Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 143: Ngươi cả một đời đều muốn bị đính tại sỉ nhục trụ lên!

Chương 143: Ngươi cả đời đều muốn bị đóng trên cột sỉ nhục!
Trong phòng họp của tòa nhà dạy học.
Các thầy cô trung học phổ thông phụ trách các đội nhóm đang tề tựu một chỗ, chờ kết quả thi đấu của học sinh trường mình.
Một đám giáo viên quen biết vây quanh Lương Phi Bằng, không ngừng tâng bốc.
"Lão Lương à, rốt cuộc ông dạy đám học sinh này thế nào vậy? Mẹ nó mấy trận thi gần đây, các ông hết lần này đến lần khác giành được vị trí thứ nhất, dễ như trở bàn tay đã hạ bệ chúng tôi rồi!"
"Đúng vậy, tiểu tử ông có phải có bí quyết ôn thi nào không? Nhanh lấy ra cho tôi chia sẻ với!"
"Lão Lương lần này mang học sinh tới, e là lại muốn ôm giải thưởng lớn rồi? Tôi thấy mấy học sinh của đội tuyển thi đấu các ông đều rất lợi hại..."
Đối mặt với những lời khen ngợi mang tính xã giao của mọi người!
Lương Phi Bằng mặt mày rạng rỡ, cười nhẹ nói: "Đâu có đâu có, các vị cũng rất lợi hại mà, trường của chúng tôi chỉ là gặp may thôi."
"May mắn cái rắm, trường trung học Thánh Thụy các ông trước kia thi đấu không tính là xuất sắc, sao nửa năm nay lại lợi hại như vậy?" Một giáo sư trung niên cau mày nói: "Ông thành thật khai đi, có phải mời cao thủ bên ngoài không?"
"Làm sao có thể, làm gì có chuyện mời cao thủ bên ngoài? Mấy đứa nhóc này chỉ là tự mình cố gắng thôi!" Lương Phi Bằng cười ha ha cho qua chuyện.
Nhưng trong lòng ông rõ ràng, tất cả đều là công lao của Ngụy Hoằng!
Gã này thông minh đến đáng sợ, thuận miệng chỉ điểm vài câu còn hiệu quả hơn ông dạy nửa ngày, mấy học bá của đội thi đấu ai nấy đều tôn sùng hắn, được hắn chỉ bảo làm sao không giỏi cho được?
Nhưng Lương Phi Bằng còn chưa kịp đắc ý được bao lâu!
Một giáo viên đột ngột chạy vào phòng họp, thở hổn hển nói: "Phát hiện vụ gian lận, là người của trường trung học Thánh Thụy!"
"Cái gì?"
Lương Phi Bằng gần như nhảy dựng lên!
Các giáo viên trung học khác cũng kinh hãi.
"Không thể nào? Trường Thánh Thụy không phải thực lực rất mạnh sao? Sao lại xảy ra gian lận?"
"Đúng vậy, học sinh của lão Lương sao có thể gian lận được?"
"Thôi đi, ai mà biết được? Chẳng qua thành tích nửa năm nay của trường Thánh Thụy đều là do gian lận mà có."
"Ái chà chà, nếu như vậy thì lão Lương cũng ghê gớm đó..."
Giữa lúc mọi người ồn ào bàn tán!
Những ánh mắt phức tạp lần lượt ném tới, có người vui vẻ khi người khác gặp họa, cũng có người trêu chọc, xem thường, không còn vẻ mặt lấy lòng tâng bốc như vừa rồi nữa.
Sắc mặt Lương Phi Bằng trắng bệch, vừa định đi ra ngoài hỏi thăm tình hình.
Liền thấy Ngụy Hoằng bị mấy giáo viên của đội giám sát dẫn vào phòng họp.
"Sao lại là ngươi?" Lương Phi Bằng kinh ngạc kêu lên: "Tiểu tử, ngươi gian lận à? Không thể nào, chuyện đó căn bản không thể xảy ra, sao ngươi có thể gian lận được?"
"Lương lão sư đừng kích động!" Một giáo viên nam trung niên trong đội giám sát giơ tay ngăn lời ông, nói: "Chỉ là có người báo cáo bạn học này gian lận, trên thực tế có gian lận hay không còn phải đợi điều tra!"
"Ra là thế!"
Lương Phi Bằng lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông chợt nhớ tới điều gì, hùng hổ nói: "Thằng chó hoang nào cố tình báo cáo ngươi vậy? Đây không phải cố tình ghen ghét người khác sao? Mẹ nó!"
"Phát hiện rồi!" Lúc này, một giáo viên trong tổ kiểm tra đi vào phòng, đưa một tờ giấy nhỏ đã chép cho người kia rồi nói: "Đây là tài liệu phát hiện trong túi bút của bạn Ngụy Hoằng."
"Cái gì?" Lương Phi Bằng lập tức ngây người.
Ông ngơ ngác nhìn Ngụy Hoằng, chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung!
"Ái chà chà, đúng là gian lận thật rồi? Ha ha ha, trường trung học Thánh Thụy lần này mất mặt quá rồi!"
"Lão Lương này, ngày nào cũng khoe khoang mình có học sinh giỏi, không phải là thằng nhóc này sao?"
"Tôi mãnh liệt yêu cầu thẩm tra những học sinh khác của trường Thánh Thụy, nhỡ bọn chúng gian lận cả đám thì sao?"
"Đúng đấy, phát sinh loại chuyện này thật sự không công bằng với chúng tôi!"
Mọi người cười lạnh, gây áp lực với tổ giám sát.
Lương Phi Bằng cả người đã như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất, hiển nhiên ông nằm mơ cũng không ngờ, tại sao trong túi bút của Ngụy Hoằng lại có tài liệu, gian lận lộ liễu như vậy thì gã định làm gì?
Lương Phi Bằng muốn chất vấn, muốn chửi thề!
Nhưng cuối cùng ông vẫn giống như già đi cả chục tuổi, mặt mày đầy thất vọng, thở dài nói: "Đề lần này đối với ngươi mà nói có khó gì đâu, sao còn phải gian lận chứ? Rốt cuộc ai đã nhét tài liệu vào túi bút của ngươi?"
"Lương lão sư vẫn thông minh như ngày nào!" Ngụy Hoằng không hề có vẻ xấu hổ và căng thẳng khi bị bắt gian lận, ngược lại cười trêu chọc nói: "Đến mức này mà ông còn đoán được sao?"
"Ta đoán cái rắm!" Lương Phi Bằng giận vì hắn không biết cố gắng nói: "Tiểu tử trước khi thi ngươi không thể kiểm tra túi bút một chút sao? Giờ bị người ta hãm hại, ngươi cả đời sẽ bị đóng lên cột sỉ nhục đó!"
"Gấp gì, kết quả điều tra còn chưa xong đâu!" Ngụy Hoằng không để ý cười nói.
Quả nhiên!
Rất nhanh lại có một giáo viên của tổ điều tra, mặt mày đầy vẻ cổ quái, cầm một bài thi đi tới, đưa cho giáo viên trung niên nam vừa rồi rồi nói: "Cậu học sinh này đang vẽ tranh trong bài thi đấy!"
"Vẽ tranh?"
Mọi người tò mò vây quanh lại xem thử.
Quả nhiên, họ phát hiện cả trang bài thi đã bị viết kín.
Mỗi câu trắc nghiệm Ngụy Hoằng đều chọn câu trả lời chính xác, còn bài luận thì gã trực tiếp lược bỏ quá trình viết đáp án, chỗ trống còn lại gã lại vẽ hình người đánh võ.
Những hình người dưới ngòi bút của gã rất sinh động như thật, chỉ vài nét đơn giản đã phác họa ra vẻ uy phong lẫm liệt, phảng phất như đang diễn ra một trận quyết đấu võ hiệp, lại còn ẩn chứa cảm giác của những cuốn truyện võ hiệp ngoài sạp báo thời xưa.
"Cái này... cái này là sao?"
"Ôi trời, rốt cuộc là gian lận hay không gian lận vậy?"
"Theo lý thuyết, bị lật tài liệu ra thì chắc chắn là gian lận, nhưng tiểu tử này rõ ràng không định làm bài nghiêm túc, vậy tại sao hắn còn mang tài liệu làm gì?"
Các giáo viên ai nấy đều rất nghi hoặc.
Ai cũng biết làm bài thi linh tinh như vậy thì sẽ bị hủy, vậy tại sao phải mang theo tài liệu làm gì?
Càng nghĩ chỉ có một khả năng, tài liệu là do người khác hãm hại!
Nhưng lại có giáo viên so sánh chữ trong bài thi với tài liệu.
Họ phát hiện chữ viết đều là của Ngụy Hoằng, điều này khiến sự việc trở nên khó phân biệt.
"Các vị giáo viên không cần suy nghĩ nữa!" Ngụy Hoằng không để ý cười: "Trước khi thi, túi bút của tôi từng bị người ta mượn lấy đi với danh nghĩa giúp đỡ, lúc làm bài thi tôi đã phát hiện tài liệu rồi, bởi vậy dứt khoát lựa chọn từ bỏ lần thi này để chứng minh sự trong sạch, sự tình đơn giản là vậy thôi."
Lời này vừa nói ra mọi người mới vỡ lẽ!
"Thì ra là thế, tuy thành tích không còn giá trị nữa rồi, nhưng tự mình chứng minh sự trong sạch cũng hay đó."
"Đúng vậy, sao có thể phán định một người không màng thành tích gian lận được chứ?"
"Xem ra việc hãm hại này tám phần mười là thật, chuyện này nhất định phải điều tra rõ, nếu như thí sinh nào cũng dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như vậy để hãm hại đối thủ thì hậu quả khó mà lường được!"
"Đúng vậy, phải nghiêm khắc đả kích loại tập tục này!"
Các giáo viên lòng đầy căm phẫn!
Lương Phi Bằng lập tức như được hồi sinh, ông không còn bộ dáng thất vọng như vừa nãy, mặt đầy phẫn nộ nói: "Tra! Nhất định phải tra đến cùng, ta muốn xem xem ai dám vu khống đồng học."
"Không cần điều tra, là Tống Quy!" Ngụy Hoằng hời hợt nhắc nhở.
"Ai?" Giọng của Lương Phi Bằng lập tức tăng lên, ông không thể tin nổi, trợn tròn mắt nói: "Sao lại là hắn? Ngươi không đùa đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận