Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 156: Ta còn là thích ngươi ngang ngược càn rỡ dáng vẻ!

Chương 156: Ta vẫn thích ngươi ngang ngược càn rỡ!
Thế cục biến ảo!
Ngụy Hoằng rõ ràng đã rơi vào thế yếu. Nhưng hắn chậm chạp không hề phản kích, chỉ là ngồi lại vào chỗ uống trà, lặng lẽ nhìn đám người Quách Minh đắc ý phách lối.
"Tiểu tử ngươi rốt cuộc tính sao?" Hoắc Anh Hào hạ giọng, nhíu mày nói: "Đối phương có chuẩn bị mà đến, hai chúng ta có thể sẽ thất bại đó, chẳng lẽ cứ vậy sao?"
"Gấp cái gì?" Ngụy Hoằng không để ý nhếch môi: "Hôm nay chỉ là cuộc họp hội ý về hạng mục thôi, chứ không phải đấu thầu, ngươi sẽ không cho rằng bây giờ đã có thể định được rồi chứ? Tiếp theo còn phải lôi kéo nữa!"
"Cũng đúng!" Hoắc Anh Hào không phản đối gật đầu.
Theo sự im lặng của hắn, đám người tựa hồ đã xác định trận tranh đấu ngầm này phe Quách Minh chiếm thế thượng phong, nhao nhao bắt đầu thảo luận những chi tiết khác, không ai nhìn đến bọn họ một cái.
Ba giờ chiều, hội nghị kết thúc!
Đám người tản ra khỏi phòng hội nghị. Ngụy Hoằng và Hoắc Anh Hào vừa đi chưa được mấy bước, Ngụy Thắng, Quách Minh đã nghênh ngang đuổi theo.
Cửa thang máy, hai nhóm người ẩn ẩn giằng co. Bầu không khí trở nên căng thẳng như sắp nổ.
"Chú Hoắc, dạo này mắt kém đi rồi à." Quách Minh cười ha hả trêu ghẹo: "Sao ai mèo ai chó cũng làm bạn hợp tác, chơi kiểu này thì đến một miếng thịt cũng không kịp ăn thì sao?"
"Không còn cách nào, Lão Lạc à!" Hoắc Anh Hào lạnh nhạt đáp: "Không thể so với đám người trẻ tuổi bốc đồng các người."
"Ha ha, chú Hoắc cũng không già, nếu có hứng thú, chúng ta có thể hợp tác bất cứ lúc nào." Quách Minh đưa ra cành ô liu, tiếp theo nhìn về phía Ngụy Hoằng, cười khẩy nói: "Ôi, em vợ sao im re vậy? Ta vẫn thích cái dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của ngươi ở lễ đính hôn hơn, ngươi tranh thủ tìm lại phong độ đi, đừng để ta thất vọng."
"Tốt!" Ngụy Hoằng không mặn không nhạt nhíu mày đáp: "Quách thiếu thích phách lối, ta cam đoan sẽ không để ngươi thất vọng."
"Vậy mới đúng chứ, ta trông cậy vào ngươi đấy!"
Quách Minh lại khiêu khích vỗ vỗ vai hắn, lúc này mới cất bước vào thang máy.
Tào Quân Nhan, người nãy giờ im lặng, bước chân dừng lại trước Ngụy Hoằng, liếc mắt nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng, cất giọng: "Nghe nói ngươi là địa đầu xà lớn nhất thành Giang Châu? Hy vọng ngươi không bị chơi thành rắn chết sớm quá."
Nói xong, nàng cũng cất bước rời đi! Phảng phất nhìn hắn thêm một chút cũng khiến nàng ghê tởm.
Ngụy Gia Lương cũng dừng bước, ra vẻ tốt bụng khuyên nhủ: "Đã sớm khuyên ngươi, thương trường đâu phải dễ ăn như vậy! Nếu hối hận muốn về Ngụy gia thì ta cũng có thể cho ngươi cơ hội này, tự mình cân nhắc đi!"
"Haiz! Đã sớm khuyên anh đừng tự rước lấy nhục rồi mà không nghe, giờ thành ra thế này thật là xấu mặt." Ngụy Thắng cười nhẹ trêu chọc: "Tiên sinh Hoắc cũng thật là, bây giờ còn chưa chịu đổi phe hợp tác với Quách thiếu, chẳng lẽ nhất định phải đợi đến khi bị loại mới chịu à?"
"Không cần ngươi hao tâm tổn trí, cút đi!" Sắc mặt Hoắc Anh Hào trở nên cực kỳ khó coi, hắn mắt lạnh nhìn bóng lưng mấy người rời đi, thêm một tia nộ khí, hừ lạnh nói: "Khinh người quá đáng, thật sự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng sao?"
Ngụy Hoằng ngược lại rất bình tĩnh, hắn mắt lạnh nhìn cửa thang máy đóng lại chờ đến khi mấy người biến mất, trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh Tào Quân Nhan.
Người phụ nữ này kiếp trước có mối ân oán sâu sắc với hắn! Lúc đầu hai người mới quen đã thân trên thương trường, cùng chung chí hướng, là hồng nhan tri kỷ. Nhưng dưới sự xúi giục của Ngụy Thắng, hai người trở mặt thành thù, Tào Quân Nhan không do dự phản bội, khiến một dự án khởi nghiệp của hắn kiếp trước chết yểu, còn làm hại mấy nhân viên chủ chốt của hắn phải ngồi tù.
Sau khi trùng sinh, Ngụy Hoằng đã suy nghĩ kỹ! Nàng hẳn là kiểu nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, IQ cao, EQ cao, gia thế tốt, có bối cảnh sâu rộng, có thể sánh vai với nhân vật chính. Chỉ tiếc, kiếp trước nàng bị Ngụy Thắng xúi giục, kiếp này lại vì Đường Nhược Lâm mà căm hận Ngụy Hoằng, xem ra hai người nhất định là hữu duyên vô phận, lại thành đối địch.
Cái cảm giác số mệnh này thật là khiến người khó chịu.
"Bất kể ngươi là ai, dám đối đầu với ta thì phải bị nghiền thành cặn bã." Ngụy Hoằng thầm lạnh lùng nói: "Thù mới hận cũ lần này tính một lượt."
Dẹp bỏ suy nghĩ!
Một thang máy khác mở cửa. Ngụy Hoằng liếc nhìn Hoắc Anh Hào, nói: "Ba ngày, cho ta ba ngày, nếu sau ba ngày cục diện không thay đổi thì hợp tác của chúng ta có thể kết thúc!"
"Tốt!" Hoắc Anh Hào cười đồng ý. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm thở dài. Vì hợp tác với Ngụy Hoằng mà cứng rắn đối đầu với áp lực từ Quách Minh, Tào Quân Nhan, hắn cũng phải chịu áp lực rất lớn, nếu lần này bị loại, e là sẽ trở thành trò cười.
Ngụy Hoằng bây giờ khẳng định có Hạ Tam Thiên ước hẹn, hắn cũng không ngại chờ thêm hai ngày.
Hai người rời thang máy, ai nấy được vệ sĩ hộ tống lên xe rời đi. Đội xe vừa mới chạy ra cửa tửu điếm thì điện thoại Ngụy Hoằng đã ting ting liên tục, mở lên xem thì thấy Kỷ Bằng gửi tin nhắn.
Hắn gửi cả loạt ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện phiếm! Cuối cùng có một tin nhắn nói: "Ngụy ca, chuyện của anh đã lan truyền khắp nơi rồi, nếu cần gì cứ sai bảo, tuy trước đây chúng ta từng mâu thuẫn nhưng cũng không thể để người ngoài bắt nạt!"
Những ảnh chụp màn hình kia là cuộc trò chuyện hàng ngày của đám phú nhị đại nhà Kỷ Bằng.
Vừa rồi Ngụy Thắng đã tuyên bố thẳng trong nhóm: "Mọi người, Quách thiếu đã giành được dự án lớn trăm tỷ rồi, vỗ tay hoan hô!"
"Ngọa tào, không thể nào? Ngụy Hoằng không phải đang hợp tác với tiên sinh Hoắc sao? Họ mới là người phải giành được dự án chứ!"
"Chỉ là họp hội ý thôi mà, chứ có phải đấu thầu đâu, đâu đến nỗi quyết định nhanh vậy chứ?"
"Ha ha, mấy người hiểu cái gì, loại đấu thầu này đều là đã định trước cả rồi, họp hội ý xong thì trên cơ bản đã ván đã đóng thuyền!"
"Tiểu Thắng, tình hình cụ thể thế nào? Nói mau đi, làm sốt cả ruột rồi!"
Đám phú nhị đại nhao nhao hỏi.
Ngụy Thắng bèn gửi một đoạn giải thích: "Vừa mới họp xong, Quách thiếu đã hợp tác với tập đoàn Ngụy thị của chúng ta và Tào Quân Nhan nhà họ Tào ở tỉnh, còn đưa ra điều kiện nhường lợi kếch xù, nên dự án này đã nắm chắc phần thắng rồi, Ngụy Hoằng với tiên sinh Hoắc căn bản không có chút sức chống cự nào!"
"Ghê vậy sao? Cũng trách bọn họ thua, khí thế Quách thiếu mạnh quá mà!"
"Ha ha, đã sớm không ưa Ngụy Hoằng rồi, cứ ngày nào cũng ra vẻ ghê gớm, lần này thì hay rồi nhé? Bị tát vào mặt!"
"Đúng đó, hắn với tiên sinh Hoắc chuẩn bị dự án này lâu vậy mà cuối cùng bị cướp mất nửa đường thì có mà tức chết."
"Ha ha, tiếc là không được thấy mặt mày xám xịt của hắn, nếu không thì chắc thú vị lắm!"
Trong ảnh chụp màn hình toàn những lời chế giễu nhạo báng. Ngụy Hoằng không hề phản ứng, chỉ chậm rãi nhếch môi, tiện tay gửi một lời cảm ơn đến Kỷ Bằng.
Gã này trước đây đầu óc không được lanh lợi lắm, nhưng trải qua nhiều chuyện cuối cùng đã trưởng thành hơn nhiều, biết không nên tùy tiện đặt cược trước khi sự việc còn chưa sáng tỏ, so với trước đây không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Có người như vậy, nhà họ Kỷ có hi vọng phục hưng rồi! Tuy Ngụy Hoằng không muốn đi lại quá gần với nhà họ Kỷ vì ân oán trước kia, nhưng đối với những hành động cố lấy lòng này của Kỷ Bằng, hắn vẫn không khỏi ngấm ngầm khen ngợi.
Còn những kẻ thích cười trên nỗi đau của người khác kia? Sắc mặt Ngụy Hoằng lạnh lẽo, ánh mắt cũng dần dần thêm một hơi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận