Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 158: Cái này một mẫu ba phần đất ai dám chọc chúng ta?

Chương 158: Cái mảnh đất này ai dám động vào chúng ta?
Hộp đêm Kim Thái, phòng chung sang trọng trên tầng năm!
Hai vệ sĩ cảnh giác đứng gác ở cửa, bên trong phòng ồn ào náo nhiệt.
Quách Minh ngậm xì gà ôm một đám mỹ nữ, thư thái uống rượu hát hò.
Mấy phú nhị đại bản địa Giang Châu đang ân cần nịnh bợ cười làm lành.
"Quách thiếu, ngài thật đúng là mãnh long quá giang a, vừa ra tay liền cùng Ngụy Thi Nhã nữ thần đính hôn, còn tiện thể đạp Ngụy Hoằng một cú, thật sướng khoái!"
"Đúng vậy, ngài không biết đó thôi, chúng tôi sớm đã chịu đủ cái tên cẩu vật Ngụy Hoằng kia rồi, tuổi còn trẻ mà không coi ai ra gì, sao có thể trầm ổn bá khí như Quách thiếu ngài chứ?"
"Đúng vậy, chúng ta coi như trông cậy vào ngài có thể kìm hãm được danh tiếng của Ngụy Hoằng đâu…"
"Tới tới tới, Quách thiếu, chúng ta kính ngài một chén, sau này còn mong ngài chiếu cố nhiều hơn!"
Đám người hết mực tâng bốc nịnh nọt.
Quách Minh không để ý cười hề hề, ngửa cổ uống cạn thêm một chén mới nói: "Cái tập đoàn Hoằng Thịnh cẩu thí gì, ta còn tưởng là nhân vật khó lường nào chứ, đám nhà quê các ngươi thật là không đáng gì, nếu không phải vì dự án Thành Tây, bản thiếu mới lười về nước phát triển."
"Vâng vâng vâng, thân phận như ngài đến thành phố Giang Châu này chẳng khác nào mãnh long sa vào chỗ nước cạn, đúng là đại tài tiểu dụng nha." Một tên mập cười ha hả tâng bốc: "Bất quá lần này có thể đính hôn cùng nữ thần Ngụy, Quách thiếu cũng không lỗ đi chứ."
"Nữ thần cái rắm!" Quách Minh khinh thường bĩu môi: "Chẳng qua là một con hát mà thôi, nếu không phải tập đoàn Ngụy thị còn chút tác dụng, ta thèm để ý tới nàng à? Lão tử cái loại nào chưa từng chơi qua."
Nói xong hắn dùng sức ôm chặt mỹ nữ bên cạnh!
Khiến các nàng yêu kiều cười liên tục, cũng làm cho đám phú nhị đại xung quanh tâng bốc hăng say hơn.
Bất quá không khí náo nhiệt này rất nhanh bị đánh gãy, một đội trưởng vệ sĩ trung niên đeo tai nghe đẩy cửa bước vào, đến sau lưng Quách Minh khom người nói: "Lão bản, tình hình không ổn, chúng ta có lẽ phải rút lui."
"Sao vậy?" Quách Minh bất mãn nhíu mày: "Chúng ta mới chơi chưa được hai tiếng, đi cái gì mà đi? Đêm nay nếu không say không về!"
"Lão bản!" Đội trưởng vệ sĩ trung niên lại khuyên nhủ: "Tầng này quá yên tĩnh, năm phút rồi không có nhân viên tạp vụ nào đến, không ổn, chúng ta nhất định phải đi ngay."
"Yên tĩnh cũng bình thường thôi mà!" Tiểu mập mạp cười đùa nói: "Ông chủ hộp đêm biết thân phận của Quách thiếu, nào dám để người trên tầng năm này tới tiêu xài? Không bắt người ta đuổi hết ra ngoài là tốt rồi."
"Đúng đó, ai dám uống rượu cùng Quách thiếu chúng ta chứ?"
"Bất quá sao nhân viên tạp vụ vẫn chưa đưa rượu tới nhỉ? Mẹ nó, chán sống rồi hả!"
"Quách thiếu cứ yên tâm, ta đi thúc giục ngay, đêm nay chúng ta không say không về!"
"Trong nước cấm súng, mảnh đất này ai dám chọc chúng ta? Không muốn sống nữa à, Quách thiếu cứ yên tâm mà chơi!"
Đám người nhao nhao khuyên can.
Căn bản không ai xem đó là chuyện gì.
Ngược lại Quách Minh bị rượu làm tỉnh táo phần nào, tên đội trưởng vệ sĩ này của hắn rất chuyên nghiệp, nhiều năm qua tại nước ngoài hỗn loạn tránh được không ít vụ ám sát, rất nhạy bén với nguy hiểm.
"Đi!"
Quách Minh đẩy mỹ nữ ra liền định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng hét thảm.
Ngay sau đó vệ sĩ đứng gác bên ngoài máu me đầy người phá tan cửa lớn, ngã xuống đất đau khổ kêu la, còn ở cửa thì có thêm một thanh niên tóc dài mặc tây trang đen, ánh mắt sắc bén, tay cầm dao chiến thuật.
"A!"
Các cô gái rót rượu đều sợ hãi hét lên kinh hoàng.
La Khôn căn bản không để ý đến những người này.
Mặc cho các cô và đám phú nhị đại tản ra hai bên, rồi theo cửa chạy trốn.
Trong chớp mắt!
Trong phòng chỉ còn lại Quách Minh cùng sáu cận vệ của hắn.
Một người đã ngã xuống đất, còn năm người còn sức chiến đấu.
Cửa lớn đã bị chặn, bọn hắn không còn đường trốn!
"Bạch!"
Bọn vệ sĩ vừa bảo vệ Quách Minh vừa rút côn nhị khúc!
La Khôn hai mắt nheo lại, thân hình thoắt một cái đã lướt đến trước mặt một vệ sĩ.
Đối phương theo bản năng bày ra tư thế chiến đấu, vung côn nhị khúc trong tay xuống nhanh chuẩn hung ác.
"Đinh đinh đinh!"
Động tác của La Khôn nhanh như chớp.
Dao chiến thuật chạm vào côn nhị khúc ba bốn lần đã tìm được sơ hở của đối phương.
Một đòn ép xuống bên trái, lưỡi dao đã đâm vào tay trái của vệ sĩ.
"A!" Vệ sĩ này đau đớn hét lên một tiếng, động tác lập tức biến dạng.
Ngay trong chớp mắt đó, La Khôn lại nhanh chóng áp sát đồng thời điên cuồng vung dao.
"Phốc phốc phốc!"
Chỉ thấy máu tươi văng ra theo tiếng kêu thảm.
Gân tay trái và tay phải của vệ sĩ này bị đánh gãy ngay tại chỗ, hai chân và bụng dưới cũng trúng bảy tám nhát dao, đao pháp của La Khôn quá nhanh quá nhanh, từng đạo hàn quang lóe lên hắn đã ngã xuống đất rên rỉ.
"Cùng lên! Chịu đựng, đây là nội thành, nhiều nhất năm phút nữa cảnh sát sẽ đến!" Đội trưởng vệ sĩ trung niên sắc mặt khó coi, vừa che chắn cho Quách Minh lùi về một bên vừa quát nhỏ với đồng bọn.
"Lên!"
Ba vệ sĩ vung côn nhị khúc, từ ba hướng trực tiếp xông tới vây đánh.
La Khôn một bước dài lao vọt tới đạp bay một người ở giữa.
Ngay sau đó hai chân như lưỡi dao bình thường quét ngang, nhẹ nhàng áp chế hai người còn lại.
Thừa lúc bọn chúng chật vật lùi lại!
Hắn cúi người áp sát vệ sĩ bên trái, mấy nhát đã đánh ngã đối phương xuống đất.
"Cẩn thận!"
Đội trưởng vệ sĩ trung niên kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy La Khôn một cú trượt quỳ đã lách đến gần hai người khác, dao chiến thuật trong tay điên cuồng chém vào toàn thân chỗ yếu hại của bọn họ, hai người chật vật cản được vài chiêu rồi cũng kêu thảm ngã vào vũng máu.
Từ lúc xuất hiện đến giờ mới hơn hai mươi giây!
La Khôn đã giải quyết xong năm vệ sĩ, hiện tại chỉ còn lại đội trưởng vệ sĩ trung niên bảo vệ Quách Minh trước người, hắn sợ đến mặt không còn chút máu, toàn thân run rẩy, không còn thấy dáng vẻ ngông cuồng lúc nãy.
"Lão bản đừng hoảng!" Đội trưởng vệ sĩ trung niên nhíu mày trầm giọng nói: "Huynh đệ, ai phái ngươi tới? Cho bao nhiêu tiền, chúng ta ra gấp đôi được không?"
"Gấp mười, ta ra gấp mười!" Quách Minh sợ hãi cao giọng cam đoan.
Nhưng La Khôn lại không để ý đến lời này.
Hắn ngược lại nắm dao chiến thuật, như báo săn bình thường lao đến.
"Đinh đinh đinh!"
Đội trưởng vệ sĩ trung niên cắn răng nghênh chiến.
Hai người quyền cước va chạm, dao chiến thuật và côn nhị khúc điên cuồng đối cứng.
Mỗi chiêu đều nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương, có thể nói là chiêu nào cũng trí mạng chiêu nào cũng mạo hiểm.
Một người là lính đặc chủng, đi theo đường phòng thủ phản kích!
Một người là từ trong quán quyền chợ đen lấy mạng luyện ra đao pháp liều mạng.
Nếu như quang minh chính đại chém giết, chỉ sợ là không có hai ba trăm chiêu khó mà phân ra thắng bại.
Nhưng La Khôn lại là kẻ hung hãn!
Hắn bán đi một sơ hở, lấy tay trái cứng rắn chống đỡ một đòn côn nhị khúc của đối phương.
Tay trái bị gãy xương mà vẫn không biến sắc áp sát lại gần.
Dao trong tay điên cuồng vung về ba đường hạ của đội trưởng vệ sĩ.
"Hỏng rồi!"
Sắc mặt của đội trưởng vệ sĩ trung niên đại biến.
Không đợi hắn kịp kéo dài khoảng cách, chân trái đã bị một đường dao xẹt qua đau xót.
Ngay sau đó, công kích của La Khôn như cuồng phong bão táp bao phủ đến, hắn chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ chỗ yếu hại của mình, tay chân rất nhanh đã bị vạch hơn chục nhát, trong chớp mắt đã ngã xuống vũng máu mất đi sức chiến đấu.
Đội trưởng vệ sĩ trung niên lo lắng gầm lên: "Lão bản, mau chạy đi!"
Đáng tiếc!
Giờ phút này Quách Minh run rẩy cả chân!
Làm sao còn có thể chạy thoát?
Bạn cần đăng nhập để bình luận