Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 183: Một ít người sợ là muốn đem hối hận phát điên đi?

Chương 183: Một số người sợ là muốn hối hận đến phát điên?
Ngày bảy tháng sáu, kỳ thi đại học sắp đến, vạn chúng chú mục!
Ngụy Hoằng cũng vội vã từ Yến Kinh chạy về.
Hàng ngàn vạn thầy trò lớp mười hai của thành phố Giang Châu tề tựu, các bậc phụ huynh cũng nô nức đưa thí sinh đi thi.
Mỗi địa điểm thi đều đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt ồn ào.
Ngụy Hoằng cũng rất coi trọng kỳ thi đại học này!
Hắn sớm đã ở trong một khách sạn năm sao gần trường thi.
Trước khi thi, hắn không lái xe đến mà có vệ sĩ hộ tống đi bộ, dọc đường tuy thu hút không ít ánh mắt tò mò, nhưng ít nhất cũng thông suốt, không có bất kỳ sự cố nào xảy ra.
Tuy vậy, khi xếp hàng vào sân, hắn vẫn thu hút không ít sự chú ý của giới truyền thông đến quay phim và phỏng vấn, đồng thời hắn còn nhìn thấy Tống Quy, người mà hắn đã không gặp nhiều tháng.
Gã này vẫn mặc đồng phục trường cấp ba Thánh Thụy, toàn thân vừa dơ vừa hôi, khiến đám học sinh và phụ huynh đi ngang qua đều bịt mũi tỏ vẻ ghê tởm mà tránh xa.
Nhưng hắn lại coi như không nghe thấy gì!
Gương mặt nho nhã ngày thường của hắn giờ phút này lại hung ác, nham hiểm đến đáng sợ.
Hai con ngươi như rắn độc lóe lên hàn quang, hắn lê một chân bị gãy, khập khiễng bước về phía Ngụy Hoằng.
Hai người bốn mắt giao nhau!
Không ai chịu dời mắt trước!
Tống Quy thậm chí còn nhếch mép khiêu khích cười một tiếng.
"À!"
Ngụy Hoằng khinh thường nhếch mép, quay người bước vào trường thi.
Không cần nói cũng biết, Tống Quy chắc chắn là muốn gây sự.
Tên tiểu tử này không cam tâm chịu ngã xuống bùn nhơ như vậy, nên không từ thủ đoạn gì để ngoi lên.
Nếu đã thế, hãy xem hắn có bản lĩnh gì!
Kỳ thi đại học này kéo dài hai ngày!
Ngụy Hoằng không tốn quá nhiều tâm sức vào việc làm bài thi.
Mỗi lần đều làm vù vù cho xong, vừa hết giờ thì nộp bài rời khỏi phòng thi.
Sau khi thi đại học xong, hắn tiếp tục vùi đầu vào công việc cường độ cao, mỗi ngày theo dõi động thái thị trường chứng khoán trong và ngoài nước, tùy thời điều chỉnh hướng đầu tư, đồng thời phải lo liệu các khoản đầu tư rủi ro khác nhau.
Dự án trăm tỷ ở thành Tây thỉnh thoảng hắn cũng phải đi xem xét!
Ngoài ra, do có Hoàng Phủ gia ở sau lưng ủng hộ, lần kiểm duyệt phim điện ảnh lần này vô cùng thuận lợi, các rạp chiếu lớn cũng chủ động tìm đến hợp tác, suất chiếu đã đạt đến mức phim lớn hạng nhất.
Năm bộ phim đang được quảng bá mạnh trên toàn mạng.
Hầu như mọi trang web, diễn đàn đều có quảng cáo phim, ngay cả khi lướt clip ngắn cũng thường xuyên thấy các đoạn cắt biên tập của phim, trong một thời gian ngắn đã khơi dậy không ít sự hứng thú của cư dân mạng.
Có thể đoán chắc, đến khi phim công chiếu trực tuyến!
Chắc hẳn đều sẽ đạt được một thành tích không tệ.
...
Cuối tháng sáu.
Khi kỳ nghỉ hè chiếu phim đang đến gần!
Ngày công bố điểm thi đại học cuối cùng cũng đến, hàng triệu thí sinh trên cả nước bắt đầu hồi hộp tra điểm, còn Ngụy Hoằng thì chẳng cần phải tra, bởi vì điểm thi tốt nghiệp trung học của hắn đã sớm được bảo mật.
Các phòng tuyển sinh của các trường đại học lớn lại gọi điện thoại đến quấy rầy không ngừng.
Khiến hắn vô cùng phiền phức, dứt khoát từ chối tất cả các cuộc gọi.
Mãi cho đến khi chủ nhiệm lớp Lương Phi Bằng đích thân gọi điện đến báo tin vui, Ngụy Hoằng mới biết mình lại đạt điểm tuyệt đối toàn khối, với thành tích vượt người thứ hai 36 điểm, trực tiếp đứng đầu bảng, trở thành thủ khoa của thành phố, thủ khoa của tỉnh, đồng thời cũng là thủ khoa của cả nước.
Về chuyện này, Lương Phi Bằng kích động vô cùng.
Tiếng cười lớn của ông gần như muốn làm vỡ cả micro.
Ngụy Hoằng đối với việc này lại tỏ ra hết sức bình thản.
750 điểm chỉ là giới hạn của bài thi, không phải giới hạn của hắn!
Trước đây thực sự cũng có thủ khoa thi đại học đạt được 750 điểm, nhưng họ và Ngụy Hoằng tuyệt đối không cùng đẳng cấp, nên không có gì đáng kinh ngạc, nếu không lấy được 750 điểm mới là chuyện lạ.
...
Ngày hôm sau.
Trường cấp ba Thánh Thụy giăng đèn kết hoa.
Treo băng rôn và mở đại hội tuyên dương thành tích.
Các tòa soạn báo lớn, ký giả đài truyền hình tề tựu một chỗ, lãnh đạo thành phố, các cựu học sinh thành đạt cũng đến rất đông, các lãnh đạo trường học ai nấy đều cười không ngậm được miệng, trên khán đài lại ra sức tuyên dương.
"Các vị, năm nay trường của chúng ta đã đạt được thành tích chưa từng có trong kỳ thi đại học, không chỉ có thủ khoa toàn quốc Ngụy Hoằng, mà còn có 13 học sinh đạt thành tích xuất sắc trong top 50 của thành phố..."
"Điều này cho thấy sự đột phá to lớn trong công tác giảng dạy của trường cấp ba Thánh Thụy, đồng thời cũng là thành quả nỗ lực không ngừng nghỉ của toàn thể cán bộ giáo viên..."
"Nhìn lại hai mươi năm qua, Thánh Thụy chúng ta như một viên ngọc trai sáng chói, luôn tỏa sáng trong ngành giáo dục, gánh trên vai vô số ước mơ và hy vọng của thầy trò, vượt qua mọi khó khăn, xây dựng nên những thành công và vinh quang vô hạn..."
Trên khán đài, hiệu trưởng Lưu mặt đỏ bừng!
Kích động thổi phồng thành tích huy hoàng của trường cấp ba Thánh Thụy.
Ngụy Hoằng ngồi dưới khán đài cũng lười vạch trần, dù sao đây cũng là trường cũ của mình.
Bây giờ có được thành tích tốt thì để họ khoe khoang một chút cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều, những người quyền quý ở Giang Châu nhận lời mời đến dự khán, sắc mặt đa phần đều hết sức đặc sắc.
Dù sao một người có thể tung hoành ngang dọc giới kinh doanh, ngưu bức như đại lão, mà giờ phút này lại là một thanh niên vừa tròn mười tám tuổi, đã vậy còn mẹ nó lấy luôn cả danh hiệu thủ khoa kỳ thi đại học nghịch thiên, ít nhiều khiến người ta có chút tuyệt vọng kính sợ.
"Ngụy gia tiểu tử này, thật là đáng sợ, nghe nói là yêu nghiệt có chỉ số IQ lên đến 180, không chỉ kinh doanh lợi hại, mà ngay cả học tập cũng nghịch thiên như vậy!"
"Các người còn chưa biết à, hiện tại các trường đại học lớn đang tranh giành cậu ta, đội tuyển sinh gần như đánh vỡ đầu, thiếu chút nữa thì giẫm sập cánh cửa tập đoàn Hoằng Thịnh!"
"Chỉ số thông minh cao thì chưa là gì, đáng sợ nhất là bối cảnh thâm hậu của cậu ta, gần đây có tin từ Yến Kinh, hình như có một gia tộc lớn nào đó ở sau lưng ủng hộ, mấy bộ phim mà tập đoàn Hoằng Thịnh mới tung ra đều được bật đèn xanh, còn chưa chiếu đã cướp hết suất chiếu của các công ty truyền hình và điện ảnh khác!"
"Ngọa tào, không thể nào? Chẳng lẽ tiểu tử này muốn ở rể ở Yến Kinh? Ta còn định giới thiệu con gái cho cậu ta đấy chứ!"
"Mấy người tỉnh lại đi, người ta để ý tới con gái nhà mấy người à? Chỉ có Ngụy gia mới xuẩn như vậy, nhà mình xuất hiện Chân Long còn đuổi ra ngoài, bây giờ muốn ăn theo cũng chẳng có phần!"
"Ai chà chà, một số người sợ là muốn hối hận đến phát điên đi?"
Mấy người quyền quý bàn tán xôn xao!
Khi nhìn thấy Ngụy Gia Lương mặt mày tái mét, tất cả đều không nhịn được cười khẽ chế nhạo.
Từ khi Ngụy Hoằng tuyên bố muốn phong sát tập đoàn Ngụy thị đến nay!
Ngụy Gia Lương đã phải đối mặt với tổn thất nặng nề nhất trong cuộc đời mình.
Dự án trăm tỷ ở thành Tây có liên lụy rất lớn, phàm là doanh nghiệp tập đoàn nào muốn chia phần một ngụm canh từ dự án này, đều lập tức lựa chọn chia rẽ rạch ròi với tập đoàn Ngụy thị, khiến cho tình hình tập đoàn chuyển biến xấu một cách nhanh chóng, giá cổ phiếu càng rớt liên tục.
Hiện tại dòng vốn gần như đứt đoạn!
Các loại hạng mục cũng liên tiếp phát sinh vấn đề!
Còn có một số nhân viên thừa cơ bỏ trốn, vấn đề từ trên xuống dưới tích tụ dồn lại dường như chỉ trong một đêm bùng phát toàn bộ.
Ngụy Gia Lương tức đến mức gần như trúng gió, cố gắng chống đỡ thân thể chạy khắp nơi giải quyết tình huống, kết quả vẫn không có chút khởi sắc nào, tập đoàn Ngụy thị suy bại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giá trị thị trường trước mắt đã không đủ bốn mươi tỷ.
Ai cũng có thể thấy rõ ràng, tập đoàn Ngụy thị đã là g·i·a·ng hà mạt lộ!
Vậy mà hết lần này tới lần khác, Ngụy Gia Lương vẫn phải cắn răng tham gia hết buổi tiệc tùng này đến buổi tiệc tùng khác, chịu sự lạnh nhạt của những người mà trước đây ông ta coi thường, chỉ để kêu gọi đầu tư, tìm dự án, nghĩ đến thôi cũng đã đủ đáng thương.
Nếu như ông ta không trở mặt với Ngụy Hoằng!
Nếu như ông ta không nhận nuôi Ngụy Thắng!
Vậy thì tập đoàn Ngụy thị của ngày hôm nay có phải đã không đến mức này rồi không?
Ngón tay Ngụy Gia Lương siết chặt lòng bàn tay, trong lòng hối hận như thủy triều ập đến.
Nhớ lại dĩ vãng Ngụy Hoằng từng cố lấy lòng, thân thiết với người nhà.
Nghĩ lại bây giờ sự phong sát tuyệt tình, ông ta chỉ hận không thể tự vả mình vài cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận