Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 181: Hôn ước, tặng không cái nàng dâu ngươi có muốn hay không?

Chương 181: Hôn ước, tặng không nàng dâu ngươi có muốn không?
Dưới bóng cây hương chương, Ngụy Hoằng vừa dịch bệnh án, vừa nói chuyện phiếm cùng Hoàng Phủ Thái Nhiên. Hai người không hề nhắc tới máy móc, chó máy mà bàn về cục diện quốc tế, từ địa chính trị Trung Đông đến xu hướng chiến tranh của Bắc Ước.
Dựa vào trí nhớ kiếp trước, Ngụy Hoằng giống như một người có góc nhìn của Thượng Đế, mỗi lần đều đưa ra những quan điểm gây sốc, khiến Hoàng Phủ Thái Nhiên và lão gia tử nhà họ Hoàng Phủ không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Tống Dật Thần ở bên cạnh hầu như không chen vào được. Hắn phát hiện mình không đơn giản là coi thường Ngụy Hoằng mà là chưa từng hiểu rõ con người thần bí này. Chỉ bằng những lý luận mang tính nhìn xa trông rộng này thôi, hắn đã đủ khiến mọi người không theo kịp rồi.
Hoàng Phủ Thái Nhiên càng nói chuyện càng hưng phấn, mấy năm nay ở nhà rảnh rỗi hắn cũng nghiên cứu về quân sự nhưng vì đôi chân tàn tật nên luôn mờ mịt, dù chân có khỏi cũng không biết con đường phía trước phải đi thế nào.
Nhưng bây giờ, Ngụy Hoằng tựa như ngọn hải đăng soi sáng con đường phía trước cho hắn. Khát vọng trong lòng Hoàng Phủ Thái Nhiên được đốt cháy, dù có lỡ mất vài năm thì hắn vẫn tự tin dựa vào những lý luận chiến lược thông tin hóa của tương lai, quay trở lại quân đội thúc đẩy xây dựng quốc phòng, có thể đại triển tài năng trong lĩnh vực mà hắn am hiểu.
"Tốt, tốt, tốt! Nghe quân nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm!", "Tiểu tử, ánh mắt ngươi thật sự là sắc bén, độc đáo, còn lợi hại hơn cả tham mưu chuyên nghiệp của quân đội!", "Ha ha ha, nếu ngươi sinh sớm hai mươi năm, ta đã phải kết bái làm huynh đệ với ngươi rồi..." Hoàng Phủ Thái Nhiên không nhịn được cảm thán liên tục, vẻ mặt thỏa mãn vì tìm được tri kỷ.
Lão gia tử nhà họ Hoàng Phủ ngẩn người, sau đó giơ gậy lên đánh hắn một cái, giận dữ nói: "Nói hươu nói vượn cái gì? Ngụy tiểu tử có hôn ước với nhà họ Hoàng Phủ, sau này tám phần còn là cháu rể của ngươi, lại loạn bối phận lão tử đánh ngươi!"
"Hôn ước?" Mọi người đồng loạt kinh hô.
Ngụy Hoằng nghe vậy cũng ngơ ngác, hắn làm sao lại có hôn ước?
"Lão gia tử đừng đùa, có hôn ước gì chứ? Sao chúng con chưa từng nghe qua?"
"Đúng vậy, ai với ai có hôn ước vậy?"
Mọi người nhao nhao tò mò. Lão gia tử nhà họ Hoàng Phủ liếc mắt nhìn mọi người, nói: "Các ngươi nhìn Phật ngọc trên cổ hắn đi, chẳng phải là vật đính hôn của nhà chúng ta sao? Phật ngọc có hai cái, giống nhau như đúc, lão Lý đến phòng két sắt của ta lấy một cái khác ra đây."
"Vâng!" Quản gia Lý nghe vậy vội vàng xoay người rời đi.
Ngụy Hoằng thì âm thầm nhíu mày.
Kiếp trước không hề có chuyện này, thậm chí từ đầu đến cuối hắn đều không biết Phật ngọc là vật đính ước của nhà họ Hoàng Phủ, không chỉ gia gia không hề nói mà nhà họ Hoàng Phủ cũng chưa từng đi tìm hắn.
Chẳng lẽ kiếp trước hắn quá thảm nên người ta không thèm để mắt? Hiện tại thấy hắn biểu hiện ra tiềm năng kinh người nên lão gia tử mới không thể chờ đợi nhắc đến hôn ước?
Ngụy Hoằng khẽ nhíu mày, cười mà không nói gì.
Chốc lát sau, quản gia Lý quay lại, mang theo một chiếc hộp nhỏ.
Lão thái gia Hoàng Phủ mở hộp ra trước mặt mọi người, phát hiện bên trong quả nhiên có một viên Phật ngọc giống y hệt viên trên cổ Ngụy Hoằng. Hai viên rõ ràng là do cùng một người làm ra. Không chỉ bề ngoài mà cả khí chất và nét chạm trổ cũng giống nhau.
"Năm đó gia gia ngươi cứu lão già ta một mạng, ta không thể báo đáp nên mới nhờ người khắc hai viên Phật ngọc làm tín vật," lão gia tử Hoàng Phủ vuốt ve viên ngọc, mặt đầy cảm khái nói: "Khi đó chúng ta định ước cho đời sau hai nhà kết thân, gia gia ngươi lại là người thanh cao nên không hề nhắc đến chuyện này. Hiện tại ông ấy không còn nữa thì hôn ước này chẳng phải là sẽ rơi vào đầu ngươi sao?"
Ngụy Hoằng nhíu mày suy tư. Rõ ràng, lão gia tử Hoàng Phủ đưa ra chuyện này không hề đơn giản.
Hắn nên đồng ý hay từ chối cũng là một vấn đề.
Ban đầu Ngụy Hoằng chỉ muốn đáp lại ân tình trị bệnh, dựa vào thế lực nhà họ Hoàng Phủ giải quyết những mối nguy tiềm ẩn, để có thêm thời gian phát triển. Nhưng bây giờ lão gia tử Hoàng Phủ lại muốn kéo hắn vào vòng lợi ích của nhà mình.
Đồng ý, Ngụy Hoằng sẽ là con rể nhà họ Hoàng Phủ, ở Yến Kinh thậm chí các tỉnh thành khác không ai dám khinh thường hắn. Từ đó bất kể hắn làm ăn gì cũng đều thuận buồm xuôi gió.
Từ chối, lão gia tử Hoàng Phủ có lẽ cũng không nhỏ nhen đến mức trở mặt. Chỉ là hắn sẽ mất đi cơ hội bước chân vào tầng lớp lợi ích đỉnh cao của Hoa Hạ. Mặc dù Ngụy Hoằng cũng không quan tâm đến cái tầng lớp lợi ích này, nhưng nhớ đến một người, hắn lại do dự một chút, sau đó hỏi: "Trong đời thứ tư của nhà họ Hoàng Phủ, nữ giới mà tuổi tác tương đối với ta thì phải có hai người đúng không?"
"Đúng!" Hoàng Phủ Thái Nhiên hớn hở nói: "Không ngờ tiểu tử ngươi lại rõ tình hình người nhà của chúng ta như vậy. Hiện tại trong thế hệ trẻ chỉ có hai cô cháu gái của nhị ca ta là có tuổi tác tương đương với ngươi, những người còn lại hoặc là sinh con trai, hoặc là còn quá nhỏ."
Ngụy Hoằng giật mình sau đó trong đầu hiện lên hai cái tên: Hoàng Phủ Thanh Âm, Hoàng Phủ Linh Lung! Hai tỷ muội cách nhau một tuổi, tỷ tỷ Hoàng Phủ Thanh Âm bằng tuổi hắn, từ nhỏ đã là một thiên tài thiếu nữ với thiên phú rất cao.
Kiếp trước, Ngụy Hoằng từng gặp cô ta vài lần. Trong các cuộc thi biện luận ở trường học đã từng vui vẻ giao đấu với cô. Là một người có trí thông minh cao đến 180, hiếm khi hắn cảm thấy có người chung chí hướng, có cảm giác kỳ phùng địch thủ, Hoàng Phủ Thanh Âm xem như người duy nhất.
Điều khiến Ngụy Hoằng ấn tượng sâu sắc nhất có lẽ là ánh mắt kiên định của nàng. Kiếp trước khi mọi người xung quanh đều bị Ngụy Thắng xúi giục mà xa lánh hắn, Hoàng Phủ Thanh Âm lại không hề quan tâm đến những chuyện đó, vẫn duy trì mối giao hảo không thân không sơ với Ngụy Hoằng, thậm chí còn thuận tay giúp hắn vài lần.
Nếu như sau này hắn không gặp tai nạn xe mà chết, hai người có lẽ đã có một đoạn tình sử.
"Tiểu tử, đang nghĩ gì vậy?" Lão gia tử Hoàng Phủ cẩn thận hỏi: "Hay là ta gọi hai chị em nó về gặp mặt một lần? Hai đứa cháu gái này của ta đều không tệ, không chỉ xinh đẹp mà còn học thức, khí chất đều tốt, nếu không con chọn một người làm vợ?"
Tống Dật Thần ở bên cạnh ghen tị đến mức mắt muốn lồi ra ngoài.
Người ta thường nói đời thứ ba mới sinh ra quý tộc, các cô gái đời thứ tư được nhà họ Hoàng Phủ bồi dưỡng tỉ mỉ há có thể tầm thường sao? Đó chính là danh viện hàng đầu trong nước, còn hơn cả mấy cô bạch phú mỹ gấp vạn lần.
Cô em thì còn đỡ, cũng chỉ là một mỹ nữ ngây thơ đáng yêu như ánh mặt trời. Còn chị gái Hoàng Phủ Thanh Âm thì nổi tiếng lạnh lùng cao ngạo, là nữ thần hàng đầu trong nhiều lĩnh vực tài chính, vật lý, toán học, âm nhạc, bao nhiêu công tử nhà giàu muốn theo đuổi cũng không được.
Lão gia tử Hoàng Phủ vậy mà lại tỏ ra là cứ để Ngụy Hoằng tùy ý chọn lựa, còn sợ hắn không đồng ý là sao?
Chuyện này nói ra không biết sẽ khiến bao người tròn mắt kinh ngạc?
Ngụy Hoằng trầm tư một lát không vội từ chối, chỉ cười nói: "Con mới chuẩn bị tròn mười tám tuổi, hiện tại bàn chuyện này có phải hơi sớm không?"
"Không sớm đâu, năm nay đàn ông tốt không nhiều, tranh thủ thời gian định ra sớm có lợi cho cả con và nhà họ Hoàng Phủ."
"Đúng vậy, cứ đính hôn trước, mấy năm nữa lại cưới sau."
"Cũng không phải bảo con ở rể, tặng không một nàng dâu con còn lằng nhằng gì nữa?"
Lão gia tử Hoàng Phủ và Hoàng Phủ Thái Nhiên không ngừng khuyên nhủ.
Tống Dật Thần thì trơ mắt ếch ra mà nhìn.
Ngụy Hoằng lưỡng lự hồi lâu mới bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận