Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 167: Các ngươi có phải hay không nghe không hiểu tiếng người?

Chương 167: Các ngươi có phải hay không nghe không hiểu tiếng người?
Một phen lôi kéo Ngụy Hoằng rõ ràng không kiên nhẫn.
Hắn cười lạnh liếc mắt nhìn mọi người, châm chọc nói: "Dừng lại, ta không muốn nghe thêm mấy lời thao thao bất tuyệt, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói thẳng, nếu không thì cút ra ngoài!"
"Tốt thôi, chúng ta nói thẳng!" Ngụy Tú Anh cười khẩy khoát tay, ra hiệu mọi người ngồi lại vào chỗ, mới trầm giọng nói: "Tiểu Hoằng, bây giờ con cũng có tiền đồ rồi, con cũng không thể mặc kệ người nhà chúng ta chứ. Con nhìn xem bà con lối xóm hiện tại ai cũng khó khăn cả, có thể giúp đỡ Ngụy gia thôn để mọi người thoát khỏi nghèo khó không? Tìm cho mọi người một công việc cũng được?"
"Đúng đúng đúng!" Tam thúc công trừng đôi mắt đậu xanh bất mãn nói: "Trong thôn nhà nào bây giờ cũng nghèo rớt mồng tơi, con có tiền đồ thì cũng phải chiếu cố người thân chứ, làm người không thể vô tình vô nghĩa như thế được?"
"Hoằng Oa t·ử, nhà ta bảy người có thể đi làm được hết, con cho bọn ta sắp xếp cái công việc đi? Chỗ nào lương cao việc nhẹ thì càng tốt!"
"Nhà ta Lớn Tuấn là sinh viên, Hoằng Oa t·ử con cho nó cái chức giám đốc mà làm, mọi người trong nhà trông coi sự nghiệp của con, đảm bảo không lỗ đâu!"
"Sắp xếp công việc rồi thì chỗ ở đâu? Cũng không thể để chúng ta đến thành phố lớn không có chỗ dừng chân chứ? Mỗi nhà mua cho căn nhà nhỏ cũng đâu quá đáng phải không?"
"À này, xe nữa đâu? Nhà ta Xuân Sinh có bằng lái rồi, không có xe đi ra ngoài mất mặt lắm..."
Đám người mặt đầy tham lam, nhao nhao đưa ra điều kiện!
Đám bảo tiêu và thư ký tất cả đều trợn mắt há mồm, thầm nghĩ đây là kỳ hoa ở đâu ra vậy? Yêu cầu quá đáng như thế mà cũng dám đòi, chẳng lẽ không sợ bị đánh sao?
Chỉ có Ngụy Hoằng hiểu rõ vì sao bọn họ lại dám điên cuồng như thế! Thật ra là do ông nội trước kia đã làm hư bọn họ.
Lão nhân lúc trẻ rất sĩ diện, trọng tình nghĩa, nặng tình thân. Cố sống cố chết kéo những người thân thích này ra khỏi vũng bùn, hết lần này đến lần khác đưa tiền làm cho bọn họ có thói quen xấu.
Cho dù sau này Ngụy gia trở mặt với người trong thôn!
Nhưng bọn họ nhiều nhất chỉ thấy tiếc hận, thầm mắng không nên đào mả tổ Ngụy gia, lại không hề cho rằng mình sai chỗ nào, cũng không cho rằng mình tham lam là sai.
Hiện tại Ngụy Tú Anh chủ động tìm đến tận cửa, muốn dẫn bọn họ đến để hút m·á·u Ngụy Hoằng, những người này đương nhiên quen thói đem chiêu trò đã dùng với ông nội để áp lên hắn.
"Ha ha!"
Ngụy Hoằng tức quá hóa cười!
Hắn nhấp thêm một ngụm cà phê, như thể đang nhìn đám tôm tép nhãi nhép vậy.
Hắn cũng không vội trả lời bọn họ, đám người thấy thế ngược lại cho rằng thái độ của hắn đã mềm mỏng hơn.
Ngụy Thải Lam nãy giờ không lên tiếng đặt hai tay lên bàn, dùng giọng điệu đàm phán lộ rõ yêu cầu của mình: "Còn nữa, con vừa ký hợp đồng hạng mục trăm tỷ ở Thành Tây làm ba tức giận lên, có phải nên bồi thường chút gì không?"
"Cô muốn cái gì?" Ngụy Hoằng nhíu mày hỏi.
"Hạng mục!" Ngụy Thải Lam nói ngắn gọn: "Tập đoàn Ngụy thị có qua lại với các ngành xây dựng cơ bản và bất động sản, con đưa một phần dự án cho công ty con của Ngụy thị làm, như vậy ba cũng bớt giận hơn."
"Ngoài ra, thiết kế dự án tốt nhất giao cho công ty của cậu con!" Đại cô Ngụy Xuân Lan vội vàng cướp lời: "Dạo này công việc làm ăn của nó không được tốt, sầu bạc cả đầu rồi, cháu trai con cũng không thể không giúp chứ, tiền để cho người ngoài kiếm cũng là kiếm thôi, nước phù sa sao lại không cho ruộng nhà chứ!"
"Đúng vậy a!" Tiểu cô Ngụy Thu Cúc liên tục gật đầu khuyên nhủ: "Các công trình của các con dùng máy móc, xe chở bùn đất, vật liệu xây dựng chắc cũng chưa đủ chứ? Dượng út con có rất nhiều nguồn cung, hay là hôm nào con đi uống trà nói chuyện với dượng?"
Khá lắm, đây là cả ăn cả cầm nha!
Ngụy Hoằng dù sớm đã đoán được bọn họ sẽ muốn hút m·á·u mình.
Nhưng ai có thể nghĩ đến ai hút cái gì cũng phân công xong rồi, người Ngụy gia đúng là vô sỉ tự tư như ngày nào.
"Vậy nên, các người vòng vo lớn như thế, đến tận đây làm gì mà mang theo nhiều người thế, chẳng qua cũng chỉ là muốn hạng mục?" Ngụy Hoằng cười nhạo một tiếng để ly cà phê xuống, vuốt ve chiếc nhẫn ở tay trái, bộ dạng hờ hững.
"Không thể nói như vậy, người một nhà giúp đỡ nhau thôi mà." Ngụy Thu Cúc mặt đầy tươi cười tiến lên hai bước: "Tiểu Hoằng lần này con làm cha con tức quá rồi đấy, nếu còn tiếp tục ngoan cố như vậy thì sớm muộn gì tình cảm cha con cũng cạn kiệt thôi, chẳng lẽ con muốn thành đứa không nhà sao?"
"Đúng đấy!" Ngụy Xuân Lan vừa tô móng tay vừa dựa vào tuổi tác mà lên mặt: "Bây giờ con chỉ cần để một chút xíu lọt qua kẽ tay thôi cũng đủ cho người nhà con ăn rồi, cho dù trước đây có ân oán gì, lần này tụi ta sẽ làm chủ, để ba mẹ con xin lỗi con được chứ?"
"Vừa phải thôi, đừng làm quá đáng!" Ngụy Thải Lam lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu như con còn tiếp tục làm loạn nữa, thì đời này con đừng hòng quay về nhà."
"Tiểu Hoằng, mỗi người nhường một bước không tốt sao?" Ngụy Tú Anh chống gậy ngồi xuống, vung tay, vẻ mặt hiền lành nói: "Hôm nay có mặt các vị bà con ở đây, chúng ta có thể quay lại như cũ, mọi người đều có thể sống thoải mái tự tại, tại sao không làm chứ?"
"Đúng vậy a! Hoằng Oa t·ử, nghe lời người ta nói thì no bụng a!"
"Phải đấy, sao con lại cứng đầu như thế, nếu thằng con nhà ta mà dám nói đoạn tuyệt quan hệ, thì ta không cho nó một trận thì thôi!"
"Con đó, tuổi còn trẻ cứng đầu quá cũng không tốt, lỡ sau này nhớ lại những chuyện này mà hối hận thì làm sao? Không có người thân thì đâu phải là người nữa chứ?"
Mọi người kẻ nói ngang người nói dọc ra sức khuyên can.
Sắc mặt Ngụy Hoằng lại từng tấc từng tấc lạnh xuống.
Hắn cầm lấy ly cà phê rồi ném mạnh xuống bàn hội nghị.
Cái ly vỡ tan thành nhiều mảnh, mảnh vỡ bắn ra dọa cho mọi người cuống cuồng tránh né.
"Thật sự coi ta là thằng ngốc để các người sai khiến đúng không?" Ngụy Hoằng lại đạp bay chiếc ghế, chỉ vào đám người, giọng lạnh như băng: "Mấy người nhà họ Ngụy có thể bớt chút thể diện đi được không, đừng thấy có chút lợi lộc là lại nhao nhao đến góp, một bộ dạng quyết không để ta được yên, hút khô bôi sạch đến buồn nôn!"
"Ta nói lại lần nữa, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngụy gia rồi, từ nay về sau không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, cũng không muốn liên quan đến mấy loại rác rưởi như các người! Nghe rõ chưa? Các người có phải hay không không hiểu tiếng người?"
Ngụy Tú Anh và những người khác hít sâu một hơi, làm thế nào cũng không ngờ lại thành ra thế này.
Bọn họ vẫn cho rằng Ngụy Hoằng chỉ là nóng nảy mà thôi, hiện tại chỉ cần cho hắn cái bậc thang thì hắn sẽ xuống thôi, cả đám người có thể chia một phần lợi nhuận trong dự án trăm tỷ kia, ai ngờ hắn lại chẳng hề nể mặt chút nào.
Nhất thời!
Mấy người sắc mặt lúc xanh lúc đỏ hết sức khó coi!
Ngụy Hoằng giương mắt quét nhìn đám người ở Ngụy gia thôn, không chút khách khí tiếp tục chửi bới: "Mẹ cha nhà các người, thật sự cho rằng chỗ của ta là ngân hàng hay sao? Ai cũng muốn đến đây lấy chút tiền hả? Muốn ăn không ngồi rồi thì về nhà mà nằm ngủ đi, nằm mơ thì cái gì mà chả có!
"Mẹ kiếp, hơn mười năm trước ông nội ta đã giúp đỡ các người thế nào, quên hết rồi hả? Từng người như bùn nhão trét không lên tường, hoặc là cờ bạc vô tích sự hoặc là ăn chơi lêu lỏng, thật sự cho rằng tr·ê·n trời có thể rớt bánh sao?"
"Năm đó các người đào mả tổ ông cố của ta, lão già đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với các người rồi, bây giờ người nhà họ Ngụy muốn gạt bỏ hiềm khích lúc trước, các người mau đi đến Tập đoàn Ngụy thị mà hút m·á·u đi, đừng đến chướng mắt ta nữa! Cút!"
Đám người ở Ngụy gia thôn bị mắng thì mặt mũi đỏ bừng. Trong mắt ẩn hiện vẻ giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận