Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!
Chương 184: Đây là muốn để chúng ta nằm ngửa nằm ngang thôi?
Chương 184: Đây là muốn để chúng ta nằm ngửa ra đấy à? Hội chúc mừng bị gián đoạn! Ngụy Hoằng lên sân khấu phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm học tập, đồng thời tiếp nhận phỏng vấn từ đông đảo phóng viên truyền thông. Mặc dù hắn rất không thích làm những việc hình thức, vô bổ này. Nhưng nhân cơ hội mình là Trạng Nguyên kỳ thi đại học để tuyên truyền cho tập đoàn Hoằng Thịnh cũng được, vậy nên hắn cũng đành nhẫn nhịn. Dưới khán đài, phóng viên, thầy trò tất cả đều vô cùng phấn khích! Ngay cả các nền tảng phát sóng trực tiếp cũng tràn vào hàng triệu người xem. “Ta nói, đây là Trạng Nguyên kỳ thi đại học năm nay sao? Đẹp trai quá đẹp trai, nhìn là biết ông chồng của ta rồi!” “Ai có thông tin của anh chàng này, cho ta một phút, ta muốn biết toàn bộ tin tức nội tình của hắn...” “Trên tầng kia, nhà ngươi mới có mạng à? Đây chính là người sáng lập tập đoàn Hoằng Thịnh đang hot gần đây, một đại lão vừa mới thành niên đã nắm trong tay mấy trăm tỷ tài sản đó!” “Đệt mợ, Hoắc Khứ Bệnh 18 tuổi làm đại tướng quân, Ngụy Hoằng 18 tuổi lập nghiệp thành công tiện thể trở thành Trạng Nguyên kỳ thi đại học, ta thì 18 tuổi vẫn còn xin tiền cha mẹ để lên mạng?” “666, người so với người tức chết đi được, sao lại có người ưu tú đến thế? Có để cho chúng ta sống nữa không?” Đám cư dân mạng nhao nhao trêu chọc, đùa giỡn. Ngụy Hoằng và tập đoàn Hoằng Thịnh bất cẩn lại lên top tìm kiếm hot mấy lần. Nào là Trạng Nguyên kỳ thi đại học giá trị bản thân mấy trăm tỷ, thiên tài đến cùng điên cuồng đến mức nào, học thần đến cùng khủng bố đến cỡ nào các loại chủ đề điên cuồng quét màn hình, tên của Ngụy Hoằng cũng được càng nhiều người biết đến. Nhân cơ hội đang có làn sóng nhiệt này! Các phóng viên càng thêm hưng phấn triển khai bao vây chặn đánh. Một nữ phóng viên dẫn đầu cướp được micro, hỏi: "Bạn học Ngụy Hoằng, xin hỏi làm sao bạn có thể vừa chăm lo việc lập nghiệp, vừa học tập, một bên kiếm được mấy trăm tỷ tài sản, một bên trở thành Trạng Nguyên kỳ thi đại học? Bạn có bí quyết gì có thể chia sẻ với mọi người không?" "Xin lỗi, ta không nỡ lòng nói những lời sáo rỗng kiểu 'chăm chỉ cố gắng' để lừa gạt mọi người!" Ngụy Hoằng thở dài một tiếng nói ra: "Thực tế thì ta có được thành tựu như ngày hôm nay, tất cả chỉ là bởi vì biết cách đầu thai mà thôi." “Biết cách đầu thai? Ý gì?” "Mẹ nó, cái này mà cũng nói được à?" Đám người nhao nhao xôn xao. Ngụy Hoằng không thèm nhìn Lương Phi Bằng đang liều mạng nháy mắt với mình, khẽ cười nói: "Lời thật thường mất lòng, mọi người không đến mức ngây thơ đến mức cho rằng chỉ dựa vào cố gắng, thì có thể đạt được thành tựu như ta hôm nay đấy chứ?" Cả hội trường lại một lần nữa im lặng! Mọi người vốn cho rằng hắn sẽ nói một vài câu sáo rỗng kiểu ‘cổ vũ học sinh’, ai ngờ hắn lại nói thẳng như vậy. Có chút đạo lý mọi người đều hiểu! Nhưng mà đâu thể tuyên dương trước công chúng như thế được. "Bởi vì biết cách đầu thai, cho nên từ nhỏ ta đã được tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, mà số vốn khởi nghiệp của ta cũng cao tới mấy tỷ, đây là điều tuyệt đại bộ phận người bình thường không thể nào có được!" "Bởi vì trời sinh thông minh, ta có thể đã xem qua là không quên được, bất kỳ kiến thức nào chỉ cần nhìn vài lần là có thể hiểu rõ tường tận, thi đại học lại càng dễ như trở bàn tay, căn bản không có lãng phí bao nhiêu thời gian!" "Vậy nên, chuyện này có công bằng không?" Thanh âm rõ ràng của Ngụy Hoằng truyền vào tai mỗi người. Không chỉ khiến cả hội trường xôn xao, ngay cả đám cư dân mạng ở phòng phát sóng trực tiếp cũng một mảnh tiếng mắng. “Đệt mợ, mấy nhà tư bản này cũng khoa trương quá rồi đấy? Ta thừa nhận ngươi rất giỏi, nhưng mà cũng không cần phải khoe khoang như vậy chứ?” “Thảo! Đây là muốn để chúng ta nằm ngửa ra đấy à?” “Ha ha, người ta nói có đạo lý đó, ta mẹ nó không phản bác được!” “Cũng đúng vậy nha, người ta trời sinh đã thông minh cộng thêm gia thế tốt, vậy chẳng phải là biết cách đầu thai thì là gì?” “Ông trời đúng là mẹ nó không công bằng mà. . .” Đối diện với ánh mắt khó chịu của đám người! Ngụy Hoằng tiếp tục nói: "Đúng vậy, ông trời không công bằng! Mà sự không công bằng này tồn tại ở mọi ngóc ngách của xã hội, không dùng sức người để ý chí chuyển dời được, không có ai có thể đánh vỡ được sự không công bằng này, dù sao thì việc đầu thai của chúng ta đều là ngẫu nhiên." "Vậy thì mọi người khi là một người bình thường, gặp phải loại chuyện không công bằng này thì nên làm gì? Là lựa chọn nằm ngửa ra đấy? Hay là tiếp tục cố gắng phấn đấu?" “Mọi người có từng nghĩ đến, nếu những người sinh ra đã tốt đó, chỉ là do bậc cha chú, tổ tông của họ cố gắng mà thôi hay không?” Đám người dần dần im lặng xuống. Ngụy Hoằng cất cao giọng nói hùng hồn: "Đời người chính là một cuộc đua tiếp sức, cha cố gắng thì con mới có thể đi được xa hơn, con cố gắng thì cháu mới có thể một bước lên mây, các ngươi chỉ thấy được vinh quang của người ta mà không nhìn thấy bao nhiêu đời người khác cố gắng." "Hôm nay ta không muốn nói những lời sáo rỗng vô vị như 'nỗ lực sẽ thành công', ta chỉ muốn hỏi mọi người một câu, có ai nguyện ý cố gắng bắt đầu chạy, vì chính mình và hậu thế tạo một nền tảng vững chắc không?" "Vương hầu tướng lĩnh chẳng lẽ đều là trời sinh? Vì sao người đứng ở vị trí đó không phải là các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi muốn con cháu mình đời sau cũng phải oán trách vì mình đã đầu thai sai chỗ hay sao?" "Không muốn!" Dưới đài vang lên những tiếng hô hét vang dội. Sự phẫn nộ trên mặt mọi người sớm đã biến thành sục sôi! Rất nhiều học sinh mặt mày đều đầy ý chí và khát vọng! Một hạt giống mang tên ‘cố gắng’ đã bắt đầu nảy mầm trong lòng họ. "Má ơi, anh chàng này diễn thuyết hơi bị có sức lôi cuốn đấy, ta có cảm giác như đang xem một gã sinh viên trượt môn mỹ thuật đang diễn thuyết ở quán bia vậy." “Không hổ là Trạng Nguyên kỳ thi đại học, kiến thức này quả thật quá khó kiếm!” “Không được, ta cũng phải cố gắng thôi, bằng không sau này cháu ta mà than phiền đầu thai sai chỗ thì sao bây giờ?” Đám cư dân mạng cũng không ngừng quét màn hình trêu ghẹo. Độ nóng của buổi phát sóng trực tiếp tăng lên một cách chóng mặt. Các phóng viên thấy vậy lại càng hứng thú, một phóng viên trung niên đeo kính giành lấy mic hỏi: "Bạn học Ngụy Hoằng lần thi này đạt thành tích tốt 750 điểm, nghe nói các trường đại học lớn đều muốn mời bạn về, bạn dự định sẽ vào trường đại học nào? Có ý định xuất ngoại không? Nghe nói những phú nhị đại các bạn rất thích ra nước ngoài thì phải?” Ngụy Hoằng trả lời: "Tài nguyên giáo dục đỉnh cao trong nước hoàn toàn không hề kém cạnh so với nước ngoài, vậy nên tạm thời ta không có dự định xuất ngoại, nhưng có lẽ ta sẽ chọn trường đại học Yến Kinh." “Tập đoàn Hoằng Thịnh bây giờ đang phát triển như vũ bão, mỗi ngày công việc hẳn là rất nặng nhọc, bạn có cân nhắc đến chuyện chuyển trụ sở tập đoàn đến Yến Kinh không?” Lại có phóng viên hỏi thăm. "Sẽ!" Ngụy Hoằng dứt khoát gật đầu thừa nhận: "Tập đoàn Hoằng Thịnh không thể cứ mãi ở lại Giang Châu được, nó sẽ hướng tới một vùng trời rộng lớn hơn!" Người tới người đi ở giữa! Ngụy Hoằng trả lời không ít câu hỏi, cũng khiến các phóng viên hài lòng thỏa mãn mà dừng lại. Nhưng ngay khi buổi phỏng vấn sắp kết thúc, một vị khách không mời mà đến bỗng nhiên đẩy cửa lớn của lễ đường ra, trước ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu của đám đông, khập khiễng đi vào. "Tống Quy? Sao hắn lại dám đến đây?" “Mẹ nó, hắn còn dám đến Thánh Thụy sao?” "Thảo! Ai thả cái tên ‘mắt trắng vong ơn bội nghĩa’ này vào đây vậy?” “Ui, hắn còn mặt dày mặc đồng phục của trường Thánh Thụy chúng ta?” Trong đám người vang lên những tiếng xì xào bàn tán. Ai cũng có thể nhận ra Tống Quy đến là không có ý tốt. Hiệu trưởng Lưu theo bản năng muốn gọi bảo vệ kéo người đi, nhưng Ngụy Hoằng lại giơ tay ngăn hành động của ông ấy, thậm chí còn tỏ ra rất hứng thú làm một động tác mời đối với Tống Quy, tựa như đã sớm đoán trước cuộc nháo kịch này. Máy quay, máy ảnh của các ký giả nhao nhao hướng về phía hắn! Tống Quy mang trên mặt nụ cười nhạt, dưới bộ quần áo lấm lem rách nát kia, lại trông giống một quý công tử thanh lịch, ung dung, từng bước một đi tới bên cạnh Ngụy Hoằng. "Ngụy đổng, không ngại ta nói vài lời chứ?" Tống Quy trêu tức mở miệng. "Mời!" Ngụy Hoằng không thèm để ý phẩy phẩy tay. Trực tiếp lùi lại mấy bước nhường micro cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận