Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!
Chương 371: Đây là thế đạo gì, người bị hại còn không dám truy cứu trách nhiệm?
Chương 371: Đây là cái thời buổi gì, người bị hại còn không dám truy cứu trách nhiệm?
Một tiếng đồng hồ sau!
Vô số xe cảnh sát, xe cứu thương dồn dập kéo đến tòa nhà Hoằng Thịnh.
Vụ việc này gây náo động vô cùng lớn, không chỉ các nhóm chat của các tập đoàn lớn điên cuồng “spam” thông tin, mà ngay cả rất nhiều phóng viên truyền thông cũng đánh hơi được, bắt đầu tìm hiểu sâu và phỏng vấn về vụ việc.
Đáng tiếc là chuyện này bị người ta cố gắng che đậy, không hề có chút tin tức nào lọt ra ngoài!
Chỉ có giới thượng lưu ở Yến Kinh là âm thầm chấn động, dù sao người ngoài không biết nội tình, nhưng các quyền quý lại nhanh chóng biết được tường tận đầu đuôi, các loại căn nguyên sự việc được người ta truyền bá vô cùng chi tiết.
Biết được Tần Tư Niên dẫn người đi gây sự với Ngụy Hoằng, ngược lại bị hắn phản công bạo lực, cuối cùng dẫn đến 30 tên vệ sĩ, 12 tên công tử chân tay bị đánh gãy, tất cả mọi người đều sợ hãi đến hít một hơi lạnh.
Trong khoảnh khắc!
Tiếng tăm hung hãn của Ngụy Hoằng vang xa, nổi danh trong giới thượng lưu Yến Kinh.
Các gia tộc lớn đều âm thầm cảnh cáo con em mình, gây sự với ai cũng được, tuyệt đối đừng dại dột chọc vào người nhà họ Ngụy, người này quả thực là một kẻ điên mà!. . .
Chạng vạng tối
Trong trang viên tại khu A của sơn trang Cảnh Hồ, biệt thự số 1!
Hoàng Phủ Linh Lung bị phạt quỳ gối trong đại sảnh cổ kính, hai má sưng đỏ như đầu heo, trông có vẻ vô cùng thảm hại.
Hoàng Phủ Tuân, Thi Mỹ Lâm hai vợ chồng, thêm Hoàng Phủ Thanh Âm ngồi một bên, ở vị trí chủ tọa Hoàng Phủ lão gia cũng mặt mày nặng nề, trong không khí phảng phất có bão tố sắp nổi lên.
"Lão gia!" Cuối cùng thì Hoàng Phủ Tuân cũng không đành lòng, hắn liếc qua cô con gái út của mình, cười khổ khuyên nhủ: "Linh Lung còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lần này ông tha cho nó đi!"
"Còn nhỏ?" Hoàng Phủ lão gia đập mạnh tay xuống bàn một cái, tiếng động lớn khiến mọi người giật mình, mà ông cũng trợn mắt giận dữ nói: "Ngụy Hoằng là chồng tương lai của chắt gái nhà ta, cũng là người một nhà, người một nhà không đánh nhau có lý lẽ gì mà nó không hiểu hả? Hả?"
"Hắn tính là gì người một nhà, hắn không xứng với chị con!" Hoàng Phủ Linh Lung vẫn cứng miệng cãi lại!
"Ngươi, ngươi muốn chọc tức ta phải không?" Hoàng Phủ lão gia tức giận đến mức ôm ngực.
Hoàng Phủ Thanh Âm thở dài một tiếng vội vàng vuốt ngực giúp ông cho đến khi lão gia dễ chịu hơn, cô mới đứng dậy đi đến trước mặt Hoàng Phủ Linh Lung, đưa tay giáng xuống một bạt tai.
"Bốp!"
Tiếng tát vang dội không chỉ khiến mọi người ngơ ngác, mà còn làm Hoàng Phủ Linh Lung kinh hãi.
Nàng không tin che mặt mình, hai mắt nhanh chóng ngập nước mắt: "Chị, chị đánh em? Từ nhỏ đến lớn, chị chưa bao giờ nỡ đánh em."
"Bốp!"
Hoàng Phủ Thanh Âm lại giáng thêm một bạt tai.
Lần này Thi Mỹ Lâm rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, nàng giận dữ xông lên lôi kéo: "Con làm cái gì thế? Có gì không thể nói, không phải cứ đánh em gái con, điên rồi à!"
"Biết mình sai ở chỗ nào chưa?" Hoàng Phủ Thanh Âm không để ý tới tiếng la hét của bà ta, chỉ lạnh lùng hỏi.
Hoàng Phủ Linh Lung sợ hãi trước uy áp của cô, miệng ấp úng mấy lần, vừa khóc vừa nói: "Em, em không nên làm lão gia tức giận, em đáng bị đánh!"
"Đây là thứ nhất!" Hoàng Phủ Thanh Âm khoanh tay lạnh lùng nói: "Thứ hai, em không nên tự cho mình là đúng nhúng tay vào chuyện hôn nhân của người khác, ngay cả chuyện hôn sự của mình em còn không tự quyết được, dựa vào cái gì mà xen vào hôn sự của chị? Huống hồ vụ hôn sự này còn liên quan đến lợi ích của gia tộc, không phải cái đầu óc của em có thể nhúng vào, chị với Ngụy Hoằng có xứng hay không không tới phiên em để ý, tự nhận thức được mình có bao nhiêu cân lượng không hả?"
Những lời này không chút khách khí!
Hoàng Phủ Thanh Âm trước đây rất thương cô em gái này, còn chưa từng dùng lời nói nghiêm túc như vậy để răn dạy, lúc này không chỉ vợ chồng Hoàng Phủ Tuân kinh ngạc há hốc mồm, ngay cả Hoàng Phủ lão gia cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Chị?"
Hoàng Phủ Linh Lung tức giận đến mức càng thêm ấm ức.
Hoàng Phủ Thanh Âm không chút nể tình cô ta, tiếp tục nói: "Hiện tại mặc kệ em thích hay không, Ngụy Hoằng trong mắt người ngoài chính là con rể nhà Hoàng Phủ, mặt mũi của hắn cũng đại diện cho mặt mũi của nhà chúng ta."
"Con bé ngu ngốc nhà em vì một thằng đàn ông mà không màng đến sự an toàn của hắn, chẳng khác nào tự bêu xấu gia đình chúng ta, để cho người khác chê cười, em để gia tộc phải chịu nỗi ô nhục nào hả? Chọc giận Ngụy Hoằng, sau này làm ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc thì em định chịu trách nhiệm như thế nào?"
"Mấy năm nay em vội vàng chạy theo Tần Tư Niên, người ngốc cũng nhận ra em thích hắn, nhưng hắn thì sao? Hờ hững với em, lần này còn cố ý dẫn em đi theo, rõ ràng là muốn mượn tay người khác để đạt được mục đích, cũng chỉ có cái loại ngu ngốc như em mới bị mắc lừa."
Liên tiếp những câu hỏi khiến Hoàng Phủ Linh Lung im bặt.
Thi Mỹ Lâm đứng bên cạnh bất mãn trợn mắt, lầm bầm: "Có cần phải nói nghiêm trọng thế không? Cái tên họ Ngụy kia tự mình đắc tội người thì liên quan gì tới chúng ta, mà hơn nữa lần này hắn làm việc quá đáng, còn chưa biết sẽ kết thúc thế nào đâu."
"Kết thúc cái gì!" Hoàng Phủ Thanh Âm bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Ngụy Hoằng chỉ đánh gãy chân tay của bọn họ thôi chứ đâu có giết người, các nhà đưa người đến bệnh viện chữa trị là xong, ngay cả ý truy cứu cũng không có."
"Điều đó không thể nào!" Thi Mỹ Lâm kinh hô.
"Có gì không thể?" Hoàng Phủ Tuân lắc đầu, không nhịn được cảm thán nói: "Cái tên Tần Tư Niên ngu ngốc dám công khai dẫn người đến địa bàn của người ta gây chuyện, nếu làm được việc còn đỡ, đằng này người bị hại là Ngụy Hoằng, hắn có làm ầm ĩ lên cũng chẳng có tác dụng gì."
"Nhưng bây giờ bọn họ bị phản công, sự tình làm lớn sẽ chỉ khiến người ta chê cười, Ngụy Hoằng lại nắm trong tay « Tin tức hàng ngày » cùng nửa giang sơn ngành giải trí, nếu có sức mạnh dư luận lớn như vậy thì ầm ĩ lên sẽ gây phiền phức cho ai chứ."
"Cho nên, chỉ cần hắn không giết Tần Tư Niên và những người kia, cho dù có đánh cho chân tay tàn phế cũng không ai tiếp tục truy cứu, huống chi chỉ là đánh gãy gân tay gân chân?"
Thi Mỹ Lâm cùng Hoàng Phủ Linh Lung lập tức trợn tròn mắt.
Đây là cái thời buổi gì vậy, đánh bị thương nhiều người như vậy mà không phải trả giá gì sao, hơn nữa người bị hại còn không dám truy cứu trách nhiệm?
Rõ ràng Tần Tư Niên và đám người đó mới là những người có gia thế lớn, vậy vì sao lại phải bó tay bó chân, chịu nhịn trước một tên nhà giàu mới nổi vậy?
Không phải nên cùng nhau tạo áp lực để tập đoàn Hoằng Thịnh phá sản, hoặc là tìm cớ gì đó để giết hắn sao?
"Các con đừng có ngây thơ quá, Ngụy Hoằng đã sớm trưởng thành rồi, không phải ai cũng có thể tùy tiện chèn ép." Hoàng Phủ Tuân kiên nhẫn giải thích: "Bây giờ hắn luôn làm từ thiện, lại thêm thân phận là một doanh nghiệp nổi tiếng, lại nắm trong tay con đường dư luận, ai mà dám tiếp tục truy cứu thì hắn sẽ để cho người đó bị dính scandal!
"Đến lúc đó, trên top tìm kiếm hot của toàn mạng sẽ xuất hiện một cái tiêu đề thế này: "Quyền quý hào môn ỷ thế hiếp người, người thừa kế dẫn đầu hơn mười vệ sĩ đánh người ở một tập đoàn nào đó!" Hoàng Phủ Thanh Âm vừa cười như không cười nhắc nhở: "Em đoán xem bị 14 ức người vây xem chửi rủa thì Tần gia sẽ bị bao nhiêu kẻ thù chính trị bao vây tấn công?"
"Tê!"
Thi Mỹ Lâm cùng Hoàng Phủ Linh Lung hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hiển nhiên không nghĩ tới Ngụy Hoằng lại có bản lĩnh như vậy.
"Chuyện này coi như kết thúc ở đây đi, Thanh Âm con dành thời gian đích thân đi gặp Ngụy Hoằng, mang bức tranh « Du sơn ngoạn thủy đồ » mà ta thích nhất qua tạ lỗi!" Hoàng Phủ lão gia mệt mỏi xoa xoa trán, lên tiếng: "Ngoài ra lại chọn một đám vệ sĩ tinh nhuệ đưa qua, phải tuyệt đối bảo đảm an toàn của hắn."
"Rõ!"
Hoàng Phủ Thanh Âm gật đầu đồng ý, quay đầu trừng mắt nhìn mẹ ruột cùng em gái mình.
Lão gia đã đích thân lên tiếng rồi, về sau ai mà còn cố ý làm khó dễ Ngụy Hoằng, hậu quả cũng không phải mấy cái bạt tai là có thể kết thúc, hai người bọn họ tốt nhất nên thông minh lên.
Một tiếng đồng hồ sau!
Vô số xe cảnh sát, xe cứu thương dồn dập kéo đến tòa nhà Hoằng Thịnh.
Vụ việc này gây náo động vô cùng lớn, không chỉ các nhóm chat của các tập đoàn lớn điên cuồng “spam” thông tin, mà ngay cả rất nhiều phóng viên truyền thông cũng đánh hơi được, bắt đầu tìm hiểu sâu và phỏng vấn về vụ việc.
Đáng tiếc là chuyện này bị người ta cố gắng che đậy, không hề có chút tin tức nào lọt ra ngoài!
Chỉ có giới thượng lưu ở Yến Kinh là âm thầm chấn động, dù sao người ngoài không biết nội tình, nhưng các quyền quý lại nhanh chóng biết được tường tận đầu đuôi, các loại căn nguyên sự việc được người ta truyền bá vô cùng chi tiết.
Biết được Tần Tư Niên dẫn người đi gây sự với Ngụy Hoằng, ngược lại bị hắn phản công bạo lực, cuối cùng dẫn đến 30 tên vệ sĩ, 12 tên công tử chân tay bị đánh gãy, tất cả mọi người đều sợ hãi đến hít một hơi lạnh.
Trong khoảnh khắc!
Tiếng tăm hung hãn của Ngụy Hoằng vang xa, nổi danh trong giới thượng lưu Yến Kinh.
Các gia tộc lớn đều âm thầm cảnh cáo con em mình, gây sự với ai cũng được, tuyệt đối đừng dại dột chọc vào người nhà họ Ngụy, người này quả thực là một kẻ điên mà!. . .
Chạng vạng tối
Trong trang viên tại khu A của sơn trang Cảnh Hồ, biệt thự số 1!
Hoàng Phủ Linh Lung bị phạt quỳ gối trong đại sảnh cổ kính, hai má sưng đỏ như đầu heo, trông có vẻ vô cùng thảm hại.
Hoàng Phủ Tuân, Thi Mỹ Lâm hai vợ chồng, thêm Hoàng Phủ Thanh Âm ngồi một bên, ở vị trí chủ tọa Hoàng Phủ lão gia cũng mặt mày nặng nề, trong không khí phảng phất có bão tố sắp nổi lên.
"Lão gia!" Cuối cùng thì Hoàng Phủ Tuân cũng không đành lòng, hắn liếc qua cô con gái út của mình, cười khổ khuyên nhủ: "Linh Lung còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lần này ông tha cho nó đi!"
"Còn nhỏ?" Hoàng Phủ lão gia đập mạnh tay xuống bàn một cái, tiếng động lớn khiến mọi người giật mình, mà ông cũng trợn mắt giận dữ nói: "Ngụy Hoằng là chồng tương lai của chắt gái nhà ta, cũng là người một nhà, người một nhà không đánh nhau có lý lẽ gì mà nó không hiểu hả? Hả?"
"Hắn tính là gì người một nhà, hắn không xứng với chị con!" Hoàng Phủ Linh Lung vẫn cứng miệng cãi lại!
"Ngươi, ngươi muốn chọc tức ta phải không?" Hoàng Phủ lão gia tức giận đến mức ôm ngực.
Hoàng Phủ Thanh Âm thở dài một tiếng vội vàng vuốt ngực giúp ông cho đến khi lão gia dễ chịu hơn, cô mới đứng dậy đi đến trước mặt Hoàng Phủ Linh Lung, đưa tay giáng xuống một bạt tai.
"Bốp!"
Tiếng tát vang dội không chỉ khiến mọi người ngơ ngác, mà còn làm Hoàng Phủ Linh Lung kinh hãi.
Nàng không tin che mặt mình, hai mắt nhanh chóng ngập nước mắt: "Chị, chị đánh em? Từ nhỏ đến lớn, chị chưa bao giờ nỡ đánh em."
"Bốp!"
Hoàng Phủ Thanh Âm lại giáng thêm một bạt tai.
Lần này Thi Mỹ Lâm rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, nàng giận dữ xông lên lôi kéo: "Con làm cái gì thế? Có gì không thể nói, không phải cứ đánh em gái con, điên rồi à!"
"Biết mình sai ở chỗ nào chưa?" Hoàng Phủ Thanh Âm không để ý tới tiếng la hét của bà ta, chỉ lạnh lùng hỏi.
Hoàng Phủ Linh Lung sợ hãi trước uy áp của cô, miệng ấp úng mấy lần, vừa khóc vừa nói: "Em, em không nên làm lão gia tức giận, em đáng bị đánh!"
"Đây là thứ nhất!" Hoàng Phủ Thanh Âm khoanh tay lạnh lùng nói: "Thứ hai, em không nên tự cho mình là đúng nhúng tay vào chuyện hôn nhân của người khác, ngay cả chuyện hôn sự của mình em còn không tự quyết được, dựa vào cái gì mà xen vào hôn sự của chị? Huống hồ vụ hôn sự này còn liên quan đến lợi ích của gia tộc, không phải cái đầu óc của em có thể nhúng vào, chị với Ngụy Hoằng có xứng hay không không tới phiên em để ý, tự nhận thức được mình có bao nhiêu cân lượng không hả?"
Những lời này không chút khách khí!
Hoàng Phủ Thanh Âm trước đây rất thương cô em gái này, còn chưa từng dùng lời nói nghiêm túc như vậy để răn dạy, lúc này không chỉ vợ chồng Hoàng Phủ Tuân kinh ngạc há hốc mồm, ngay cả Hoàng Phủ lão gia cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Chị?"
Hoàng Phủ Linh Lung tức giận đến mức càng thêm ấm ức.
Hoàng Phủ Thanh Âm không chút nể tình cô ta, tiếp tục nói: "Hiện tại mặc kệ em thích hay không, Ngụy Hoằng trong mắt người ngoài chính là con rể nhà Hoàng Phủ, mặt mũi của hắn cũng đại diện cho mặt mũi của nhà chúng ta."
"Con bé ngu ngốc nhà em vì một thằng đàn ông mà không màng đến sự an toàn của hắn, chẳng khác nào tự bêu xấu gia đình chúng ta, để cho người khác chê cười, em để gia tộc phải chịu nỗi ô nhục nào hả? Chọc giận Ngụy Hoằng, sau này làm ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc thì em định chịu trách nhiệm như thế nào?"
"Mấy năm nay em vội vàng chạy theo Tần Tư Niên, người ngốc cũng nhận ra em thích hắn, nhưng hắn thì sao? Hờ hững với em, lần này còn cố ý dẫn em đi theo, rõ ràng là muốn mượn tay người khác để đạt được mục đích, cũng chỉ có cái loại ngu ngốc như em mới bị mắc lừa."
Liên tiếp những câu hỏi khiến Hoàng Phủ Linh Lung im bặt.
Thi Mỹ Lâm đứng bên cạnh bất mãn trợn mắt, lầm bầm: "Có cần phải nói nghiêm trọng thế không? Cái tên họ Ngụy kia tự mình đắc tội người thì liên quan gì tới chúng ta, mà hơn nữa lần này hắn làm việc quá đáng, còn chưa biết sẽ kết thúc thế nào đâu."
"Kết thúc cái gì!" Hoàng Phủ Thanh Âm bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Ngụy Hoằng chỉ đánh gãy chân tay của bọn họ thôi chứ đâu có giết người, các nhà đưa người đến bệnh viện chữa trị là xong, ngay cả ý truy cứu cũng không có."
"Điều đó không thể nào!" Thi Mỹ Lâm kinh hô.
"Có gì không thể?" Hoàng Phủ Tuân lắc đầu, không nhịn được cảm thán nói: "Cái tên Tần Tư Niên ngu ngốc dám công khai dẫn người đến địa bàn của người ta gây chuyện, nếu làm được việc còn đỡ, đằng này người bị hại là Ngụy Hoằng, hắn có làm ầm ĩ lên cũng chẳng có tác dụng gì."
"Nhưng bây giờ bọn họ bị phản công, sự tình làm lớn sẽ chỉ khiến người ta chê cười, Ngụy Hoằng lại nắm trong tay « Tin tức hàng ngày » cùng nửa giang sơn ngành giải trí, nếu có sức mạnh dư luận lớn như vậy thì ầm ĩ lên sẽ gây phiền phức cho ai chứ."
"Cho nên, chỉ cần hắn không giết Tần Tư Niên và những người kia, cho dù có đánh cho chân tay tàn phế cũng không ai tiếp tục truy cứu, huống chi chỉ là đánh gãy gân tay gân chân?"
Thi Mỹ Lâm cùng Hoàng Phủ Linh Lung lập tức trợn tròn mắt.
Đây là cái thời buổi gì vậy, đánh bị thương nhiều người như vậy mà không phải trả giá gì sao, hơn nữa người bị hại còn không dám truy cứu trách nhiệm?
Rõ ràng Tần Tư Niên và đám người đó mới là những người có gia thế lớn, vậy vì sao lại phải bó tay bó chân, chịu nhịn trước một tên nhà giàu mới nổi vậy?
Không phải nên cùng nhau tạo áp lực để tập đoàn Hoằng Thịnh phá sản, hoặc là tìm cớ gì đó để giết hắn sao?
"Các con đừng có ngây thơ quá, Ngụy Hoằng đã sớm trưởng thành rồi, không phải ai cũng có thể tùy tiện chèn ép." Hoàng Phủ Tuân kiên nhẫn giải thích: "Bây giờ hắn luôn làm từ thiện, lại thêm thân phận là một doanh nghiệp nổi tiếng, lại nắm trong tay con đường dư luận, ai mà dám tiếp tục truy cứu thì hắn sẽ để cho người đó bị dính scandal!
"Đến lúc đó, trên top tìm kiếm hot của toàn mạng sẽ xuất hiện một cái tiêu đề thế này: "Quyền quý hào môn ỷ thế hiếp người, người thừa kế dẫn đầu hơn mười vệ sĩ đánh người ở một tập đoàn nào đó!" Hoàng Phủ Thanh Âm vừa cười như không cười nhắc nhở: "Em đoán xem bị 14 ức người vây xem chửi rủa thì Tần gia sẽ bị bao nhiêu kẻ thù chính trị bao vây tấn công?"
"Tê!"
Thi Mỹ Lâm cùng Hoàng Phủ Linh Lung hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hiển nhiên không nghĩ tới Ngụy Hoằng lại có bản lĩnh như vậy.
"Chuyện này coi như kết thúc ở đây đi, Thanh Âm con dành thời gian đích thân đi gặp Ngụy Hoằng, mang bức tranh « Du sơn ngoạn thủy đồ » mà ta thích nhất qua tạ lỗi!" Hoàng Phủ lão gia mệt mỏi xoa xoa trán, lên tiếng: "Ngoài ra lại chọn một đám vệ sĩ tinh nhuệ đưa qua, phải tuyệt đối bảo đảm an toàn của hắn."
"Rõ!"
Hoàng Phủ Thanh Âm gật đầu đồng ý, quay đầu trừng mắt nhìn mẹ ruột cùng em gái mình.
Lão gia đã đích thân lên tiếng rồi, về sau ai mà còn cố ý làm khó dễ Ngụy Hoằng, hậu quả cũng không phải mấy cái bạt tai là có thể kết thúc, hai người bọn họ tốt nhất nên thông minh lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận