Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 319: Vạn người mê, người so với người làm người ta tức chết!

Chương 319: Vạn người mê, người so với người làm người ta tức c·hế·t!
Hậu viện! Đình nghỉ mát! Ngụy Hoằng cùng Triệu lão gia t·ử ngồi đối diện nhau, thưởng trà đ·á·n·h cờ.
Tr·ê·n bàn cờ, hai người ngươi tới ta đi, g·iết nhau khó phân thắng bại. Lão gia t·ử khi thì vỗ bàn tán thưởng, khi thì cau mày im lặng! Sự chú ý đều bị hút hết vào tr·ê·n bàn cờ!
"Đánh cờ có gì vui?" Triệu Tiểu Mạn đứng một bên bất mãn lẩm b·ầ·m, tr·ê·n tay còn cầm túi chườm đá thoa mặt.
"Ngươi bớt nói vài câu đi, tranh thủ thời g·i·a·n thoa cho tốt!" Hoàng Phủ Thanh Âm tức giận nói: "Mẹ ruột ngươi ra tay thật là h·u·n·g· ·á·c."
"Quen rồi, bình thường nàng coi như cũng bình thường!" Triệu Tiểu Mạn thở dài lẩm bẩm: "Thế nhưng một khi gặp phải chuyện của Miên Miên, tựa như mấ·t tr·í mà n·ổi đ·i·ê·n, đạo lý gì đều không thể giảng được!"
Ngụy Hoằng cũng cảm thấy vậy, thở dài một hơi! Loại này tao ngộ, hồi ở Ngụy gia hắn cũng chịu không ít!
"Đừng suy nghĩ nhiều!" Ngụy Hoằng vừa đặt một quân cờ xuống, vừa thuận miệng an ủi: "Hai chúng ta đều là những người thân duyên n·ô·ng cạn, m·ệ·n·h cách như nhau, ngươi chỉ là bị mẹ ruột chèn ép, ta trước kia còn phải đối mặt với cả nhà dùng ngòi b·út làm v·ũ k·hí cơ mà."
"Cũng đúng!" Triệu Tiểu Mạn không khỏi cười khẽ một tiếng.
Người so với người thật tức c·hết người, ngẫm lại thời gian trước của Ngụy Hoằng, chút chuyện của nàng có là gì đâu, chí ít người nhà họ Triệu vẫn hướng về nàng.
"Nhưng mà Liễu Miên Miên người này thật là cổ quái!" Hoàng Phủ Thanh Âm nhịn không được phân tích: "Vì sao vừa rồi p·h·át sinh xung đột, nhiều người lại đứng về phía nàng như vậy? Dù cho dung mạo của nàng xinh đẹp hấp dẫn nam sinh, thì các công t·ử ca trong giới này cũng đâu phải chưa từng gặp mỹ nữ?"
"Có lẽ nàng là vạn người mê đi!" Triệu Tiểu Mạn đổi mặt túi chườm đá, thuận miệng cảm khái một câu.
Câu nói này lại làm cho Ngụy Hoằng mắt sáng lên! Trong cơ thể nàng có hệ th·ố·ng thần bí, đúng là có chút tương tự với thiết lập vạn người mê, thông qua không ngừng tăng độ hảo cảm của người xung quanh, từ đó hấp thụ khí vận thậm chí thu được các loại phần thưởng.
"Liễu Miên Miên trước kia có phải không xinh đẹp như vậy?" Ngụy Hoằng tò mò hỏi.
"Đúng đó!" Triệu Tiểu Mạn giật mình, liền vội vàng gật đầu: "Nàng có tướng mạo giống tiểu di ta, từ nhỏ đã cao lớn thô kệch, mặt đen béo, còn bị răng hô dài đậu, dù không tính là x·ấ·u nhưng cũng không dễ coi gì!
"Thế nhưng không biết mấy năm nay vì sao nhan sắc lại tăng trưởng nhanh chóng, người cũng trở nên như hoa như ngọc, nếu không phải từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta còn tưởng nàng đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy."
Ngụy Hoằng thầm nghĩ đúng là thế!
Tuy tr·ê·n đời có câu nữ mười tám tuổi dậy thì, nhưng đại đa số người nhan sắc sẽ không biến đổi quá lớn trong một vài năm ngắn ngủi, khả năng duy nhất chính là hệ th·ố·ng vạn người mê, đang cải tạo cùng ban thưởng cho nàng.
Cũng trách không được Liễu Miên Miên muốn tiến vào ngành giải trí! Một khi nàng nổi tiếng trong giới giải trí, thu được càng nhiều người yêu thích, không biết còn biến thành cái dạng gì nữa, có khi thật có thể trở thành vạn người mê, khiến vô số nam nữ cúi đầu kính phục.
Lúc này, một người trẻ tuổi của Triệu gia đi tới, thấp giọng hỏi: "Thái gia gia, mấy vị thúc bá bên cạnh muốn chúc thọ ngài, ngài muốn gặp không?"
"Chúc thọ gì, chút nữa ăn cơm lại chúc không được sao?" Triệu lão gia t·ử không kiên nhẫn khoát tay: "Mau cút đi, đừng quấy rầy ta chơi cờ!"
Người trẻ tuổi đầy mặt im lặng, nhưng cũng không dám hó hé gì, chỉ có thể hậm hực quay người đi!
Ngụy Hoằng lại nhịn không được nhìn thêm hắn vài lần, cuối cùng mở miệng gọi lại: "Chờ một chút!"
"Ừm?" Người trẻ tuổi sững s·ờ sau đó cau mày quay đầu lại, không mặn không nhạt hỏi: "Ngươi gọi ta?"
"Đúng!" Ngụy Hoằng vừa cầm quân cờ, vừa nhìn kỹ người này, đột nhiên hỏi: "Ngươi và Liễu Miên Miên có quen không?"
"Nàng?" Người trẻ tuổi cười lạnh, tức giận nói: "Mắc mớ gì đến ngươi?"
"Ha ha!"
Ngụy Hoằng cong môi cười lạnh! Người này trước đó ở bên trong sảnh yến tiệc, cùng mấy người Triệu gia t·ử đệ đã mở miệng ủng hộ Liễu Miên Miên, xem bọn hắn dám trực tiếp trách cứ Triệu Tiểu Mạn thì chắc hẳn là anh em họ của nàng?
Sở dĩ gọi lại hắn, chẳng qua là Ngụy Hoằng cảm thấy tr·ê·n người hắn có gì đó không đúng.
Người này là người Triệu gia đáng lẽ khí vận phải hưng thịnh, thế nhưng khí vận trên người hắn lại yếu hơn so với những người khác của Triệu gia, lại còn có khí vận xám đen vờn quanh, càng có thể nhìn thấy mấy đoạn xui xẻo thoáng hiện.
"Gần đây ngươi bị t·ai n·ạn xe cộ một lần, ngộ đ·ộ·c cồn một lần, viêm ruột thừa một lần, đúng không?" Ngụy Hoằng vừa cười như không cười, vừa hỏi.
Người trẻ tuổi sững sờ sau đó vô ý thức nhìn về phía Triệu Tiểu Mạn, cau mày nói: "Ngươi nói cho hắn?"
"Ta nói cái r·ắm ý!" Triệu Tiểu Mạn tức giận nói: "Ta mỗi ngày bận đi làm, ai rảnh mà quan tâm chuyện xui xẻo của ngươi!"
"Cái này?" Người trẻ tuổi gãi đầu đầy vẻ không hiểu, gần đây đúng là hắn mười phần không may, Ngụy Hoằng làm sao mà biết được?
Triệu lão gia t·ử cũng dời lực chú ý từ bàn cờ, đôi mắt đục ngầu liếc nhìn, hỏi: "Ngụy tiểu t·ử, sao ngươi biết hắn gần đây gặp chuyện?"
"Tính ra!" Ngụy Hoằng vẫn dùng cái cớ này qua loa: "Hắn vốn dĩ có m·ệ·n·h cách đại phú đại quý, s·ố·n·g lâu trăm tuổi, thế nhưng giờ lại là mây đen che đỉnh, vận rủi bám thân, không cẩn thận là sẽ xui xẻo mấy lần, cứ tiếp tục như vậy thì uống nước cũng bị sặc ch·ế·t đấy!"
"Ừm?"
Mọi người đầy vẻ cổ quái! Đều bày ra bộ mặt đừng có đùa tôi như vậy.
Chỉ có Triệu lão gia t·ử kiến thức rộng rãi, không vội nghi ngờ, mà cười trêu ghẹo nói: "Ngươi còn trẻ mà đã có bản lãnh này rồi?"
"Chút tài mọn thôi, không đáng nhắc đến!" Ngụy Hoằng cười cười nói: "Nếu ta đoán không sai thì hắn xui xẻo sau khi tiếp xúc với Liễu Miên Miên, đúng không?"
"Cái này?" Người trẻ tuổi ngơ ngác sau một hồi suy nghĩ, đầy vẻ sợ hãi nói: "Ngọa Tào, thật sự đúng, ngươi... sao ngươi biết?"
"Đừng vội, từ từ nói!" Triệu lão gia t·ử để quân cờ xuống, trầm giọng phân phó.
Người trẻ tuổi kể lại quá trình nh·ậ·n biết Liễu Miên Miên! Hắn là Triệu Khánh Bắc, anh họ của Triệu Tiểu Mạn, sau khi đi du học về liền làm việc dưới trướng Nh·iếp Như Phương, bình thường cũng khó tránh khỏi phải liên hệ với Liễu Miên Miên, hai người cũng rất quen thuộc.
Đối với cô gái trong sáng, đáng yêu như hoa sen này! Triệu Khánh Bắc đương nhiên rất t·h·í·c·h, thậm chí nảy sinh chút tình cảm, không những bình thường rất chiếu cố mà hai người còn xưng hô là ca ca muội muội.
Cho nên, vừa rồi tại sảnh yến tiệc thấy Ngụy Hoằng gây sự với Liễu Miên Miên, hắn mới nhịn không được mở miệng lên tiếng phản đối!
"Vậy sao sự không may của ta lại có quan hệ gì đến nàng?" Triệu Khánh Bắc không vui nói: "Chuyện này cũng đâu thể đổ lỗi cho người ngoài được?"
Ngụy Hoằng không biết giải t·h·í·c·h thế nào, chỉ có thể thuận miệng bịa ra nói: "Liễu Miên Miên có gì đó kỳ lạ, ngươi có thể coi nàng như ôn thần, ai đi lại quá gần với nàng thì sẽ gặp xui xẻo thôi."
"Ngươi đang nói đùa đấy à?" Triệu Khánh Bắc cười khẩy lắc đầu không tin: "Nh·iếp Tiểu Thẩm ngày nào cũng ở cùng nàng, sao không thấy gặp chuyện?"
"Nh·iếp Như Phương là chỗ dựa mạnh nhất của nàng, Liễu Miên Miên làm sao có thể để cô ấy gặp chuyện xui xẻo?" Ngụy Hoằng nhặt một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ, mới hờ hững nói: "Người của Triệu gia chắc chắn không chỉ có mình ngươi đi lại gần nàng, không tin hỏi thêm mấy người xem!"
Triệu Khánh Bắc vừa sợ vừa nghi! Triệu lão gia t·ử cũng mặt mày ngưng trọng, phất tay phân phó: "Đi điều tra đi! Trong nhà ai hay đi lại với Liễu Miên Miên, tất cả đều phải tra cho kỹ!"
"Vâng!" Triệu Khánh Bắc vội vàng quay người đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận