Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 394: Yêu đương não so ung thư còn kinh khủng, không có cứu!

Chương 394: Mắc não yêu đương còn đáng sợ hơn ung thư, hết thuốc chữa!
Buổi giảng giải phần mềm mới này kéo dài trọn vẹn hơn hai giờ mới đi đến hồi kết!
Triệu Tiểu Mạn giảng đến khô cả miệng, còn Kỷ Ngạn Phong bốn người thì nghe vô cùng thỏa mãn, mọi vấn đề trong cuộc họp đều đã giải quyết ổn thỏa, chỉ còn chờ ngày giờ chính thức lên sàn.
Cuối cùng, Ngụy Hoằng trực tiếp chốt hạ: "Bảy ngày sau sẽ cho lên sàn chiếm lĩnh thị trường, mấy ngày này bộ phận kỹ thuật của phòng nghiên cứu sẽ kiểm tra lần cuối, phải đo đạc cẩn thận từng bước một, hễ phát hiện vấn đề gì nhất định phải giải quyết triệt để trước khi lên tuyến, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sơ suất nào!"
"Ban biên tập, bộ phận nội dung và bộ phận kiểm duyệt của công ty công nghệ Hoằng Thịnh phải tăng ca, trong vòng bảy ngày tới phải làm ra thật nhiều nội dung, nếu không đáp ứng được lượng người dùng trong đợt đầu thì tất cả các người cuốn gói cho ta, những ai làm tốt thì tháng sau mọi người sẽ có bao lì xì thật lớn!"
"Rõ!"
"Đã hiểu!"
Các vị lãnh đạo cấp cao nhao nhao gật đầu hưởng ứng.
Tập đoàn Hoằng Thịnh là do một tay Ngụy Hoằng quyết định, hắn đã đích thân lên tiếng, còn ai dám chống đối? Đương nhiên là toàn lực chấp hành ngay thôi.
"Tốt!"
Ngụy Hoằng hài lòng khẽ gật đầu.
Kỷ Ngạn Phong bốn người cũng vui vẻ mỉm cười, bọn họ đều là cổ đông lớn, lần này nếu thuận lợi thì sẽ thu hoạch được trái ngọt, có lợi cho cả đôi bên, ai lại không hài lòng chứ?
Nhưng đúng lúc này, một nữ thư ký vội vã bước vào phòng họp, lặng lẽ đến bên cạnh Ngụy Hoằng rồi ghé sát tai thì thầm: "Ngụy tổng, mấy công ty lớn đồng loạt công bố thông tin về việc ra mắt ứng dụng mới, thời gian ấn định là ba ngày sau."
"Ồ?"
Ngụy Hoằng nhíu mày, tiện tay nhận lấy máy tính bảng đối phương đưa, trên đó hiển thị rõ ràng các trang web tuyên truyền của mấy tập đoàn internet lớn.
Bọn họ cứ như đã hẹn trước cùng nhau ấn định thời gian, nếu nói không nhắm vào Hoằng Thịnh giải trí, cố tình muốn giành phần hơn lên tuyến trước thì e là không ai tin được.
"Chuyện gì xảy ra?" Hoàng Phủ Thanh Âm nghiêng đầu hỏi.
"Không có gì, chỉ là lũ tôm tép nhãi nhép thôi!" Ngụy Hoằng tiện tay vứt máy tính bảng.
Bốn người Hoàng Phủ Thanh Âm chuyền tay nhau xem xong, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, dù sao thì đây cũng không phải là một tin tức tốt.
"Hay là chúng ta cũng định thời gian vào ba ngày sau?" Tống Dật Thần cau mày đề nghị: "Thị trường chỉ có vậy, nếu để bọn họ lên tuyến trước mấy ngày, đến lúc đó chúng ta sẽ bị động mất!"
"Vội gì chứ, sản phẩm hơn nhau ở chất lượng, sớm hay muộn vài ngày không quan trọng." Kỷ Ngạn Phong cười an ủi.
Triệu Mục Dã lại lắc đầu: "Không thể nói như thế được, mấy ông lớn trong giới internet đều là những người khổng lồ của ngành, số lập trình viên dưới trướng bọn họ nhiều gấp mấy lần công nghệ Hoằng Thịnh, ai biết bọn họ sẽ làm ra tính năng gì chứ?"
"Đúng vậy, lỡ như bọn họ tạo ra phần mềm cực tốt thì sao?" Tống Dật Thần lo lắng: "Đến lúc đó chúng ta chậm chân vài ngày chẳng phải là bị thiệt thòi sao?"
"Không!" Hoàng Phủ Thanh Âm tỉnh táo phân tích: "Ứng dụng video ngắn nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại dựa vào thuật toán rất nhiều, nếu không có bộ máy thuật toán khổng lồ, liên tục đề xuất video theo sở thích của người dùng thì rất khó giữ chân được họ."
"Bọn họ vì muốn tranh nhau lên tuyến trước chúng ta mà chắc chắn phải tăng ca, trong lúc vội vã khó tránh khỏi sẽ xảy ra sơ suất, nóng vội còn ăn không được đậu hũ nóng đâu, nếu lỡ như xảy ra chút vấn đề nào thì sẽ rất dễ không đáp ứng được lượng người dùng trong đợt đầu!"
"Chất lượng phần mềm của chúng ta tốt hơn hẳn, đúng kiểu rượu ngon không sợ ngõ nhỏ, không cần tranh giành thời gian với bọn họ, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà lên sàn là được!"
Nghe cô phân tích như vậy.
Tâm trạng lo lắng của mọi người dần dần bình ổn trở lại.
Ngụy Hoằng nhếch mép cười nói: "Có gì mà phải vội, trên thị trường, bất cứ ứng dụng nào có hàng tỷ người dùng cũng đều phải trải qua quá trình phát triển dần dần, từ khi ra mắt, điều chỉnh, thu hút người dùng, lắng đọng, tồn tại, ít thì nửa năm một năm, nhiều thì phải ba đến năm năm, tranh giành mấy ngày này thì có ích gì?"
"Bọn họ thích chạy trước cứ cho bọn họ chạy, đến lúc đó ta sẽ kích hoạt chế độ đề xuất toàn sao, xem xem ai bị thua thiệt hơn. Với hai phương thức tuyên truyền của Hoằng Thịnh, chi phí mở rộng phần mềm của chúng ta sẽ chỉ bằng một phần mấy chục của đối phương, nếu bọn họ có gan thì cứ đọ tiền với chúng ta!"
Đám người nghe vậy thì mắt sáng lên!
Đúng vậy, bất kỳ phần mềm nào cũng phải tốn tiền mới có thể mở rộng và phát triển.
Rất nhiều phần mềm có thể tiêu tốn đến hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ, những công ty bình thường thì căn bản không chịu nổi.
Nhưng mà Ngụy Hoằng có rất nhiều nghệ sĩ dưới trướng, còn có cả «Tiêu Đề Hằng Ngày» để chống lưng, đến lúc đó chỉ cần ra lệnh một tiếng thì tất cả các nghệ sĩ đều sẽ làm miễn phí, chẳng phải sẽ còn sướng hơn so với việc bỏ ra hàng chục tỷ để chạy quảng cáo hay sao?
"Được, ha ha ha, Ngụy tổng tự tin là tốt rồi, chúng ta hãy chờ xem!"
"Quyết định vậy đi, bảy ngày sau sẽ cho lên sàn, đến lúc đó những kênh truyền thông dưới trướng chúng ta cũng sẽ giúp đỡ tuyên truyền!"
"Công ty chúng tôi cũng có không ít các tài khoản marketing, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau tuyên truyền!"
Kỷ Ngạn Phong và những người khác hài lòng phụ họa.
Sau khi thương thảo xong mọi chuyện, mọi người mới đứng dậy cáo từ.
Những người khác trong phòng họp dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Ngụy Hoằng và Hoàng Phủ Thanh Âm.
Hôm nay cô mặc một bộ vest màu xám nhạt được cắt may tinh xảo, thiết kế phần độn vai vừa phải làm tăng thêm vẻ thanh lịch và trưởng thành, nhưng lại không mất đi sự mềm mại.
Cổ áo hơi mở rộng, để lộ chiếc áo sơ mi lụa bên trong, ánh sáng đặc trưng của tơ lụa chiếu vào tạo nên một vẻ sang trọng khiêm tốn, tăng thêm nét dịu dàng cho toàn bộ phong cách.
"Dạo này mệt muốn chết phải không?"
Hoàng Phủ Thanh Âm đi đến sau lưng Ngụy Hoằng, đôi tay xanh ngọc tự nhiên đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, mùi hương trái cây nhàn nhạt từ trên người cô truyền đến, ngay lập tức khiến cho sự mệt mỏi của Ngụy Hoằng tan biến hơn một nửa.
"Cũng được!" Hắn vặn vẹo cổ, các khớp xương phát ra tiếng răng rắc, sau khi nhắm mắt hưởng thụ một lát mới nói: "Yên tâm đi, lần này sẽ không có sai sót gì đâu!"
"Tôi đương nhiên là tin tưởng anh!" Hoàng Phủ Thanh Âm mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Trong thời gian này tôi cũng vừa hoàn thành xong, đợi sau khi ứng dụng «tinh quang» lên sàn và đi vào ổn định, dành chút thời gian đi nghỉ dưỡng đi!"
"Cô có thời gian để đi nghỉ sao? Ngày nào cũng bận rộn ở trong phòng thí nghiệm với công ty, chắc cô còn mệt hơn cả tôi đấy chứ?" Ngụy Hoằng cầm lấy tay cô trêu chọc.
Gương mặt Hoàng Phủ Thanh Âm đỏ lên, rồi sau đó mặt tràn đầy bất lực!
Trong thế hệ trẻ của nhà Hoàng Phủ không có nhiều người gánh vác được trọng trách, các quyết định của mấy doanh nghiệp lớn đều phải do cô đưa ra, mẹ ruột Thi Mỹ Lâm thì thường xuyên muốn moi móc lợi ích từ nhà mẹ đẻ, cô em gái Hoàng Phủ Linh Lung thì quá đáng hơn, cả ngày chỉ biết xoay quanh Tần Tư Niên.
Hàng loạt sự việc phức tạp dồn vào cùng một chỗ, cho dù cô có lợi hại thế nào cũng không tránh khỏi mệt mỏi.
Ngụy Hoằng hiển nhiên cũng biết nỗi khổ tâm của cô, ân cần khuyên nhủ: "Ít lo lắng một chút đi, mặc kệ là gia tộc hay là mẹ ruột hay em gái, nếu bọn họ gây khó dễ cho cô quá thì nên bỏ qua, con người cũng nên học cách ích kỷ một chút thì mới tốt."
"Ừm, tôi biết rồi!" Hoàng Phủ Thanh Âm ngập ngừng nói: "Dạo này anh vẫn đang gây khó dễ cho Tần Tư Niên sao?"
"Không tệ!" Ngụy Hoằng gật đầu, cười khẩy: "Tên người thừa kế nhà Tần này không ra gì, ngược lại mấy người anh chị em họ của hắn thì thật thú vị, tiện tay chèn ép một chút cũng chẳng có gì! Sao? Em gái cô lại gây chuyện với cô à?"
"Đúng vậy, ngày nào nó cũng nháo nhào đòi người nhà giúp đỡ, truyền máu cho Tần Tư Niên, còn muốn tôi tìm anh nói đỡ." Hoàng Phủ Thanh Âm lo lắng nói: "Cái đứa em chết tiệt kia khuyên thế nào cũng không nghe, tôi sợ nó sớm muộn gì cũng gây ra chuyện mất!"
"Mắc não yêu đương còn đáng sợ hơn cả ung thư, hết thuốc chữa!" Ngụy Hoằng nghiêm mặt khuyên nhủ: "Tự cô liệu mà xem xét đi, giữ kỹ các bí mật của nhà mình, đừng để bị hố."
Hoàng Phủ Thanh Âm cắn môi không nói, trong đáy mắt hiện lên một chút do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận