Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 273: Ngươi không sợ nước bẩn giội ở trên người rửa không sạch?

"Chương 273: Ngươi không sợ nước bẩn hắt lên người rồi rửa không sạch?"
"Mẹ nó, tức chết ta rồi!"
Cửa phòng làm việc đột ngột bị đẩy ra!
Triệu Tiểu Mạn hùng hổ xông vào, nàng trợn mắt thở hồng hộc, trực tiếp cắt ngang dòng suy tư của Ngụy Hoằng.
"Sao lại tức giận thế?"
"Còn sao nữa? Cái tập đoàn Thắng Thiên c·h·ó m·á· rất muốn ăn đòn!" Triệu Tiểu Mạn ném một cái thẻ qua, tức giận nói: "Ngụy Thắng vậy mà sáng sớm đã sai người mang mấy vòng hoa đến, bây giờ còn nhét ngay cửa chính tập đoàn, nhìn đã thấy xui xẻo, mà ở trên đó còn thêm một cái thiệp!"
Ngụy Hoằng cầm tấm thiệp lên xem!
Chỉ thấy trên đó vẽ một cái đầu lâu xấu xí.
Hiển nhiên đây là nét bút của Ngụy Thắng, lại mang ý khiêu khích cực độ.
"Ấu trĩ!" Ngụy Hoằng tiện tay ném tấm thiệp vào thùng rác, cười khẩy nói: "Người ta chỉ khiêu khích một chút thôi, có gì mà ngạc nhiên, đừng tự làm mình khó chịu!"
"Không chỉ có thế, anh xem cái này!"
Triệu Tiểu Mạn mở điện thoại của mình đưa tới.
Trên màn hình điện thoại hiện ra mấy dòng hot search trên mạng!
【Sốc: Tập đoàn Hoằng Thịnh lại xuất hiện bê bối tr·ố·n t·h·u·ế, rốt cuộc là do nhân tính vặn vẹo hay tư bản tham lam vô độ?】
【Vạch trần vụ án l·ừ·a gạt tài chính và rửa tiền cực lớn ở Ma Đô, Tập đoàn Hoằng Thịnh có thực sự tham gia vào?】
【Thiếu niên đồ long cuối cùng hóa thành ác long, ai quản được bọn tư bản làm ác?】
【Cư dân mạng kêu gọi các cơ quan liên quan tăng cường giám sát tài chính, đề phòng tư bản tham gia thao túng kinh doanh!】
Từng dòng hot search treo trên mạng.
Dẫn đến vô số dân mạng xôn xao bình luận.
"Ngọa tào, lại là tập đoàn Hoằng Thịnh, lần này làm cái gì thế?"
"Tr·ố·n t·h·u·ế? Ghê đấy, thật ngưu b·ứ·c, dám thách thức cơ quan công quyền quốc gia, muốn c·h·ế·t à? Đề nghị trừng trị nặng!"
"Đây là hậu quả của việc thiếu giám sát hữu hiệu, một tập đoàn trăm tỷ mà không lên sàn chứng khoán, kẻ nào đó nắm giữ trăm tỷ sản nghiệp rốt cuộc muốn làm gì?"
"Đề nghị các cơ quan liên quan điều tra nghiêm khắc, lại còn dính l·ừ·a gạt tài chính và rửa tiền, quả thực là vô p·h·áp vô t·h·i·ê·n!"
Dưới sự dẫn dắt của những người có tâm, đám dân mạng tha hồ chửi bới, chuyện này càng ngày càng nóng, rõ ràng là có người đứng sau giật dây.
Tục ngữ nói!
Cây cao hứng chịu gió lớn!
Tập đoàn Hoằng Thịnh càng ngày càng phát triển, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt ghen ghét, nằm mơ cũng muốn Ngụy Hoằng đưa tập đoàn lên sàn chứng khoán để tiện thể rút tiền, tiếc là bị hắn kiên quyết cự tuyệt, lần này không bị công kích mới là lạ.
"Đây là có người đang chơi xấu anh đấy!" Triệu Tiểu Mạn lo lắng nói: "Có muốn em cho người đi điều tra xem ai là hắc thủ đứng sau không, đến lúc đó cho hắn một bài học?"
"Không cần!" Ngụy Hoằng cười lắc đầu, trực tiếp trả điện thoại lại.
Triệu Tiểu Mạn sững sờ rồi dò hỏi: "Anh biết là ai làm à? Chẳng lẽ là Ngụy Thắng với Nhan Ngạo Bắc?"
Mấy tháng nay, nàng luôn theo bên cạnh Ngụy Hoằng làm thư ký, nên cũng biết một ít chuyện, liếc mắt là đoán ra mấu chốt.
Ngụy Hoằng nhún vai nói: "Không chỉ bọn họ, nhưng cũng tám chín phần mười rồi, chuyện này em không cần bận tâm, ta sẽ xử lý ổn thỏa."
"Anh đừng mạnh miệng!" Triệu Tiểu Mạn vội vàng, nàng tiến lên hai bước lo lắng khuyên: "Nhan Ngạo Bắc rất h·u·n·g· h·ã·n, nhà bọn họ ở bên ngoài cũng có thế lực không nhỏ, nếu thật sự muốn động vào anh rất dễ xảy ra chuyện, hay là để em đi nói chuyện với hắn nhé?"
"Hơn nữa hiện tại đám dân mạng đang phẫn nộ đòi điều tra rõ, nếu thật sự bị điều tra ra thì anh sẽ rất phiền, nhẹ thì nộp phạt tiền kếch xù nặng thì vào tù, cẩn thận cả tập đoàn Hoằng Thịnh cũng bị người ta tách ra luôn!"
Ánh mắt Ngụy Hoằng khẽ dao động, trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi: "Nhan gia trong q·uân đ·ộ·i có người không? Bên ngoài có thế lực gì?"
"Không rõ lắm!" Triệu Tiểu Mạn lắc đầu thở dài nói: "Bình thường em cũng không để ý chuyện này lắm, nếu anh thật sự muốn biết em sẽ cho người đi điều tra, nhưng mà thế lực của Nhan gia trong q·uân đ·ộ·i không lớn, còn ở bên ngoài thì chủ yếu quan hệ m·ậ·t t·h·i·ết với nhiều tài phiệt."
"Ừm!" Ngụy Hoằng gật gù không nói gì thêm, chỉ cười nói: "Dạo này ta có thể phải đi công tác một chuyến xử lý chút việc, trong tập đoàn làm phiền em chiếu cố chút, nhất là chuyện app « mỗi ngày tiêu đề » sắp ra mắt, em cứ theo dõi sát sao là được!"
"Hả?" Triệu Tiểu Mạn ngớ người, chỉ vào mình hoảng sợ nói: "Để em giúp anh theo dõi? Đùa gì vậy, em không làm được, em chỉ là thư ký nhỏ thôi mà, trong tập đoàn chẳng phải còn Lê Giang sao?"
"Hắn cũng phải đi công tác!" Ngụy Hoằng buông tay, bất đắc dĩ nói: "Trong nội bộ tập đoàn Hoằng Thịnh nhân tài thì đông, nhưng người đáng tin cậy thì lại chẳng có mấy ai, em gắng gồng gánh cho ta đi!"
Triệu Tiểu Mạn nghe hắn nói mình đáng tin, lập tức vui mừng nhướn mày hai gò má ửng hồng, khóe miệng cười tươi rói, khẽ hắng giọng mới ngạo kiều nói: "Thôi được, thôi được, xem như là nể tình anh tín nhiệm em, đại tiểu thư ta đành cố làm trâu ngựa cho anh một phen vậy!"
Ngụy Hoằng không nhịn được cười đứng dậy đến tủ rượu, rót cho nàng một ly Champagne, nâng chén dặn dò: "Vất vả cho em, nhớ kỹ tất cả cứ theo kế hoạch mà làm là được, mặc kệ tập đoàn Thắng Thiên đạo văn giở trò với chúng ta thế nào, cũng mặc kệ đám dân mạng chửi rủa công kích ra sao đều không cần để ý, cứ cho phần mềm lên kệ như bình thường là được!"
"Hả? Anh không sợ bị nước bẩn hắt lên người rồi rửa không sạch sao?" Triệu Tiểu Mạn âm thầm hãi hùng: "Hơn nữa ầm ĩ như thế thì nhân tâm trong tập đoàn chắc chắn sẽ hoang mang, không có lợi cho phát triển đâu!"
"Sợ gì chứ?" Ngụy Hoằng cười lạnh hỏi ngược lại: "Thật sự coi ta phát tiền thưởng năm vừa rồi là tiền trên trời rơi xuống hả? Đừng nói là nhân tâm hoang mang, coi như ta cầm gậy đuổi, e rằng cũng chẳng có mấy người từ chức, bị dân mạng chửi vài câu thì có mất miếng thịt nào đâu?"
"Cũng đúng!"
Triệu Tiểu Mạn không cãi lại được!
Có thể nói tập đoàn Hoằng Thịnh rất dày dạn kinh nghiệm trong việc bị vùi dập, đi đến ngày hôm nay không biết đã nhận bao nhiêu chửi bới, hết lần này đến lần khác nhân viên nội bộ đã tôi luyện được nội tâm mạnh mẽ, một doanh nghiệp tốt phúc lợi cao như vậy bọn họ làm sao có thể bỏ việc chỉ vì dân mạng mắng vài câu chứ?
"Được rồi, nên làm gì thì cứ làm cái đó đi!" Ngụy Hoằng cười chạm ly với nàng.
Triệu Tiểu Mạn kiêu hừ một tiếng uống cạn Champagne, rồi mới xoay người lắc mông rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng khuất dạng, nụ cười trên mặt Ngụy Hoằng mới đột ngột tắt lịm, hai con ngươi như rắn độc nheo lại, trong đầu không ngừng suy tính ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của nàng.
"Nhan gia có dính líu tới thế lực bên ngoài, vậy thì chuyện này chắc chắn không chỉ đơn giản là thuê mấy tên lính đánh thuê, bây giờ không biết đã chuẩn bị bao nhiêu người chờ ta nhảy vào bẫy nữa!"
Ngụy Hoằng lẩm bẩm, sắc mặt càng trở nên khó coi!
Ban đầu hắn nghĩ cũng sẽ thuê một nhóm người, sử dụng kỹ thuật hacker khóa chặt đối phương rồi đại khai s·á·t giới.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ đối phương không nghĩ ra điểm này?
Ngụy Hoằng dám xuất ngoại chẳng khác nào đã rơi vào bẫy của đối phương, trừ phi có thực lực đ·â·m thủng cả trời, nếu không muốn s·ố·n·g sót trở về hiển nhiên không phải dễ.
"Các ngươi đây không phải đang b·ắ·t ép ta sao?"
Ngụy Hoằng cười giễu một tiếng, cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
Chỉ một lát sau, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười sảng khoái của Hoàng Phủ Thái Nhiên: "Ồ ồ, đại chất tử sao lại có thời gian gọi điện cho ta vậy? Sao, có chuyện tìm ta?"
"Có! Mượn binh!" Ngụy Hoằng vào thẳng vấn đề chính.
"Mượn binh gì cơ?" Hoàng Phủ Thái Nhiên ngơ ngác hỏi lại: "Tiểu tử ngươi không phải uống say rồi nói mê sảng đấy chứ? Lải nhải cái gì thế?"
"Không có đùa!" Ngụy Hoằng nói rõ từng chữ: "Ta gặp chút chuyện ở bên ngoài, tìm ngươi mượn chút người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận