Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 180: Con đường của ta không tại miếu đường, mà tại thương!

Chương 180: Con đường của ta không ở miếu đường, mà ở thương nghiệp!
“Lão Lý, mở tiệc! Đem rượu Thiệu Hưng hoàng tửu mà ta cất giữ lấy ra, lại bảo nhà bếp làm thêm mấy món ngon.” “À đúng, mau đi nấu thuốc cho lão tam, dế nhũi phải thật tươi mới đấy.” Hoàng Phủ Thái Nhiên có hy vọng khỏi hẳn tật ở chân. Tin tức này khiến tâm trạng Hoàng Phủ lão gia tử vô cùng tốt đẹp.
Ông vui vẻ phân phó Lý quản gia chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để khoản đãi quý khách.
"Lão gia, không cần phiền phức vậy đâu!" Ngụy Hoằng khoát tay từ chối, nói: "Chúng ta ăn cơm rau dưa tùy tiện là được rồi, đánh cờ mới là quan trọng nhất."
"Đúng đúng đúng, đánh cờ!" Hoàng Phủ lão gia tử lại ngồi xuống trước bàn cờ, cười nói: "Dù sao chuẩn bị bữa trưa cũng không có gì phiền, cứ để bọn họ đi làm việc, chúng ta tiếp tục đánh cờ."
"Được!" Ngụy Hoằng cười nhận lời.
Hai người một đen một trắng, lại tiếp tục say sưa đánh cờ.
Mà trong lúc vô tình, thân phận của hắn đã thay đổi. Lúc đầu, Ngụy Hoằng chỉ là dựa vào quan hệ gia tộc để đến chơi nhà, mang theo chút ý đồ thân thích bần hàn. Hoàng Phủ gia từ trên xuống dưới chưa chắc để ý tới hắn.
Nhưng bây giờ, dựa vào tri thức của kiếp trước, Ngụy Hoằng dễ dàng trở thành ân nhân của Hoàng Phủ gia. Từ nay về sau, ai dám bất kính với hắn?
"Ngươi đánh cờ phóng khoáng nhưng không thiếu sự tinh tế tỉ mỉ, cẩn trọng từng bước nhưng bá đạo mạnh mẽ, lợi hại đấy." Hoàng Phủ Thái Nhiên đứng xem một lúc, không nhịn được kinh ngạc cảm thán.
"Đương nhiên là lợi hại rồi, thằng nhóc này thông minh đến 180, hồi bảy tám tuổi đã có thể đánh thắng một đám ông lão rồi." Hoàng Phủ lão gia tử lắc đầu cảm thán, nói: "Nếu nó đi theo con đường cờ vây, giành được quán quân thế giới chắc chắn dễ như trở bàn tay."
"Người tài giỏi IQ cao đi chơi cờ vây thật là lãng phí, chi bằng tòng quân!" Hoàng Phủ Thái Nhiên theo thói quen khuyên nhủ: "Trong quân rất thiếu những người tài giỏi như cậu, cho dù là trong chỉ huy công nghệ cao, phân tích tình hình chiến trường, tham mưu quyết đoán, thì một người tài giỏi IQ cao còn hiếm có hơn cả trăm ngàn tinh binh cường tướng."
"Đúng vậy a!" Lão gia tử cũng không nhịn được cảm thán: "Người tài giỏi như ngươi mà không tham gia quân đội thì thật là lãng phí, lão già ta ở trong quân đội vẫn còn chút quan hệ, nếu ngươi chịu đi thì ngược lại có thể chăm sóc được đôi chút."
Ngụy Hoằng cầm quân cờ không nói gì, lát sau mới khẽ cười nói: "Con đường của ta không ở miếu đường, cũng không phải trong quân đội, mà ở thương nghiệp!"
Mọi người nghe vậy đều cau mày. Tục ngữ nói sĩ, nông, công, thương, từ xưa đến nay địa vị của thương nhân đều rất thấp. Cho dù xã hội bây giờ ai cũng theo đuổi tiền tài, nhưng trên thực tế tầng lớp giàu có chân chính, hoặc sẽ đề nghị con cháu tham chính, hoặc là đề nghị tòng quân, ít ai đề nghị đời sau làm thương nghiệp.
Bởi vì theo họ nghĩ, tiền chẳng qua là thứ phụ thuộc vào quyền lực mà thôi! Chỉ cần có quyền thì sợ gì không có tiền? Chẳng lẽ không thấy một viên chức quèn cũng có thể khiến cho phú ông phải khom lưng cúi đầu lấy lòng sao?
"Các ngươi không hiểu!" Ngụy Hoằng hạ một quân cờ, mới nghiêm túc nói: "Kinh tế, quân sự, khoa học kỹ thuật vĩnh viễn là những yếu tố quan trọng nhất của một quốc gia. Ta nếu dấn thân vào quân ngũ thì có thể tạo dựng sự nghiệp, nhưng tác dụng đối với đất nước, người dân cũng không lớn."
"Ta nếu dấn thân vào nghiên cứu khoa học thì cũng có thể đạt được thành tựu, nhưng tài chính nghiên cứu khoa học, thân phận tư cách cũng dễ bị người khác quản chế, chỉ có kinh doanh mới có thể khống chế vận mệnh của chính mình. Sau khi xây dựng đế chế thương nghiệp khổng lồ, ta sẽ đầu tư rất nhiều tiền vào nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật!"
Mọi người nghe vậy không khỏi cảm thấy kính nể!
"Tốt tốt tốt!" Hoàng Phủ lão gia tử liên tục gật đầu nói: "Tiểu tử, ngươi đúng là người có chí lớn, tương lai tiền đồ vô lượng a."
Hoàng Phủ Thái Nhiên lắc đầu cười khổ: "Ngươi không tham gia quân đội thật đáng tiếc, nhưng làm thương cũng tốt, Hoàng Phủ gia ta cũng có chút cơ sở trong giới kinh doanh, nếu ngươi cần có thể cứ mở miệng."
"Được!" Ngụy Hoằng cười lên tiếng, rồi nói sang chuyện khác: "Chú Thản Nhiên nếu chữa khỏi chân tật, chắc sẽ trở lại quân ngũ chứ?"
"Đương nhiên rồi!" Hoàng Phủ Thái Nhiên vô thức nắm chặt tay, trong mắt lóe lên vẻ mong chờ, hắn lúc nào cũng mong đến ngày này.
"Nếu như chú trở lại quân ngũ, tốt nhất vẫn là nên chuyển sang vị trí chỉ huy." Ngụy Hoằng thiện ý nhắc nhở: "Hai chân chú đã nhiều năm không vận động, dù có đi lại bình thường thì cũng khó hồi phục như lúc đầu, lại nghĩ tự mình dẫn quân làm nhiệm vụ vẫn không được thực tế."
Hoàng Phủ Thái Nhiên sững người một lúc, cuối cùng cười khổ nói: "Đạo lý này ta hiểu, có thể lui quân về phía sau đã là may mắn, đâu còn dám mong ước nhiều hơn."
"Trong chiến tranh hiện đại, chỉ huy lại quan trọng hơn tác chiến tiền tuyến." Ngụy Hoằng ánh mắt lơ đãng nhìn lên bàn cờ, nhất tâm nhị dụng chỉ điểm: "Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, quy mô tác chiến thu nhỏ, thông tin minh bạch, máy bay không người lái đã trở thành chủ lưu, chú còn muốn xông pha chiến đấu thì quá lạc hậu rồi."
"Ồ?" Hoàng Phủ Thái Nhiên mắt sáng lên: "Ngươi có hứng thú với chiến tranh hiện đại à?"
"Múa rìu qua mắt thợ thôi, không đáng nhắc đến." Ngụy Hoằng không nhịn được cười.
Hắn biết đây chỉ là xu hướng phát triển quân sự toàn cầu trong tương lai, chứ không phải do mình nghiên cứu ra, nên không dám nhận công. Nhưng Hoàng Phủ Thái Nhiên rất hứng thú, không ngừng hỏi: "Nói rõ chi tiết xem, trong miệng cậu, quy mô tác chiến thu nhỏ, thông tin minh bạch, máy bay không người lái là thế nào?"
"Quy mô tác chiến thu nhỏ thì rất dễ hiểu!" Ngụy Hoằng chậm rãi nói, kiên nhẫn giải thích: "Khi hỏa lực đơn binh ngày càng mạnh, các cường quốc quân sự đều đang tinh giản quân đội, các đơn vị sư, quân sẽ dần biến thành lữ, đoàn. Tương lai chiến trường khó xảy ra các cuộc tấn công quân đoàn quy mô lớn, tác chiến quy mô nhỏ sẽ sớm trở thành trạng thái bình thường."
"Thì ra là thế!" Hoàng Phủ Thái Nhiên rất tán thành.
Ngay cả Hoàng Phủ lão gia tử cũng thầm gật đầu đồng ý. Dù sao nhiều năm nay các nước đều giải trừ quân bị, trước đây Hoa Hạ có hơn năm triệu quân, nay cũng chỉ còn hơn hai triệu, mà còn đang trong quá trình cải cách từ sư sang lữ.
"Thông tin minh bạch cũng không khó hiểu!" Ngụy Hoằng tiếp tục nói: "Khoa học kỹ thuật hiện đại ngày càng phát triển, radar có thể phát hiện máy bay địch ở hàng ngàn km, liệu có thể thu nhỏ radar lại không? Ví dụ, radar của từng binh sĩ, radar ảnh nhiệt có thể phát hiện địch ở mười dặm, hoặc dùng máy bay không người lái dò tìm và khóa mục tiêu?"
"Nếu đạt được điều này, chiến trường sẽ trở nên trong suốt, và mô hình chiến tranh cũng sẽ có sự thay đổi long trời lở đất..."
"Tê!" Hoàng Phủ Thái Nhiên mắt sáng lên. Hắn vội vàng ra hiệu cho Lý quản gia mang giấy bút đến, sau đó yên lặng ghi chép. Những định hướng phát triển quân sự này có vẻ bình thường trong tương lai, nhưng hiện tại lại là một sự khai sáng. Mỗi câu Ngụy Hoằng nói đều khiến hắn tràn đầy cảm xúc, bao ý nghĩ trào ra trong đầu, Hoàng Phủ Thái Nhiên hưng phấn đến run rẩy.
"Đúng đúng đúng, mấy năm nay trong quân vẫn kêu gọi cải cách, nhưng không ai nói rõ làm sao cải cách để tăng sức chiến đấu. Ý tưởng của cậu rất tốt, tôi phải nhớ kỹ!" Hoàng Phủ Thái Nhiên thúc giục: "Còn gì nữa không? Nói tiếp, nói tiếp đi!"
Ngụy Hoằng mỉm cười nói tiếp: "Máy bay không người lái cũng không khó hiểu, chính là các thiết bị điều khiển từ xa không người lái, phối hợp với từng binh sĩ tiến hành chiến đấu và tiêu diệt địch."
"Tương lai chiến trường sẽ không còn như trong Thế chiến thứ hai. Nếu vẫn còn dùng pháo hạng nặng dọn đường, binh sĩ xung phong thì không được thực tế. Các loại công nghệ cao phối hợp tác chiến mới là chủ đạo!"
"Ví dụ, máy bay không người lái cỡ nhỏ tốc độ cao đánh bom, chó máy tấn công bất ngờ, tàu tự sát không người lái tập kích tàu sân bay, đều sẽ là xu hướng tương lai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận