Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 75: 200 ức tài sản, trời nhuận cao ốc!

Chương 75: 200 tỷ tài sản, cao ốc Trời Nhuận!
Mấy ngày sau đó, mặc kệ là biệt thự Ngụy gia hay là tập đoàn Ngụy thị, toàn bộ đều chìm trong không khí bi thảm. Không chỉ công nhân viên nín thở im hơi, sợ chọc phải cao tầng không vui. Ngay cả người hầu trong nhà cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám va vào người Ngụy gia rủi ro. Cơn tai họa bùng nổ khiến giá trị vốn hóa của tập đoàn Ngụy thị liên tục bốc hơi, lại thêm thua lỗ tiền trong quỹ phát hành riêng lẻ, cùng với áp lực từ các phú hào quyền quý, khiến Ngụy Gia Lương tâm lực lao lực quá độ, khó mà chống đỡ. Hắn bắt đầu mỗi ngày đi sớm về trễ, toàn thân trên dưới lộ rõ vẻ chật vật và rã rời.
Ngụy Lâm Lang cũng vì hạng mục đầu tư sai lầm mà bị ban giám đốc khiển trách, nàng và Ngụy Thắng song song bị miễn chức, trong nhất thời hai tỷ đệ cơ hồ trở thành trò cười cho tầng lớp thượng lưu ở Giang Châu, tập đoàn Ngụy thị cũng ẩn ẩn có xu hướng suy tàn không gượng dậy nổi. Bất quá lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Ngụy Gia Lương dù phế vật, chỉ cần không tiếp tục phạm sai lầm vẫn có thể miễn cưỡng duy trì được thể diện thủ phủ Giang Châu, vì thế rất nhiều người cũng nể mặt hắn, chuyện quỹ phát hành riêng lẻ hao tổn nháo nhào mấy ngày, cũng dần dần lắng xuống.
Đối với chuyện này, Ngụy Hoằng ngược lại vui vẻ thấy thành! Hắn chỉ muốn nhìn thấy đám người Ngụy Gia Lương ngã một cú đau điếng, khi bản thân còn chưa phát triển lớn mạnh, tự nhiên là không muốn để tập đoàn Ngụy thị phá sản quá sớm...
Ngày thứ năm của cơn tai họa, Ngụy Hoằng quả quyết bán hết toàn bộ quỹ đầu tư bán khống. Trước khi cơn tai họa bùng phát, hắn đã đầu tư 4,5 tỷ nhân dân tệ tương đương 63 triệu đô la vào thị trường quỹ quốc tế, trong hơn một tháng thời gian, thông qua mua đi bán lại liên tục, hắn đã nâng số vốn lên gần gấp ba, đạt đến 154 triệu đô la!
Lúc cơn tai họa xảy ra, Ngụy Hoằng đã dùng đòn bẩy 50 lần để bán khống! 154 triệu đô la trong nháy mắt biến thành 7,7 tỷ đô la trong tài khoản. Năm ngày sau đó, thị trường quỹ quốc tế phổ biến giảm mạnh, số tiền này được phân tán ra nhiều quỹ bán khống khác nhau, tỷ suất lợi nhuận thu về có nơi đạt 41%, nơi thấp cũng 32%! 7,7 tỷ đô la tài chính trong tài khoản của Ngụy Hoằng cuối cùng đạt tổng lợi nhuận 37,4%! Nói cách khác, 154 triệu đô la trong mấy ngày ngắn ngủi đã biến thành 2,88 tỷ đô la, lật lên đến 18,7 lần, tương đương 20,6 tỷ nhân dân tệ!
Mà số vốn ban đầu của hắn chẳng qua là 4,5 tỷ nhân dân tệ mà thôi! Kết quả, chỉ hơn một tháng lăn lộn trên thị trường quốc tế, lại trực tiếp lật lên bốn năm mươi lần, đạt đến hơn 20 tỷ, nếu mà nói ra chắc sẽ khiến vô số người nghẹn họng nhìn trân trối.
"Không tệ, không tệ!"
Trong thư phòng, Ngụy Hoằng hài lòng đóng máy tính. Số tiền này hiện tại đã được hắn chuyển lại vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, tùy thời có thể điều động. Tiếp theo dù có thể kiếm thêm ít tiền nhờ cơn tai họa, nhưng miếng mồi ngon đã bị ăn sạch rồi, hắn cũng lười hao tâm tổn trí đi thao tác.
Từ một phú nhị đại nghèo rớt mồng tơi, nhảy vọt trở thành cá mập tư bản nắm giữ 200 tỷ vốn lưu động, tâm tình Ngụy Hoằng đương nhiên là vô cùng sung sướng. Bất quá hắn biết rõ không thể quá kiêu ngạo tự mãn! Dù sao hắn là người nắm giữ trí nhớ kiếp trước, có cảm giác tiên tri nên mới có thể đạt được thành quả như thế. Hơn nữa, loại dự án kiếm tiền bạo lợi thế này cũng chỉ có một lần này! Kiếp trước đến lúc chết hắn vẫn chưa từng gặp lần thứ hai cơn tai họa như vậy.
Tương lai hắn còn muốn kiếm loại lợi nhuận khủng khiếp thế này trên thị trường chứng khoán, hiển nhiên là rất không khả thi, do đó số tiền này không thể tiêu xài bừa bãi, nhất định phải có kế hoạch đầu tư hợp lý để chúng không ngừng sinh sôi nảy nở.
Vừa suy tư một lát, Ngụy Hoằng lấy điện thoại ra nhắn vài tin. Một tin nhắn gửi cho K giáo sư, bảo hắn tạm thời dừng hoạt động, tránh việc bị người khác phát hiện quá sớm, ảnh hưởng đến kế hoạch tương lai của hắn. Một tin gửi cho Cung thúc, hỏi thăm sự tình đăng ký tập đoàn thế nào rồi.
Tin nhắn vừa gửi xong, Từ Mậu Cung liền gọi điện tới: "Thiếu gia, thương hiệu tập đoàn Hoằng Thịnh đã đăng ký xong, vốn đăng ký là 100 tỷ, các phê văn, giấy phép, chứng nhận đều đang được làm gấp, ngài cứ yên tâm!"
"Tốt!" Ngụy Hoằng hài lòng cong môi cười một tiếng.
Như vậy cũng không cần phải chờ đợi ba tháng. Hiện tại có thể bắt đầu phái người thu mua cao ốc làm trụ sở chính, chuẩn bị địa điểm làm việc để năm sau vừa vặn có thể chính thức treo biển kinh doanh. Bất tri bất giác, loáng một cái đã sắp qua tết! Ngụy Hoằng trọng sinh đến nay cũng đã được hơn ba tháng. Ở kiếp trước, giờ này hắn vẫn đang bị Ngụy Thắng vu khống, oan ức, mỗi ngày chìm đắm trong gia đình giả tạo, chỉ biết hao tâm tổn trí vì những thứ tình cảm nực cười để làm hài lòng người nhà.
Đời này, hắn chỉ tốn hơn ba tháng ngắn ngủi đã có trong tay 200 tỷ của cải, đồng thời còn liên tục hố Ngụy Thắng, đem vận khí của hắn áp chế trong tầm kiểm soát. "Hiện tại ta không còn là ta của kiếp trước, mà bây giờ hắn cũng không còn là hắn của kiếp trước!"
"Tương lai khoảng cách giữa chúng ta sẽ càng ngày càng lớn, và hắn đừng hòng thoát khỏi bàn tay ta." Ngụy Hoằng tự tin thì thầm.
...
Buổi chiều hôm đó, Ngụy Hoằng đã đứng trên sân thượng của tòa nhà thương mại CBD cao nhất. Bên dưới là sự vây quanh của bảo tiêu, nhìn về phía xa, có thể bao quát gần một nửa thành phố Giang Châu trong tầm mắt, tâm tình hắn bỗng trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Ngụy hiền chất, cháu nhất định muốn mua tòa cao ốc này sao?" Một người đàn ông trung niên mặc đồ doanh nhân, mặt lộ vẻ không tin mở miệng hỏi thăm. Người này tên Tô Dũng Mạnh, mấy năm trước là ông trùm bất động sản nổi tiếng Giang Châu, rất nhiều khu dân cư và quảng trường thương mại lớn đều do ông khai thác. Chỉ là những năm gần đây liên tiếp đầu tư thất bại khiến ông bất đắc dĩ phải bán nhà để bù lỗ. Lần này Ngụy Hoằng tìm tới cửa, tự nhiên là muốn mua nhà!
"Tô Đổng!" Hắn cười nói: "Không sợ chú chê cười, cháu tiểu đả tiểu nháo cũng dựng được một cái tập đoàn, chẳng phải đang thiếu trụ sở chính đó sao?"
"Tê!" Tô Dũng Mạnh kinh hãi hít sâu một hơi. Khá lắm, học sinh cấp ba mười bảy tuổi mở miệng đã muốn bắt đầu xây dựng tập đoàn. Đồng thời còn muốn mua một tòa nhà lớn làm trụ sở chính, người trẻ bây giờ đều cuồng vậy sao?
Mặc dù đã sớm biết Ngụy Hoằng không đơn giản! Nhưng không ai có thể nghĩ đến hắn lại không đơn giản đến thế! Phải biết toàn bộ Giang Châu, ngoại trừ tập đoàn Ngụy thị và một vài xí nghiệp lớn khác, vẫn chưa ai mua nổi một tòa cao ốc thương mại, ngay cả bản thân ông, cũng chỉ là vay tiền ngân hàng xây nhà cho thuê để kiếm lời.
Tô Dũng Mạnh dò hỏi: "Tòa cao ốc Trời Nhuận này là cao ốc thương mại mới và cao nhất ở Giang Châu, tổng cộng 33 tầng, mỗi tầng cao 7 mét, tổng diện tích 286.000 mét vuông, tổng chi phí xây dựng là 16,5 tỷ! Hiện tại chú còn nợ ngân hàng 12,3 tỷ, lại thêm tiền lãi hàng năm, cộng với tốc độ tăng giá phòng trong những năm gần đây, cháu mà muốn mua thì ít nhất phải trả 21 tỷ!"
Ngụy Hoằng nghe vậy liền bật cười! "Tô Đổng chú cũng đúng là sư tử ngoạm nhỉ, chẳng lẽ nghĩ ta trẻ người non dạ, là muốn mặc sức làm thịt à?" Hắn lắc đầu: "Nhìn chung cả Giang Châu có mấy người dám mua trọn một tòa nhà? Còn chú thì nợ nần chồng chất, chắc chắn là ước gì có người đến trả nợ cho nhanh rồi."
"Đừng nói thế hiền chất, 19,5 tỷ!"
"18 tỷ!"
"19 tỷ!"
"18 tỷ!"
"Được được được, 18 tỷ thì 18 tỷ, nhưng nhất định phải thanh toán một lần, chú cần tiền gấp!"
Hai người cò kè mặc cả một hồi! Cuối cùng nhanh chóng quyết định tòa nhà thương mại này thuộc về quyền sở hữu của Ngụy Hoằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận