Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!
Chương 238: Ngươi cùng nàng còn chưa có kết hôn mà, hai chúng ta không xong!
Chương 238: Ngươi cùng nàng còn chưa kết hôn mà, hai chúng ta vẫn còn cơ hội! Lễ đính hôn kết thúc! Các tân khách ăn được một quả dưa lớn, hài lòng thỏa dạ mà ra về! Thế nhưng Hoàng Phủ gia và Triệu gia hai đại gia tộc lại dấy lên một trận sóng gió, trưởng bối hai nhà tề tựu tại đại sảnh trang viên, từng đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Ngụy Hoằng, Triệu Tiểu Mạn, Hoàng Phủ Thanh Âm ba người, hận không thể ngay lập tức truy hỏi ngọn ngành sự tình vừa rồi. "Nói một chút đi!" Hoàng Phủ lão thái gia ngồi trên ghế salon, tay vuốt ve quải trượng, mắt sáng như đuốc liếc nhìn ba người: "Rốt cuộc quan hệ của các ngươi thế nào?" "Đúng đấy, tranh thủ thời gian thành thật khai báo, Ngụy Hoằng vừa mới đính hôn với Thanh Âm nhà chúng ta đã lòi ra một người thứ ba, nếu để người ngoài đồn thổi lung tung, chúng ta còn mặt mũi nào?" "Cái gì mà người thứ ba? Ai mới là người thứ ba?" "Theo ta thấy, cái hôn sự này không nên tiếp tục nữa, tránh thêm rắc rối…" "Không phải sao, người nhà chúng ta đâu phải không tìm được ai, chứ đâu đến lượt người này…" Mọi người ở đó ngươi một câu ta một lời! Hiện trường lập tức loạn thành một mớ hỗn độn. "Im ngay, tất cả im lặng cho ta!" Hoàng Phủ lão gia tử mất kiên nhẫn quát lớn: "Ai còn nhao nhao nữa thì cút ra ngoài." Đám người ngượng ngùng ngậm miệng lại! Bất quá rất nhiều người nhìn Ngụy Hoằng ánh mắt vẫn mang theo một tia bất mãn. Hiển nhiên cảm thấy nếu không có hắn, hai đại gia tộc đã không náo ra nhiều chuyện bê bối xấu xa như vậy, nếu hôm nay việc này giải quyết không ổn thỏa, bọn họ chắc chắn sẽ thừa cơ nổi lên. Chuyện hai nữ tranh một nam tại hào môn là điều tuyệt đối không được phép! Dù sao việc này liên quan đến mặt mũi hai nhà, nếu náo loạn lên sẽ thành bê bối, mọi người còn mặt mũi nào gặp ai nữa? "Chuyện này thật ra rất đơn giản!" Hoàng Phủ Thanh Âm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Mấy năm nay Tiểu Mạn vẫn luôn rất hứng thú với kỹ thuật Hacker, còn tạo dựng được không ít thành tựu trong giới Hacker trong nước, đồng thời quen biết không ít cao thủ Hacker trên mạng lẫn ngoài đời." "Mấy năm gần đây có một Hacker tên là A Thần rất lợi hại, Tiểu Mạn nhận được không ít chỉ điểm của người ta, còn thầm mến người đó, nên vừa rồi mới nhận ra Ngụy Hoằng là A Thần đó thôi!" Mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ! Rồi lại nhìn Triệu Tiểu Mạn mắt như muốn dính lên người Ngụy Hoằng, vẫn mặt mũi tràn đầy kích động cùng phấn khởi, không khỏi âm thầm nhíu mày. Những năm này nàng đắm chìm vào kỹ thuật Hacker máy tính, mọi người cũng có nghe qua. Xét thấy nàng là con gái, gia tộc cũng không trông cậy gì vào tiền đồ của nàng, vì vậy cũng không can thiệp, về sau khi Triệu Tiểu Mạn lập được thành tựu thì còn mang đến cho gia tộc không ít trợ giúp. Nhưng ai ngờ, con bé này lại còn là một kẻ si tình! "Tiểu Mạn!" Một vị thúc phụ của Triệu gia quát lớn: "Con gái phải thận trọng, con xem con còn ra cái dáng vẻ danh viện thục nữ gì nữa, bình thường ngày nào cũng cắm đầu trên mạng chúng ta còn chẳng thèm nói, bây giờ náo ra chuyện thế này là sao?" "Đúng đấy, Tiểu Mạn con cũng quá đáng rồi!" "Người quen trên mạng không phải đều là yêu online à? Cái này có đáng tin không?" Người Triệu gia nhao nhao mở miệng răn dạy. Triệu Tiểu Mạn lúc này mới thu hồi ánh mắt, bất mãn trừng mắt liếc, nũng nịu nhỏ giọng nói: "Ta thích gì thì ta làm đó, mắc mớ gì tới các người? Chẳng lẽ cái mạng của cha ta còn không thể đổi lấy tự do hôn nhân cho ta?" Người Triệu gia nhất thời nghẹn họng! Cha ruột của Triệu Tiểu Mạn năm xưa là vì gánh tội thay gia tộc mà mất, mẹ ruột lại là một kỳ tài thương nghiệp nổi tiếng, thay Triệu gia xử lý rất nhiều sản nghiệp, lợi nhuận hàng năm rất khả quan! Bởi vì điều này, toàn bộ Triệu gia đều nợ Triệu Tiểu Mạn! Lúc này nàng đem chuyện của cha mình ra nói thì thật không ai có thể phản bác. "Nhưng mà tiểu tử này là con rể nhà Hoàng Phủ!" Một vị quý phụ Triệu gia yếu ớt nhắc nhở: "Con với Thanh Âm là bạn khuê mật, không thể nào lại có chuyện tranh giành đàn ông chứ." "Đính hôn có gì mà không thể phá, chưa có gì hết!" Triệu Tiểu Mạn ôm cánh tay trái của Ngụy Hoằng, cường thế mà bá đạo tuyên bố: "Thanh Âm ưu tú như vậy thiếu gì đàn ông, cái này là của ta!" Hoàng Phủ Thanh Âm: "..." Ngụy Hoằng: "..." Người Triệu gia: "..." Khá lắm, đây là giành đồ chơi? "Hồ nháo!" Hoàng Phủ lão gia tử là người đầu tiên không thể ngồi yên, ông tức đến râu ria run lên: "Vừa rồi đính hôn đã kết thúc, Ngụy Hoằng là con rể nhà ta, sao có thể là của con?" "Sao lại không thể?" Triệu Tiểu Mạn lẽ thẳng khí hùng: "Đính hôn thì đã sao còn chưa có đăng ký kết hôn mà? Kết hôn còn có thể ly hôn kia mà, hai người bọn họ còn chưa nói với nhau mấy câu, ta quen biết Ngụy Hoằng trước, hắn là của ta!" "Phụt!" Người Triệu gia tất cả đều cố nín cười. Bọn họ dứt khoát lười quan tâm cuộc nháo kịch này, vẫn là để lão gia tử đau đầu thì hơn. Người nhà họ Hoàng Phủ thì không nhịn được trố mắt há mồm, ôi trời ơi, đây là cái lý lẽ quái gì vậy? Ngụy Hoằng rốt cuộc có cái ma lực gì mà khiến cô nàng giành giật tới vậy? "Con nhóc chết tiệt này!" Hoàng Phủ lão gia tử cũng bị tức đến không nhẹ, ông trợn mắt giơ râu nói: "Hôn nhân phải do hai bên tự nguyện, con có muốn Ngụy Hoằng chưa chắc đã muốn đâu, con không hiểu à?" Triệu Tiểu Mạn quay đầu nhìn Ngụy Hoằng, trong đôi mắt sáng lấp lánh mang theo một tia khát khao, vô cùng đáng thương hỏi: "Anh có bằng lòng cưới em không?" "Không muốn!" Ngụy Hoằng lắc đầu. "Tại sao?" Triệu Tiểu Mạn có chút vỡ mộng, nàng cả kinh nói: "Em có chỗ nào không tốt? Ngoại hình? Gia thế bối cảnh? Tài năng? Chúng ta đều thích nghiên cứu máy tính, cùng nhau hợp tác trong lĩnh vực Hacker chẳng phải rất tốt sao?" "Hơn nữa mẹ em có tài năng kinh doanh rất lợi hại, nguồn tài nguyên của bà rất nhiều, hoàn toàn có thể trợ giúp anh rất lớn..." "Anh thích kiểu gì em cũng có thể thay đổi, chúng ta thử một chút xem anh cũng không mất mát gì mà..." Triệu Tiểu Mạn lo lắng mê hoặc dụ dỗ! Ra sức liệt kê ưu điểm của bản thân để lay động Ngụy Hoằng. Có điều hắn vẫn kiên quyết gỡ tay nàng ra, đứng dậy chỉnh lại áo vest, đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Âm nắm lấy bàn tay ngọc thon thả của cô, nói ra: "Nhân sinh gặp gỡ là khác nhau, khát nước ba ngày ta chỉ chọn một gáo, em dù tốt tôi cũng đã đính hôn rồi, chúng ta không có khả năng!" Hoàng Phủ Thanh Âm khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy tín nhiệm. Tuy hai người quen biết chưa lâu, nhưng không biết vì sao nàng chính là một mực tin tưởng người đàn ông này, tin hắn sẽ không phản bội mình, dù cho có một mỹ nữ hàng đầu ôm ấp cũng sẽ không dao động chút nào. "Dựa vào cái gì?" Triệu Tiểu Mạn lại một lần nữa vỡ mộng, nàng tỏ ra một vẻ thảm hại như bị vứt bỏ, khóc sướt mướt nói: "Rõ ràng là ta quen biết anh trước, tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta, lẽ nào không bằng việc anh cùng cô ta gặp nhau hai lần sao?" "Tình cảm qua mạng trong lúc trao đổi kỹ xảo Hacker là gì chứ? Ta không chỉ có một mình em để trao đổi!" Ngụy Hoằng mặt mày đen lại, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Hai chúng ta trước hôm nay còn chưa gặp nhau lần nào, cho nên em đừng kích động như vậy, có gì thì từ từ nói!" "Ta mặc kệ, ta quyết định anh!" Triệu Tiểu Mạn ngữ khí kiên định nói: "Anh với cô ta còn chưa kết hôn mà, hai chúng ta không phải là hết hy vọng!" Đám người lại lần nữa câm lặng! Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Cuối cùng tất cả đều chấp nhận cái cục diện hoang đường này. Chủ yếu là ai cũng không làm gì được cô nàng quật cường này. "Hừ!" Hoàng Phủ lão gia tử tức giận đến suýt chút giơ chân: "Con nhỏ đó muốn thông đồng cháu rể của ta, nhà các ngươi không quản à?" "Quản không được, ai thích thì đi mà quản!" "Đúng đấy, còn chưa có kết hôn mà, đều dựa vào bản lĩnh!" "Tôi còn có việc, lão gia tử ngài cứ nghỉ ngơi đi!" Người Triệu gia nhao nhao cười gượng đứng dậy bỏ đi. Đám người Hoàng Phủ gia hai mặt nhìn nhau, vốn dĩ có người có ý kiến với hôn sự này nhao nhao ngậm miệng lại, dù sao Ngụy Hoằng là người mà hai đại danh viện tranh giành, bọn họ nào còn dám nhắc lại nửa lời phản đối?
Bạn cần đăng nhập để bình luận