Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 379: Các ngươi những người tuổi trẻ này đấu không lại hắn!

Chương 379: Các ngươi đám người trẻ tuổi này đấu không lại hắn! Cho đến nay! Ngụy Hoằng không phải là người có tính khí bị bắt nạt không hoàn thủ, hắn từ trước đến nay luôn tâm niệm răng trả răng, mắt trả mắt, cho nên trả thù là tất nhiên. Ba vị kim chủ lớn của Liễu Miên Miên thay nhau gây sự với hắn, hơn nữa còn tạo ra không ít động tĩnh, nếu hắn nuốt trôi cục tức này thì chi bằng về nhà cày ruộng sớm còn hơn. Chỉ có điều làm sao để trả thù phản kích mới là một vấn đề! Nhắm vào bóng đen Diêm La, hắn vạch ra kế hoạch phản kích treo thưởng, đồng thời trong đêm thông qua kỹ thuật Hacker tra ra vị trí của hai đội lính đánh thuê dưới tay hắn, chuẩn bị ném tiền cạo sạch bọn chúng! Còn về Thẩm Mặc Hàn thì dễ giải quyết hơn, mua tài liệu đen tình báo trên ám võng, lại thông qua kỹ thuật Hacker khóa chặt đối phương, chỉ chờ mua hung thủ động thủ là xong! Thẩm gia dù những năm này đã tẩy trắng rất nhiều, nhưng xét cho cùng chỉ là xuất thân từ hắc đạo, làm những hoạt động hạ lưu doanh doanh cẩu thả, thật muốn thu thập bọn chúng thì không khó! Còn tên ngu ngốc Tần Tư Niên, Ngụy Hoằng càng không có ý định buông tha! Mặc dù lần trước hắn dẫn người xông lên tòa nhà Hoằng Thịnh gây sự đã phải trả giá không nhỏ, nhưng nếu không một lần đánh đau hắn, e rằng lần sau hắn sẽ còn như chó hoang cắn xé tới. Cho nên! Suốt cả đêm Ngụy Hoằng đều bận rộn! Mãi cho đến khi trời sáng, hắn mới khó khăn lắm khép máy tính, khóe miệng mang theo một tia tiếu dung lạnh lẽo như dao...
Sáng sớm.
Thành Đông, bệnh viện Saint Mary!
Tần Tư Niên đang mặt mũi đầy vẻ uể oải nằm tại phòng bệnh VIP, Hoàng Phủ Linh Lung ân cần cầm thìa, từng ngụm đút canh gà cho hắn.
"Tư Niên ca, anh uống nhiều chút đi, đây là em nhờ Vương mụ cho thêm mấy vị thuốc bổ nấu nửa ngày, rất có dinh dưỡng!"
"Anh yên tâm đi, bác sĩ nói vết thương của anh lành rất tốt, qua một tuần là có thể phục hồi chức năng, không quá hai ba tháng nữa, anh sẽ khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh như trước!"
Hoàng Phủ Linh Lung giống như một cô vợ nhỏ nói liên miên không ngớt.
Thực ra, mặt Tần Tư Niên đã sớm trở nên càng đen sạm hơn.
Vừa nghĩ đến thân phận địa vị ngạo khí của mình, vậy mà lại phải giống như chó chết nằm trên giường bệnh mấy tuần, mấy tháng sau còn phải không ngừng làm phục hồi chức năng, hắn liền không kìm được nghiến răng nghiến lợi tức tối.
Ngụy Hoằng, tên khốn kiếp này đúng là t·i·ệ·n!
Một đao cắt đứt gân tay gân chân của mười công tử nhà giàu. Vừa hung hăng uy h·i·ế·p giới thượng lưu Yến Kinh, khiến người ta không dám tùy ý trêu chọc hắn, lại có chừa chỗ trống, để các nhà không dám quyết định liều m·ạ·n·g với hắn. Cái loại phân tấc nắm bắt này nghĩ thôi đã khiến người ta khiếp sợ! Dù sao gân tay gân chân của bọn họ vẫn có thể nối lại được. Nhiều nhất là phải chịu chút đau khổ mà thôi, cho nên cho dù là Tần gia khi biết chuyện này cũng chỉ lặng lẽ nuốt cục tức này, hắn là Tần Tư Niên ngay cả muốn t·r·ả t·h·ù cũng không biết t·r·ả t·h·ù thế nào cho phải.
"Mẹ nó!" Hắn thầm mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão t·ử sớm muộn gì cũng phải báo thù này, ngươi chờ đó cho ta."
"Chờ cái gì? Chờ hắn giết chết ngươi sao?" Một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng quát lớn, cửa lớn bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác hành chính bước nhanh vào.
"Cha!"
Tần Tư Niên chột dạ lên tiếng chào.
Hoàng Phủ Linh Lung cũng vội vàng đứng dậy kêu lên: "Bá phụ!"
"Ừm!" Tần Quân khẽ gật đầu với nàng, rồi vẻ mặt nhức đầu ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ta đã từng cảnh cáo ngươi đừng chọc Ngụy Hoằng, ngươi lại không nghe đúng không?"
"Dựa vào cái gì?" Tần Tư Niên tức giận giơ hai tay lên, lớn tiếng nói: "Con trai ông bị người chặt đứt gân tay gân chân, bây giờ ngay cả trả thù cũng không thể trả thù sao? Hắn chỉ là một tên nhà giàu mới nổi từ nơi khác tới, chúng ta có gì mà phải sợ?"
"Ngươi chơi không lại hắn." Tần Quân liếc mắt nhìn hắn, gằn từng chữ: "Bây giờ tốt nhất là nghĩ cách làm hòa với Ngụy Hoằng đi, vì một người phụ nữ mà đánh sống đánh chết, ngươi đúng là quá vô dụng."
"Không có khả năng!" Tần Tư Niên đỏ mặt, đau khổ nói: "Tôi dựa vào cái gì mà phải hòa giải với loại người này? Nếu như chuyện này cứ như vậy bỏ qua, ông bảo tôi còn mặt mũi nào mà nhìn người? Bảo mặt mũi Tần gia chúng ta phải để vào đâu?"
"Cho nên, ngươi liền thuê s·á·t thủ đi đối phó hắn?" Tần Quân mặt lạnh trầm giọng chất vấn.
"S·á·t thủ?"
"Cái gì s·á·t thủ?"
Lần này không chỉ Tần Tư Niên chấn kinh. Ngay cả Hoàng Phủ Linh Lung cũng ngơ ngác không hiểu.
Tần Quân cau mày, quan sát kỹ biểu cảm của hai người hồi lâu, liên tục xác nhận bọn họ không có gì bất thường mới nói: "Đêm qua có bốn tên s·á·t thủ xâm nhập vào tầng cao nhất của tòa nhà Hoằng Thịnh, tiến hành tập kích á·m s·át Ngụy Hoằng, còn lắp đặt ba quả bom điều khiển từ xa, chuyện lớn như vậy mà các ngươi không biết sao?"
"Mẹ nó tôi biết cái khỉ gì được chứ, giờ ngay cả điện thoại cũng không được dùng." Tần Tư Niên bất đắc dĩ nhấc tay lên.
Hoàng Phủ Linh Lung cũng vội vàng phụ họa nói: "Bá phụ ngài nghi ngờ là Tư Niên ca làm sao? Ngài đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến anh ấy, mấy ngày nay chúng con đều ở cùng nhau."
"Được rồi, vậy có lẽ là người khác gây hấn với họ Ngụy." Tần Quân thở dài một tiếng, nói: "Nhưng tên nhãi này cũng rất lợi h·ạ·i, bốn tên s·á·t thủ mang súng mà không làm hắn bị thương một chút nào, bây giờ chuyện đã bị ém xuống rồi, các ngươi không nghe được tin tức cũng là bình thường."
"Mẹ nó, sao không g·iết c·hết hắn đi." Tần Tư Niên tiếp tục lẩm bẩm.
Người từng ôn tồn lễ độ, nhã nhặn tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, một quý công tử, giờ phút này gặp cảnh gãy tay chân biến cố, cả người cũng trở nên ngang ngược dị thường.
"Im miệng đi, chuyện này coi như không liên quan gì đến ngươi, nhưng việc ngươi mang theo vệ sĩ xông vào tòa nhà Hoằng Thịnh định trước mặt mọi người đánh gãy chân hắn vẫn chưa xong." Tần Quân xoa xoa huyệt thái dương, nhức đầu nói: "Tên nhãi này thâm hiểm lắm đấy, sáng sớm bộ phận thuế vụ đã nhận được báo cáo gian lận sổ sách của ba công ty con của chúng ta, tám phần là do hắn làm."
Tần Tư Niên cùng Hoàng Phủ Linh Lung hít sâu một hơi.
Mẹ kiếp, tên nhãi này phát điên rồi sao? Hắn đã khiến bao nhiêu công tử nhà giàu gân tay gân chân gãy, vớt vát được bao nhiêu thể diện rồi, vậy mà vẫn không chịu buông tha mà trả thù? Đúng là một tên điên!"
"Một tên thanh niên chỉ mới hai mươi mấy tuổi, có thể tay trắng dựng nên sự nghiệp trị giá mấy nghìn tỷ, không chỉ dựa vào trí thông minh và thủ đoạn, mà còn dựa vào tâm ngoan thủ lạt!" Tần Quân thở dài một tiếng nói: "Tên nhãi này không phải loại đóa hoa trong nhà kính như các ngươi có thể so sánh được, nếu có cơ hội tốt nhất là hòa giải, nếu không hậu quả khó lường."
"Bá phụ, ngài nói quá lời rồi!" Hoàng Phủ Linh Lung bất mãn lẩm bẩm: "Tư Niên ca chỉ nhất thời thất bại mà thôi, sao có thể so với loại nhà giàu mới nổi như hắn, lẽ nào người thừa kế của Tần gia đường đường lại phải sợ hắn?"
"Người thừa kế Tần gia không cần phải sợ hắn, nhưng nếu Tư Niên không còn là người thừa kế của Tần gia thì sao?" Tần Quân thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: "Các ngươi đám người trẻ tuổi này đấu không lại hắn đâu, các ngươi thử đoán xem, tại sao hắn chỉ báo cáo ba công ty trực thuộc của chúng ta thôi!"
"Tê!"
Tần Tư Niên sợ hãi hít sâu một hơi.
Hoàng Phủ Linh Lung nghe không hiểu đây là ý gì, nhưng hắn lại hiểu được thâm ý trong đó.
Ngụy Hoằng, tên khốn này thật h·u·n·g h·ã·n, hắn không trả thù toàn diện Tần gia mà chỉ nhằm vào việc báo cáo chèn ép vào mạch của hắn.
Tần gia có mười mấy người trẻ tuổi cả nam lẫn nữ, hắn là Tần Tư Niên cũng chưa chắc đã là ứng cử viên duy nhất, một khi hắn nhận lấy quá nhiều chèn ép, những người anh chị em họ kia cũng chẳng phải sẽ tranh thủ cơ hội thò đầu ra sao? Đến cuối cùng người thừa kế có phải là hắn hay không còn chưa biết được đâu!
Như vậy cũng không cần phải đối đầu toàn diện với Tần gia, lại có thể đạp hắn xuống bùn lầy, thủ đoạn thật sự rất k·h·ủ·n·g b·ố.
Giờ phút này!
Tần Tư Niên đột nhiên có chút hối hận vì đã trêu vào loại người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận