Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 368: Ngươi cho rằng như thế chọn người liền có thể cùng ta khiêu chiến?

"Ngươi cho rằng chọn người như vậy là có thể khiêu chiến ta sao? Đã là địch nhân! Cũng không cần phải giữ lại chút mặt mũi nào!" Ngụy Hoằng xưa nay là người nói một là một, hắn cũng chẳng buồn khách sáo với Tần Tư Niên, trực tiếp chọn cách vạch mặt! "Tần thiếu mang theo nhiều người như vậy đến đây, không phải chỉ là để nghĩ đơn giản mà thả vài tràng pháo miệng đấy chứ?" "Ngụy mỗ vẫn là câu nói đó, có gì thì cứ tiến lên đi, ta sẽ tiếp đón đến cùng!" Ngụy Hoằng cười lạnh nhả ra một vòng khói thuốc, ý khiêu khích rất rõ ràng! Tần Tư Niên tức đến bật cười, lạnh nhạt tháo kính gọng vàng xuống vẫy tay, mười mấy tên vệ sĩ xung quanh lập tức vây lại. "Ban đầu ta muốn cho ngươi một cơ hội xin lỗi." Tần Tư Niên ôm vai hắn, lộ vẻ mặt: "Nhưng mà ngươi đã không nể mặt như vậy, vậy thì chúng ta cũng chẳng còn gì để nói, đánh gãy một chân trước đi, rồi làm công ty ngươi phá sản, ngươi không ý kiến gì chứ?" "Ngươi sáng không đánh răng à? Sao khẩu khí lớn vậy." Ngụy Hoằng mỉm cười đáp lại, hai người nhìn nhau, có chút ý đối đầu gay gắt. "Tốt, tốt, tốt!" Sắc mặt Tần Tư Niên đột ngột lạnh đi, một ánh mắt ra hiệu, đám vệ sĩ lập tức không khách khí tiến về phía hắn. "Chặn bọn họ lại!" Triệu Tiểu Mạn mặt khó coi khoát tay. Vệ sĩ của Ngụy Hoằng, bảo an và đám đặc cấp hộ vệ do công ty bảo an phái đến đều ùn ùn kéo ra chặn trước, hai nhóm người chia thành hai bên nhìn chằm chằm nhau, sẵn sàng động thủ. Nhóm thư ký, quản lý tập đoàn sợ hãi nhao nhao né tránh! Tần Tư Niên thì cười khẩy chế nhạo: "Ngươi nghĩ chọn người như vậy là có thể thách đấu ta sao?" "Xã hội pháp trị, Tần thiếu muốn làm gì?" Ngụy Hoằng nhíu mày, không để ý nói. "Xã hội pháp trị, ha ha ha!" "Ngươi thật là hài hước!" Đám công tử bột nghe vậy thì cười nghiêng ngả. Những người như bọn họ có ai sợ pháp luật chứ? Chỉ cần không làm gì quá đáng, cơ bản bọn họ có thể đi ngang ở Yến Kinh, hôm nay coi như đánh gãy chân Ngụy Hoằng, cũng chẳng ai dám hé răng nửa lời. "Người trẻ tuổi, ngươi vẫn còn quá ngây thơ." Tần Tư Niên đưa tay chỉ vào đám bảo an, cười lạnh nói: "Không muốn dính vào chuyện thì cút nhanh lên, đây là chỗ để các ngươi xen vào chắc?" Các nhân viên an ninh nhìn nhau! Ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng đám người Tần Tư Niên. Rõ ràng ai cũng biết những công tử bột này không dễ chọc, người bình thường chọc vào bọn họ, vài phút là bị chỉnh rất thê thảm. Bảo an chỉ là một công việc, ai lại vì chút chuyện nhỏ nhặt mà liều mạng đâu? "Còn không cút!" Tần Tư Niên quát lớn chói tai. Mấy người an ninh lập tức chật vật né tránh rời đi. Từ đầu đến cuối, đến liếc nhìn Ngụy Hoằng một cái cũng không dám. "Còn có các ngươi!" Tần Tư Niên chỉ vào 20 tên vệ sĩ từ Phi Ưng đến, cười lạnh nói: "Nếu ta không nhìn lầm, các ngươi là người của Hoàng Phủ gia nhỉ, hôm nay cũng muốn cản đường ta à?" "Dạo này Ngụy Hoằng thiếu người, cố ý điều bọn họ đến để bảo vệ, có vấn đề gì?" Triệu Tiểu Mạn cười lạnh đáp trả. "Đương nhiên là có!" Hoàng Phủ Linh Lung khoanh tay mỉa mai: "Vừa nãy còn nói không dựa vào Hoàng Phủ gia ta, giờ lại muốn dựa vào bọn họ để bảo vệ, vậy là sao? Lại trở mặt nhanh vậy à?" "Đánh rắm!" Triệu Tiểu Mạn tức giận chống nạnh mắng: "Vệ sĩ Phi Ưng vốn có truyền thống nhận nhiệm vụ bên ngoài, chúng ta bỏ tiền thuê người hợp pháp, có tính là dựa vào Hoàng Phủ gia nhà cô đâu." "Vậy giờ ta hủy hợp đồng thì không có vấn đề gì chứ?" Ánh mắt Hoàng Phủ Linh Lung chuyển sang đội trưởng đội vệ sĩ Phi Ưng, không cho phép nghi ngờ nói: "Các ngươi giờ về căn cứ huấn luyện chờ lệnh, nhiệm vụ này kết thúc!" "Việc này...?" Đội trưởng đội vệ sĩ có chút do dự. "Cái gì việc này? Không biết ta là ai à?" Hoàng Phủ Linh Lung tức giận đùng đùng bước lên đạp hắn một cước, mới nổi giận nói: "Đồ vô dụng, đến cả lời ta cũng dám không nghe, tin hay không tao đuổi việc mày?" "Xin lỗi nhị tiểu thư, tôi lập tức cho người rút lui." Đội trưởng đội vệ sĩ áy náy gật đầu với Ngụy Hoằng và Triệu Tiểu Mạn, phất tay, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ lui sang một bên. Lần này, đám người Ngụy Hoằng mất hút trong nháy mắt, chỉ còn lại vài người vệ sĩ từ Giang Châu đến. Anh ta vốn có 12 vệ sĩ, La Khôn dẫn vài người đi làm việc ở vùng biển quốc tế, giờ bên cạnh chỉ còn sáu người, mà đám Tần Tư Niên ít nhất cũng mang đến ba mươi vệ sĩ, sự chênh lệch giữa hai bên lập tức cao gấp năm lần! "Ngụy Hoằng, xin lỗi đi!" Hoàng Phủ Linh Lung hảo tâm nhắc nhở: "Chỉ cần thái độ của anh tốt, Tư Niên ca sẽ không làm khó anh đâu." "Ngu xuẩn!" Triệu Tiểu Mạn tức giận mắng: "Anh ấy là chồng tương lai của cô đấy, cô lại vì một tên đàn ông mà giúp người ngoài đánh anh ấy, thể diện Hoàng Phủ gia đều bị cô vứt hết, cô có não không vậy? Anh ta đang ra mặt vì những người đàn bà khác đấy, cô biết không hả?" "Ta mặc kệ!" Hoàng Phủ Linh Lung cứng cổ, quật cường nói: "Tư Niên ca muốn làm gì, ta sẽ toàn lực ủng hộ, hôm nay ai đến cũng không được." Triệu Tiểu Mạn cơ hồ tức điên! Ngụy Hoằng tiện tay đỡ cô một chút, rồi nhún vai an ủi: "Mỗi người có chí riêng, đừng tức giận đến phát bệnh, cô cứ lui về văn phòng trước đi, tránh để bị thương." "Không được!" Triệu Tiểu Mạn kiên định chắn trước mặt hắn, lo lắng nói: "Những người này cái gì cũng dám làm ra, tôi tuyệt đối không để bọn họ làm bị thương anh!" Nói xong! Cô quay đầu nhìn Tần Tư Niên, giận dữ gầm lên: "Họ Tần, đừng tưởng rằng mình có thể một tay che trời, làm lớn chuyện ra anh cũng không chiếm được lợi ích gì đâu!" "Có liên quan gì đến tôi chứ?" Tần Tư Niên buông tay, mặt đầy vô tội nói: "Hôm nay chúng tôi chỉ đến bàn chuyện làm ăn, Ngụy tiên sinh xảy ra xô xát với người khác, bị đánh gãy chân, thì sẽ giải quyết theo đúng pháp luật thôi!" "Ha ha ha!" Đám công tử bột cười ha hả. Trong ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ trêu tức, sao không hiểu ý tứ này được chứ. Rõ ràng là để cho đám vệ sĩ động thủ, nhân tiện đổ vỏ, dễ dàng tránh liên can mà, loại chuyện này bọn họ đã quen như cơm bữa, chẳng thấy lạ gì. Dù sao chỉ cần có tiền! Không phải một đống vệ sĩ tranh nhau gánh tội thay đấy sao? "Nhóc con, hôm nay dạy cho mày một bài học!" Tần Tư Niên "ba" một tiếng ném kính gọng vàng xuống đất, giẫm nát rồi nghiến răng nói: "Đừng tưởng có chút tiền bẩn mà làm mưa làm gió ở Yến Kinh này, ở đây là rồng thì cũng phải nằm im cho ta, là hổ cũng phải nằm sấp cho ta, đối phó với loại người như mày còn không cần dùng đến thủ đoạn cao siêu gì, thích lúc nào thì đánh gãy chân chó của mày lúc đấy thôi! Động thủ!" Vừa dứt lời! Đám vệ sĩ bên cạnh hắn không chút do dự lập tức xông lên. Mưa quyền cước dày đặc từ bốn phương tám hướng quét tới, sáu người vệ sĩ bên cạnh Ngụy Hoằng cắn răng xông lên, nhưng vừa giao chiến liền bị đánh cho liên tục lùi bước, có người bị đạp bay, có người thì bị đánh cho chật vật bỏ chạy. "Dừng tay, các người sao dám?" Triệu Tiểu Mạn giận tím mặt: "Không sợ tôi báo cảnh sát sao?" "Ha ha!" Đám công tử bột cười khẽ chế nhạo, nửa điểm cũng không sợ hãi. "Đồ hỗn đản!" Triệu Tiểu Mạn tức giận cầm điện thoại ra gọi cuống quít. Cô không phải định báo cảnh sát mà là muốn liên lạc với Hoàng Phủ Thanh Âm. Lúc này, chỉ có để cô ấy ra mặt mới có thể ngăn được trận ẩu đả này, dù sao thì người bên Ngụy Hoằng quá ít, đợi cảnh sát chạy đến thì chắc người cũng lạnh ngắt rồi. Nhưng mà điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn không ai nghe! Trái tim Triệu Tiểu Mạn lập tức chìm xuống đáy vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận