết, không hiểu sao liền rùng mình một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận