Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 322: Ôn thần, vận rủi từng cơn sóng liên tiếp!

Chương 322: Ôn thần, vận rủi từng cơn sóng liên tiếp!
Đêm khuya Đông Tam vòng, bệnh viện tư nhân Thiên Hối!
Vừa mới giải phẫu xong trong phòng cấp cứu, toàn thân quấn băng như xác ướp, Triệu Thành Thụy được y tá đẩy về phòng bệnh VIP. Vừa hé mắt ra đã thấy hơn chục người nhà họ Triệu!
Triệu lão gia tử, Triệu Khánh Bắc và những người khác đều đột ngột xuất hiện!
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn, mọi người đều không khỏi nhíu mày.
"Thành Thụy, không phải đã bảo ngươi đừng đua xe nữa sao? Sao lại gây chuyện, hôm nay còn uống chút rượu, cẩn thận mà ngã chết đấy!"
"Bác sĩ, tình huống của nó thế nào? Có bị ngớ ngẩn không?"
"Mẹ nó, xe thể thao lăn từ trên sườn núi xuống, thiếu chút nữa dọa tất cả mọi người hết hồn!"
Mọi người nhao nhao oán trách!
Một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đeo kính nói: "Người bị thương không sao, chỉ có vài vết trầy xước nhỏ và bị chấn động não thôi, nghiêm trọng nhất là gãy chân trái. Hiện tại đã phẫu thuật cố định chữa trị, dưỡng thêm vài tháng là ổn!"
"Gãy xương?"
"Ngọa Tào!"
Mấy người trẻ tuổi như Triệu Khánh Nguyên hít sâu một hơi.
Bọn họ vẫn chưa quên lời Ngụy Hoằng bình luận về Triệu Thành Thụy, nói gần đây hắn sẽ gặp tai nạn xe vào đêm mưa, dẫn đến gãy chân, sau đó xuất viện đi bar ăn mừng, rồi va chạm với một gã say xỉn mà bị đâm dao, cuối cùng dẫn đến thận trái bị phế!
Bây giờ hai chuyện đã trúng một!
"Mẹ nó!" Triệu Khánh Nguyên khó có dịp văng tục: "Chẳng lẽ Ngụy Hoằng cố tình lừa gạt chúng ta, cố ý tạo ra chút chuyện ngoài ý muốn cho Thành Thụy sao?"
Thấy mọi người sinh nghi!
"Không thể nào!" Triệu Thành Thụy lắc đầu, nói: "Lúc đó ta lái xe rất chậm, khi vào cua thì bị một vũng dầu loang khiến lốp xe trượt, ta rõ ràng đã phanh xe lại rồi."
"Nhưng mà lần này thật tà môn, dù đã phanh xe lại rồi, một chiếc xe khác từ ngã rẽ lao tới, rồi đâm ta xuống sườn núi!"
Triệu Thành Thụy càng nói càng thấy sợ!
Hắn hít sâu vài hơi, mới tiếp tục nói: "Chuyện này... chuyện này giống như có bàn tay vô hình ở sau lưng điều khiển, vận rủi ập đến liên tục, kiểu gì ta cũng không tránh thoát, nhất định bị đẩy xuống núi..."
"Tê!"
Mọi người hít sâu một hơi.
Những người vốn không tin Ngụy Hoằng giờ phút này cũng phải tin, chuyện này thật sự quá tà môn!
Rõ ràng xe đã dừng, thế mà vẫn bị xe khác tông xuống núi.
Nếu Triệu Thành Thụy tránh được lần này, lần sau có khi nào lại gặp chuyện ở chỗ khác không?
Nguy hiểm không biết mới đáng sợ nhất!
Nghĩ đến thôi đã thấy da đầu run lên!
"Thà tin là có, còn hơn không tin!" Triệu lão gia tử vỗ vỗ xe lăn, lạnh giọng nói: "Gần đây các ngươi đều cẩn thận chút, quay đầu tìm cao tăng làm lễ giải xui, những chuyện xui xẻo Ngụy Hoằng nói tránh được thì nên tránh, còn nữa là phải cách Liễu Miên Miên ra xa một chút!"
"Đúng đúng đúng! Đều phải cẩn thận, ta không muốn bị phế một quả thận đâu, sau này không đi bar uống rượu nữa!"
"Sau này nên mang theo tài xế và vệ sĩ bên người, như vậy sẽ an toàn hơn, dạo này ra ngoài thì chia nhau ra mà đi..."
"Còn nữa, tốt nhất chúng ta vẫn nên cách xa Liễu Miên Miên ra thì hơn..."
Mọi người ngươi một lời ta một câu tổng kết.
Rõ ràng là ai cũng bị chuyện này làm cho phát sợ.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Nhiếp Như Phương lại dẫn theo Liễu Miên Miên đi đến, cô ta thấy nhiều người như vậy thì kinh ngạc hỏi: "Trời ơi, Thành Thụy sao lại bị tai nạn xe thế này? Tôi vừa mới nghe tin, thấy Miên Miên cũng đang ở đây chữa trị nên đến xem, cậu không sao chứ?"
Mọi người không ngờ cô ta lại đến!
Nhìn thêm Liễu Miên Miên đang ngượng ngùng ôm túi chườm đá phía sau, trông hiền lành đáng yêu, mọi người không khỏi vô thức rùng mình, ngơ ngác không ai đáp lại.
"Sao vậy?" Nhiếp Như Phương nhíu mày nhìn xung quanh, hỏi: "Thành Thụy không phải không sao à? Sao mọi người đều không nói gì vậy?"
"Hừ!"
Triệu lão gia tử hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý cô ta.
Ông khoát tay ra hiệu cho vệ sĩ đẩy mình ra ngoài.
"Ha ha!" Triệu Khánh Bắc cười gượng gạo một tiếng rồi vội nói: "Thành Thụy không sao, Thẩm Tử cô cứ tự nhiên, tôi đưa ông cụ về nhà!"
"Tôi cũng vậy, tôi đưa đi!"
"Ái chà chà, tôi còn có việc cũng phải đi trước đây!"
"Đúng đúng đúng, tôi còn cái dự án phải làm!"
Mọi người như bị bỏng nhảy dựng lên!
Ai nấy cũng vội vàng tìm lý do để thoát thân.
Liễu Miên Miên mặt đầy kinh ngạc, còn chưa kịp chào hỏi thì mọi người đã nối đuôi nhau bỏ chạy sạch, trong phòng bệnh chỉ còn lại Triệu Thành Thụy đang mặt mày tuyệt vọng.
"Làm sao vậy?" Nhiếp Như Phương bất mãn hừ hừ: "Chúng ta là ôn thần à? Vừa đến đã chạy trốn, không có chút lịch sự nào!"
"Ha ha ha!"
Triệu Thành Thụy gấp đến độ muốn khóc!
Trong lòng hắn thầm nghĩ, ngươi thì không phải ôn thần, nhưng Liễu Miên Miên đúng là ôn thần đó!
Bây giờ hắn đã bị hại đến gãy chân rồi, nguy cơ bị phế thận không biết giải quyết ra sao đây, còn cứ tiếp xúc như thế này không khéo mất mạng mất thôi!
"Thẩm Tử, tôi không sao, không có gì hết!" Triệu Thành Thụy cuống quít xua tay, cười nói: "Cô cứ làm việc của mình đi, bây giờ tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi!"
"Tiểu tử cậu cũng lảm nhảm nhỉ?" Nhiếp Như Phương nghi hoặc nói: "Chúng tôi có bị bệnh truyền nhiễm đâu, cậu làm cái gì vậy?"
"Không có không có, tôi chỉ mệt muốn nghỉ ngơi thôi." Triệu Thành Thụy chột dạ nói: "Thẩm Tử đừng suy nghĩ nhiều!"
"Anh Thành Thụy, sao tự dưng lại gặp tai nạn xe cộ vậy? Đúng là quá xui xẻo mà? Ô ô ô!" Liễu Miên Miên cuối cùng cũng tìm được cơ hội để biểu diễn, cô nàng tiến lên vài bước, vừa che mặt làm bộ khóc, vừa ân cần hỏi han: "Anh có muốn uống nước không? Miên Miên lấy cho anh nha!"
"Không cần không cần!" Triệu Thành Thụy sợ đến nỗi rụt cả người về phía sau, vừa điên cuồng khoát tay vừa nói: "Cô đừng lại gần, tôi không cần gì cả..."
"Anh Thành Thụy, anh sao vậy? Tôi là Miên Miên mà!" Liễu Miên Miên mắt rưng rưng, dậm chân muốn khóc nói: "Chẳng lẽ vì mặt em bị đánh sưng lên xấu xí, nên anh ghét em rồi sao?"
"Không phải, tôi chỉ muốn ở một mình!" Triệu Thành Thụy mặt đầy hoảng sợ: "Cô đừng lại đây, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta nên giữ khoảng cách!"
"Anh Thành Thụy, anh...anh ức hϊếp người ta! Ô ô ô!"
Liễu Miên Miên mặt đầy tủi thân trông thật đáng thương!
Nếu là Triệu Thành Thụy của ngày trước chắc chắn đã đau lòng tiến lên an ủi, dù có moi tim ra cũng sẽ dỗ cho cô em gái nhỏ này vui.
Nhưng bây giờ thì hắn lại ra vẻ ghét bỏ!
Cứ như đối phương là thứ cặn bã, sợ lây chút nào.
Nhiếp Như Phương và Liễu Miên Miên có ngốc cũng nhận thấy sự bất thường, cả hai nghi hoặc nhìn nhau.
"Thành Thụy, cậu làm cái trò gì vậy?" Nhiếp Như Phương bất mãn khiển trách: "Miên Miên có lòng tốt sang đây thăm cậu, đây là thái độ gì?"
"Tôi có thể có thái độ gì, vừa phẫu thuật xong nên buồn ngủ, các người đi nhanh đi!" Triệu Thành Thụy cũng lười nhiều lời, sầm mặt bắt đầu đuổi người.
"Dì, chúng ta đi thôi!" Liễu Miên Miên mặt đầy tủi thân nói: "Hôm nay dì đánh Mạn Mạn, anh Thành Thụy chắc chắn không vui, đều tại con liên lụy đến dì, ô ô ô..."
"Lại là Triệu Tiểu Mạn!" Nhiếp Như Phương tức giận mắng: "Dám ở sau lưng nói xấu gây chia rẽ có phải không? Thật sự là ngày càng quá đáng, hôm nào tôi phải xử lý nó mới được!"
"Mẹ nó, chuyện này liên quan gì đến Mạn Mạn chứ?" Triệu Thành Thụy im lặng!
Bây giờ hắn mới đột nhiên nhận ra, con nhỏ Liễu Miên Miên này có vẻ thảo mai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận