Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!
Chương 113: Dê bò mới thành đàn kết đội, mãnh thú cho tới bây giờ lệ riêng độc hành!
Chương 113: Dê bò mới thành đàn kết đội, mãnh thú từ trước đến nay một mình một đường!
Trong thư phòng!
Ngụy Hoằng bình tĩnh đóng giao diện chat cưỡng chế.
Quay đầu liền đăng mấy nhiệm vụ lên ám võng quốc tế nổi danh.
Hắn vốn không muốn làm đến mức tuyệt tình như vậy!
Nhưng hết lần này đến lần khác có vài người không muốn cho hắn sống yên ổn.
Nếu vậy thì tất cả đừng ai sống, dù sao hắn chân trần không sợ kẻ đi giày.
"Người Đường gia có câu nói rất đúng, làm việc trong nước thực sự bó tay bó chân, mà nước ngoài chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng làm được!"
"Đường gia đừng tưởng rằng, chỉ có các người mới biết động đao động súng à?"
Ngụy Hoằng cười nhạo một tiếng, rất nhanh đã bắt đầu gõ bàn phím!
Trên ám võng tụ tập lính đánh thuê, sát thủ, tổ chức k·h·ủ·n·g bố, các thế lực ngầm từ khắp các quốc gia trên thế giới, ở đây có thể mua bán bất cứ thứ gì, cũng có thể thuê người làm tất cả những việc muốn làm.
Chỉ cần có đủ đô la Mỹ!
Những kẻ liều mạng này dám làm bất cứ điều gì!
Đúng lúc, Ngụy Hoằng không t·h·iếu tiền!
Tuy tiền không bằng nhà Đường nhiều, nhưng cũng đủ để thuê một lượng nhân thủ, điều khiển từ xa để bọn họ ra tay với bất kỳ ai.
Nhà Đường và rất nhiều thế gia tài phiệt khác, đều có thói quen không bỏ trứng vào cùng một giỏ.
Bọn họ không chỉ có thế lực và mạng lưới quan hệ đáng gờm trong nước, mà còn có rất nhiều sản nghiệp ở nước ngoài.
Chính vì vậy, mới tạo cơ hội cho Ngụy Hoằng ra tay.
"Lộp bộp lộp bộp!"
Ngụy Hoằng không ngừng gõ bàn phím.
Anh thương lượng với từng đám dân liều mạng trên ám võng đang đến nhận nhiệm vụ, thành thục cò kè mặc cả bằng tiếng Anh, sau khi thanh toán xong mấy khoản tiền đặt cọc, một kế hoạch tấn công vào các nghiệp vụ hải ngoại và thành viên nhà Đường đã được định đoạt.
Ngay sau đó!
Anh lại cắm USB thần bí vào máy tính.
Sắp xếp lại một số lượng lớn tư liệu bên trong.
Sau khi cẩn thận chọn lọc một bộ phận, đóng gói thành một file nén rồi gửi đi một hộp thư nào đó.
Dựa vào một chiếc máy tính!
Ngụy Hoằng dễ như trở bàn tay hoàn thành kế hoạch của mình.
Chỉ chờ vài ngày sau sẽ khiến người Đường gia phải đầu rơi m·á·u chảy.
"Thiếu gia, đến giờ ăn cơm!"
Cung thúc gõ cửa rồi bước vào thư phòng.
Ngụy Hoằng im lặng đứng dậy đi xuống lầu, chỉ thấy trên bàn ăn đã bày biện đầy ắp món ăn tối thịnh soạn.
Bảo tiêu và người hầu tuy không nghỉ ngơi, nhưng mọi người đều đang bận việc riêng, biệt thự lớn trở nên hơi vắng vẻ.
Ngước nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ.
Một cảm giác cô đơn vẫn không thể ngăn cản ập đến, trong đầu không khỏi xuất hiện một ý niệm – có hối hận không?
Lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Ngụy, từ nay nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, còn bản thân lại lạnh lẽo hiu quạnh, ngay cả mấy năm liên tiếp cơm tối cũng an tĩnh đến đáng sợ, nghĩ thôi đã thấy đáng buồn.
Nhưng chỉ một lát sau, Ngụy Hoằng liền gạt bỏ loại tâm tình tiêu cực này.
"Hối hận cái rắm ấy, kẻ mạnh phải tận hưởng sự cô đơn, những kẻ chỉ muốn l·ừ·a ta đó muốn đi đâu thì đi."
"Dê bò mới thành đàn kết đội, mãnh thú từ trước đến nay đặc lập độc hành!"
Trái tim Ngụy Hoằng dần dần trở nên lạnh lẽo và c·ứ·n·g rắn!
Hắn quay đầu nói: "Cung thúc, cho mọi người chia theo từng nhóm ăn cơm, năm nay làm lỡ của mọi người phải theo ta ăn Tết, năm sau sẽ được nghỉ luân phiên, cuối năm thưởng gấp năm lần!"
"Vâng, thưa thiếu gia!"
Từ Mậu Cung cười ha hả nhận lệnh.
Chỉ một lát sau, trong biệt thự liền vang lên những tiếng cười nói vui vẻ.
Ngay cả đám bảo tiêu ít nói cũng để lộ nụ cười chân thành.
Chỉ cần tiền sòng phẳng, ai quan tâm chuyện có được nghỉ Tết hay không?
Vậy nên tiền cũng có thể mua được người bầu bạn, cô độc thì có là gì chứ?
…
Trong biệt thự nhà họ Ngụy
Ngụy Gia Lương, Ngụy Thắng và những người khác tụ tập tại bàn ăn dùng cơm tất niên, người tuy đủ nhưng lại không có chút không khí vui vẻ nào, toàn bộ biệt thự tràn ngập không khí kìm nén.
Bảo tiêu và người hầu thậm chí không dám thở mạnh, sợ lỡ có sơ suất sẽ bị chủ nhân khiển trách.
Mỗi khi Tết đến, Ngụy Hoằng đều tự mình tất bật ngược xuôi.
Chuẩn bị tiệc tối cho cả nhà, chuẩn bị quà cho từng người.
Năm nay hắn không có ở đây, mọi người thật sự không quen lắm.
"Mặt mày ai nấy ủ rũ thế làm gì? Ăn đi chứ!" Ngụy Gia Lương bất mãn lên tiếng: "Nào, ăn cơm đi, sắp sang năm mới vui vẻ lên chút nào."
"Đúng vậy!" Ngụy Lâm Lang cũng cười lạnh lầm bầm: "Không có Ngụy Hoằng tên Bạch Nhãn Lang đó, chúng ta càng thêm thoải mái, giờ cả nhà quây quần một chỗ, chỉ có mình hắn bên ngoài lẻ loi trơ trọi, đáng đời hắn!"
"Phải!" Ngụy Gia Lương đầy kiên quyết gật đầu nói: "Hắn không ở đây chúng ta càng thoải mái, sau này đừng nhắc đến loại Tiểu Bạch nhãn sói này trong nhà, ăn cơm thôi!"
Bữa cơm tất niên tiếp tục diễn ra trong bầu không khí im lặng.
Ngụy Thanh Thanh muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Cha mẹ, dù sao hắn cũng là người nhà họ Ngụy, hay là con đi tìm hắn một chút? Biết đâu cho hắn một cái cớ, người một nhà còn có thể ngồi ăn cơm tất niên cùng nhau."
"Tìm gì mà tìm?" Ngụy Gia Lương tức giận tím mặt: "Đừng có nhắc đến tên xui xẻo đó nữa."
"Nhưng mà?"
Ngụy Thanh Thanh có chút không cam tâm.
Thực ra cô muốn tìm Ngụy Hoằng trở về cũng có tư tâm.
Trước Tết cô đã vất vả viết ra ca khúc mới, cuối cùng cũng được phát hành.
Vốn cho rằng sẽ dễ dàng đứng đầu bảng xếp hạng, củng cố địa vị tài nữ và ca hậu trong giới ca hát của mình.
Nhưng hai người mới Bùi Diên Ngọc, Quý Uyển mà công ty của Ngụy Hoằng đẩy ra, lại dùng hai ca khúc mới nhẹ nhàng quét sạch các bảng xếp hạng, trực tiếp làm lu mờ danh tiếng của cô.
Dù Ngụy Thanh Thanh có kích động fan hâm mộ để chạy đua bảng xếp hạng như thế nào đi nữa!
Trước thực lực tuyệt đối cũng không thể lay chuyển được.
Lúc này cô vô cùng hối hận đã đánh mất người em trai Ngụy Hoằng, người có thể giúp đỡ cô, cô định nhân lúc Tết đến về để làm dịu quan hệ, ai ngờ hắn ngay cả cơm tất niên cũng không về ăn, đây là quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ sao.
"Con chỉ muốn nhờ hắn giúp con sáng tác ca khúc thôi mà!" Ngụy Thanh Thanh bất mãn lẩm bẩm: "Người một nhà mà ra nông nỗi này thật không thể tưởng tượng nổi, gần đây sự nghiệp của con cũng không được suôn sẻ, ngay cả đại tỷ cũng bị mất chức tổng giám đốc. Cha mẹ các người thì bệnh cũ tái phát mỗi ngày, nhị tỷ và tam tỷ các người cũng không khá hơn là bao? Nếu như có thể mời Ngụy Hoằng về, chẳng phải chúng ta có thể quay lại như trước kia sao?"
Trong chốc lát, những người nhà họ Ngụy lại rơi vào trầm mặc!
Cho dù là người cứng rắn nhất như Ngụy Gia Lương cũng không thể không thừa nhận.
Nếu như có thể nhận lại Ngụy Hoằng, đối với mọi người trong nhà đều sẽ có lợi.
Cả nhà đều đang hối hận, nhưng mọi người lại không muốn thừa nhận mình mù mắt.
Ngụy Thắng thấy tình hình không ổn, vội vàng nhắc nhở: "Cha mẹ, dù con cũng rất muốn đại ca về nhà đoàn tụ, nhưng mà dạo này tốt nhất đừng nên dính dáng đến anh ấy thì hơn."
"Vì sao?" Ngụy Thanh Thanh bất mãn ngước mắt lên.
"Lần trước sau dạ tiệc nhà họ Tạ, con đã kết bạn WeChat với Đường Nhược Lâm, hôm nay cô ấy đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân!" Ngụy Thắng vội vàng giải thích: "Hình như cô ấy đang rất tức giận, dòng trạng thái chỉ có một bức hình con d·a·o găm dính m·á·u!"
"Tê!"
Mọi người hít sâu một hơi.
Gần sang năm mới đăng loại ảnh này, có ý gì đã không cần nói cũng biết?
Chắc chắn là Ngụy Hoằng lại đi trêu chọc nhà họ Đường, chọc giận Đường Nhược Lâm đến mức phát c·u·ồ·n·g.
Vậy thì có lẽ nhà họ Đường sẽ sử dụng mọi t·h·ủ đo·ạ·n để tước đi м·ạ·n·g sống của hắn.
Nếu như nhà họ Ngụy lúc này có dính líu đến hắn, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!
"Tốt tốt tốt!" Ngụy Gia Lương thở dài một tiếng, cười lạnh nói: "May mắn nhà ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, tốt, đáng đời thằng súc sinh đó gặp xui xẻo!"
"Chà chà, lúc này chúng ta tuyệt đối không nên dính líu đến hắn, cẩn thận khi hắn xui xẻo sẽ vấy m·á·u lên mặt chúng ta!"
"Ha ha, đã đoạn tuyệt quan hệ rồi thì đừng có qua lại nữa, hắn mà muốn về ăn cơm tất niên ta còn không thích đấy!"
"Đúng đó, đồ vật gì đâu, cứ để hắn đi mà xui xẻo, ngược lại tôi muốn xem thử khi nào hắn c·h·ế·t!"
Mọi người xôn xao bình luận.
Chỉ còn Ngụy Thanh Thanh mang vẻ mặt phức tạp, cuối cùng đành bất lực thở dài.
Cô đã hoàn toàn từ bỏ ý định đi tìm Ngụy Hoằng nhờ viết ca khúc mới.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều đã nhận định, có lẽ hắn sắp gặp đại họa!
Trong thư phòng!
Ngụy Hoằng bình tĩnh đóng giao diện chat cưỡng chế.
Quay đầu liền đăng mấy nhiệm vụ lên ám võng quốc tế nổi danh.
Hắn vốn không muốn làm đến mức tuyệt tình như vậy!
Nhưng hết lần này đến lần khác có vài người không muốn cho hắn sống yên ổn.
Nếu vậy thì tất cả đừng ai sống, dù sao hắn chân trần không sợ kẻ đi giày.
"Người Đường gia có câu nói rất đúng, làm việc trong nước thực sự bó tay bó chân, mà nước ngoài chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng làm được!"
"Đường gia đừng tưởng rằng, chỉ có các người mới biết động đao động súng à?"
Ngụy Hoằng cười nhạo một tiếng, rất nhanh đã bắt đầu gõ bàn phím!
Trên ám võng tụ tập lính đánh thuê, sát thủ, tổ chức k·h·ủ·n·g bố, các thế lực ngầm từ khắp các quốc gia trên thế giới, ở đây có thể mua bán bất cứ thứ gì, cũng có thể thuê người làm tất cả những việc muốn làm.
Chỉ cần có đủ đô la Mỹ!
Những kẻ liều mạng này dám làm bất cứ điều gì!
Đúng lúc, Ngụy Hoằng không t·h·iếu tiền!
Tuy tiền không bằng nhà Đường nhiều, nhưng cũng đủ để thuê một lượng nhân thủ, điều khiển từ xa để bọn họ ra tay với bất kỳ ai.
Nhà Đường và rất nhiều thế gia tài phiệt khác, đều có thói quen không bỏ trứng vào cùng một giỏ.
Bọn họ không chỉ có thế lực và mạng lưới quan hệ đáng gờm trong nước, mà còn có rất nhiều sản nghiệp ở nước ngoài.
Chính vì vậy, mới tạo cơ hội cho Ngụy Hoằng ra tay.
"Lộp bộp lộp bộp!"
Ngụy Hoằng không ngừng gõ bàn phím.
Anh thương lượng với từng đám dân liều mạng trên ám võng đang đến nhận nhiệm vụ, thành thục cò kè mặc cả bằng tiếng Anh, sau khi thanh toán xong mấy khoản tiền đặt cọc, một kế hoạch tấn công vào các nghiệp vụ hải ngoại và thành viên nhà Đường đã được định đoạt.
Ngay sau đó!
Anh lại cắm USB thần bí vào máy tính.
Sắp xếp lại một số lượng lớn tư liệu bên trong.
Sau khi cẩn thận chọn lọc một bộ phận, đóng gói thành một file nén rồi gửi đi một hộp thư nào đó.
Dựa vào một chiếc máy tính!
Ngụy Hoằng dễ như trở bàn tay hoàn thành kế hoạch của mình.
Chỉ chờ vài ngày sau sẽ khiến người Đường gia phải đầu rơi m·á·u chảy.
"Thiếu gia, đến giờ ăn cơm!"
Cung thúc gõ cửa rồi bước vào thư phòng.
Ngụy Hoằng im lặng đứng dậy đi xuống lầu, chỉ thấy trên bàn ăn đã bày biện đầy ắp món ăn tối thịnh soạn.
Bảo tiêu và người hầu tuy không nghỉ ngơi, nhưng mọi người đều đang bận việc riêng, biệt thự lớn trở nên hơi vắng vẻ.
Ngước nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ.
Một cảm giác cô đơn vẫn không thể ngăn cản ập đến, trong đầu không khỏi xuất hiện một ý niệm – có hối hận không?
Lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Ngụy, từ nay nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, còn bản thân lại lạnh lẽo hiu quạnh, ngay cả mấy năm liên tiếp cơm tối cũng an tĩnh đến đáng sợ, nghĩ thôi đã thấy đáng buồn.
Nhưng chỉ một lát sau, Ngụy Hoằng liền gạt bỏ loại tâm tình tiêu cực này.
"Hối hận cái rắm ấy, kẻ mạnh phải tận hưởng sự cô đơn, những kẻ chỉ muốn l·ừ·a ta đó muốn đi đâu thì đi."
"Dê bò mới thành đàn kết đội, mãnh thú từ trước đến nay đặc lập độc hành!"
Trái tim Ngụy Hoằng dần dần trở nên lạnh lẽo và c·ứ·n·g rắn!
Hắn quay đầu nói: "Cung thúc, cho mọi người chia theo từng nhóm ăn cơm, năm nay làm lỡ của mọi người phải theo ta ăn Tết, năm sau sẽ được nghỉ luân phiên, cuối năm thưởng gấp năm lần!"
"Vâng, thưa thiếu gia!"
Từ Mậu Cung cười ha hả nhận lệnh.
Chỉ một lát sau, trong biệt thự liền vang lên những tiếng cười nói vui vẻ.
Ngay cả đám bảo tiêu ít nói cũng để lộ nụ cười chân thành.
Chỉ cần tiền sòng phẳng, ai quan tâm chuyện có được nghỉ Tết hay không?
Vậy nên tiền cũng có thể mua được người bầu bạn, cô độc thì có là gì chứ?
…
Trong biệt thự nhà họ Ngụy
Ngụy Gia Lương, Ngụy Thắng và những người khác tụ tập tại bàn ăn dùng cơm tất niên, người tuy đủ nhưng lại không có chút không khí vui vẻ nào, toàn bộ biệt thự tràn ngập không khí kìm nén.
Bảo tiêu và người hầu thậm chí không dám thở mạnh, sợ lỡ có sơ suất sẽ bị chủ nhân khiển trách.
Mỗi khi Tết đến, Ngụy Hoằng đều tự mình tất bật ngược xuôi.
Chuẩn bị tiệc tối cho cả nhà, chuẩn bị quà cho từng người.
Năm nay hắn không có ở đây, mọi người thật sự không quen lắm.
"Mặt mày ai nấy ủ rũ thế làm gì? Ăn đi chứ!" Ngụy Gia Lương bất mãn lên tiếng: "Nào, ăn cơm đi, sắp sang năm mới vui vẻ lên chút nào."
"Đúng vậy!" Ngụy Lâm Lang cũng cười lạnh lầm bầm: "Không có Ngụy Hoằng tên Bạch Nhãn Lang đó, chúng ta càng thêm thoải mái, giờ cả nhà quây quần một chỗ, chỉ có mình hắn bên ngoài lẻ loi trơ trọi, đáng đời hắn!"
"Phải!" Ngụy Gia Lương đầy kiên quyết gật đầu nói: "Hắn không ở đây chúng ta càng thoải mái, sau này đừng nhắc đến loại Tiểu Bạch nhãn sói này trong nhà, ăn cơm thôi!"
Bữa cơm tất niên tiếp tục diễn ra trong bầu không khí im lặng.
Ngụy Thanh Thanh muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Cha mẹ, dù sao hắn cũng là người nhà họ Ngụy, hay là con đi tìm hắn một chút? Biết đâu cho hắn một cái cớ, người một nhà còn có thể ngồi ăn cơm tất niên cùng nhau."
"Tìm gì mà tìm?" Ngụy Gia Lương tức giận tím mặt: "Đừng có nhắc đến tên xui xẻo đó nữa."
"Nhưng mà?"
Ngụy Thanh Thanh có chút không cam tâm.
Thực ra cô muốn tìm Ngụy Hoằng trở về cũng có tư tâm.
Trước Tết cô đã vất vả viết ra ca khúc mới, cuối cùng cũng được phát hành.
Vốn cho rằng sẽ dễ dàng đứng đầu bảng xếp hạng, củng cố địa vị tài nữ và ca hậu trong giới ca hát của mình.
Nhưng hai người mới Bùi Diên Ngọc, Quý Uyển mà công ty của Ngụy Hoằng đẩy ra, lại dùng hai ca khúc mới nhẹ nhàng quét sạch các bảng xếp hạng, trực tiếp làm lu mờ danh tiếng của cô.
Dù Ngụy Thanh Thanh có kích động fan hâm mộ để chạy đua bảng xếp hạng như thế nào đi nữa!
Trước thực lực tuyệt đối cũng không thể lay chuyển được.
Lúc này cô vô cùng hối hận đã đánh mất người em trai Ngụy Hoằng, người có thể giúp đỡ cô, cô định nhân lúc Tết đến về để làm dịu quan hệ, ai ngờ hắn ngay cả cơm tất niên cũng không về ăn, đây là quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ sao.
"Con chỉ muốn nhờ hắn giúp con sáng tác ca khúc thôi mà!" Ngụy Thanh Thanh bất mãn lẩm bẩm: "Người một nhà mà ra nông nỗi này thật không thể tưởng tượng nổi, gần đây sự nghiệp của con cũng không được suôn sẻ, ngay cả đại tỷ cũng bị mất chức tổng giám đốc. Cha mẹ các người thì bệnh cũ tái phát mỗi ngày, nhị tỷ và tam tỷ các người cũng không khá hơn là bao? Nếu như có thể mời Ngụy Hoằng về, chẳng phải chúng ta có thể quay lại như trước kia sao?"
Trong chốc lát, những người nhà họ Ngụy lại rơi vào trầm mặc!
Cho dù là người cứng rắn nhất như Ngụy Gia Lương cũng không thể không thừa nhận.
Nếu như có thể nhận lại Ngụy Hoằng, đối với mọi người trong nhà đều sẽ có lợi.
Cả nhà đều đang hối hận, nhưng mọi người lại không muốn thừa nhận mình mù mắt.
Ngụy Thắng thấy tình hình không ổn, vội vàng nhắc nhở: "Cha mẹ, dù con cũng rất muốn đại ca về nhà đoàn tụ, nhưng mà dạo này tốt nhất đừng nên dính dáng đến anh ấy thì hơn."
"Vì sao?" Ngụy Thanh Thanh bất mãn ngước mắt lên.
"Lần trước sau dạ tiệc nhà họ Tạ, con đã kết bạn WeChat với Đường Nhược Lâm, hôm nay cô ấy đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân!" Ngụy Thắng vội vàng giải thích: "Hình như cô ấy đang rất tức giận, dòng trạng thái chỉ có một bức hình con d·a·o găm dính m·á·u!"
"Tê!"
Mọi người hít sâu một hơi.
Gần sang năm mới đăng loại ảnh này, có ý gì đã không cần nói cũng biết?
Chắc chắn là Ngụy Hoằng lại đi trêu chọc nhà họ Đường, chọc giận Đường Nhược Lâm đến mức phát c·u·ồ·n·g.
Vậy thì có lẽ nhà họ Đường sẽ sử dụng mọi t·h·ủ đo·ạ·n để tước đi м·ạ·n·g sống của hắn.
Nếu như nhà họ Ngụy lúc này có dính líu đến hắn, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!
"Tốt tốt tốt!" Ngụy Gia Lương thở dài một tiếng, cười lạnh nói: "May mắn nhà ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, tốt, đáng đời thằng súc sinh đó gặp xui xẻo!"
"Chà chà, lúc này chúng ta tuyệt đối không nên dính líu đến hắn, cẩn thận khi hắn xui xẻo sẽ vấy m·á·u lên mặt chúng ta!"
"Ha ha, đã đoạn tuyệt quan hệ rồi thì đừng có qua lại nữa, hắn mà muốn về ăn cơm tất niên ta còn không thích đấy!"
"Đúng đó, đồ vật gì đâu, cứ để hắn đi mà xui xẻo, ngược lại tôi muốn xem thử khi nào hắn c·h·ế·t!"
Mọi người xôn xao bình luận.
Chỉ còn Ngụy Thanh Thanh mang vẻ mặt phức tạp, cuối cùng đành bất lực thở dài.
Cô đã hoàn toàn từ bỏ ý định đi tìm Ngụy Hoằng nhờ viết ca khúc mới.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều đã nhận định, có lẽ hắn sắp gặp đại họa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận