Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 11: Muốn chết cũng nhanh chút động thủ, tránh khỏi ở trước mặt ta chướng mắt!

Chương 11: Muốn chết cũng nhanh chóng động thủ, khỏi ở trước mặt ta chướng mắt!Đã từng có lúc! Ngụy Hoằng thực sự coi Tạ Tư Tư như em gái mà yêu thương. Nàng dù chỉ là ngã một phát xước chút da, bản thân hắn cũng sẽ đau lòng không thôi. Thế nhưng trải qua kiếp trước hết lần này đến lần khác phản bội, trái tim hắn sớm đã cứng rắn như sắt, dù cho đối phương chết trước mặt, cũng sẽ không nhíu mày một chút. Hiện tại Tạ Tư Tư muốn dùng cái chết để uy hiếp hắn dừng tay, quả thực là trò cười cho thiên hạ! "Chậc chậc chậc, Tạ đổng của tập đoàn Cẩm Giang tân tân khổ khổ bồi dưỡng vài chục năm viên Minh Châu trong lòng bàn tay, lại là một con lợn, thật sự đủ nực cười." "Muốn chết thì cũng nhanh chóng động thủ, khỏi ở trước mặt ta chướng mắt!" Ngụy Hoằng lạnh lùng phê bình, động tác trên tay vẫn không ngừng. Lần nữa nắm đầu Ngụy Thắng liên tục đập lên bàn. "Ngươi? Sao ngươi dám?" Mặt Tạ Tư Tư đầy vẻ uất ức cùng không dám tin. Ngụy Hoằng trước kia không phải như vậy! Chỉ cần nàng làm ra bất cứ chuyện gì gây tổn thương đến thân thể, hắn đều sẽ lo lắng vô cùng! Thậm chí đáp ứng hết thảy yêu cầu vô lý của nàng. Nhưng bây giờ, sao hắn lại không cần đến như vậy? "Dừng tay đi, không dừng tay nữa thì cả đời ta cũng sẽ không thèm để ý đến ngươi!" "Hỗn đản, không phải ngươi đã nói vĩnh viễn sẽ không từ chối ta sao?" Tạ Tư Tư tức giận đến cuống cuồng dậm chân. Nhưng Ngụy Hoằng vẫn không để ý đến nàng một chút nào. Đúng lúc nàng lâm vào thế khó không biết làm sao, chủ nhiệm lớp Lý lão sư cuối cùng cũng thở hồng hộc đuổi tới. Đây là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi! Vụ náo loạn của lớp mười hai ban hai sớm đã thu hút rất nhiều thầy cô và học sinh các lớp xung quanh đến vây xem. Bà lo lắng đẩy đám người bước vào phòng học, ngay sau đó liền thét lên đầy giận dữ: "Ngụy Hoằng, em điên rồi sao? Dừng tay, lập tức dừng tay!" "Ôi, Lý lão sư buổi sáng tốt lành." Ngụy Hoằng cười nhẹ buông tay, mặt đầy vô tội và thuần lương. Nhưng chính cái vẻ này lại khiến Lý lão sư tức đến phát run, bà nhìn tình cảnh thảm hại của Kỷ Bằng và Ngụy Thắng, không nhịn được hét lên mắng: "Em, cái đồ đáng ngàn đao này, sao dám ra tay tàn độc với bạn học như thế? Báo cảnh sát! Tôi lập tức báo cảnh sát đưa em vào trại giam!" Nói xong, bà cầm điện thoại định gọi. Kỷ Bằng lạnh lùng mở miệng: "Không thể báo cảnh sát, tôi đã thông báo người lớn trong nhà đến xử lý, thầy cứ bình tĩnh một chút." "Đúng đúng đúng, không thể báo cảnh sát, không thể!" Lý lão sư cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nếu cảnh sát mà đến trường làm lớn chuyện này, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, bà cũng sẽ bị xử phạt. "Mau, đưa người đến phòng y tế xử lý vết thương." Lý lão sư hít sâu một hơi, tranh thủ thời gian sắp xếp: "Em em em, còn cả em nữa, nhanh lên! Cả em Ngụy Hoằng, lập tức gọi phụ huynh đến cho tôi!" "Gọi phụ huynh đến để lão sư diễn một màn khúm núm à?" Ngụy Hoằng chế nhạo hỏi lại. Trong phòng học lập tức vang lên tiếng cười. Nếu là học sinh bình thường phạm lỗi, phụ huynh đương nhiên sẽ bị thầy cô gọi đến mắng nhiếc. Người lớn tuổi đến mấy trước mặt thầy cô, cũng phải bị mắng như cháu. Nhưng Ngụy Hoằng phạm tội! Phụ huynh đến thầy cô cũng chỉ dám cười nịnh bợ hầu hạ! Lý lão sư nghĩ rõ điều này thì mặt đầy ấm ức, quay người liền đi gọi điện thoại thông báo cho cấp trên nhà trường. "Hôm nay sự việc gây ra lớn như vậy, coi như không thể đưa em vào trại giam, cũng phải để em cút khỏi trường Thánh Thụy này." Kỷ Bằng trước khi đến phòng y tế, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Em sẽ phải trả giá rất đắt." "Thật sao? Ta chờ!" Ngụy Hoằng khinh thường nhắc nhở: "Bất quá chỉ bằng Kỷ gia các ngươi có lẽ không đủ, có muốn gọi thêm người nữa không?" "Tôi đã thông báo cho Ngụy bá phụ Ngụy bá mẫu, bố tôi cũng sẽ đến." Tạ Tư Tư nghiến răng nghiến lợi tiếp tục tạo áp lực: "Anh cứ mạnh miệng tiếp đi, xem đến lúc họ đến có thu dọn được anh không!" "Được!" Ngụy Hoằng vẫn bình tĩnh thong dong. Rất có phong thái nhẹ nhàng của một tên trùm xã hội đen trong bộ đồ vest, trực tiếp khiến rất nhiều nữ sinh tròn mắt ngạc nhiên. . . Chưa đến năm phút Chuyện lớn của lớp mười hai ban hai đã lan truyền khắp trường. Toàn trường thầy cô và học sinh đều một mặt kinh ngạc và bát quái, ai có thể nghĩ tới một Ngụy Hoằng ngày thường ôn tồn lễ độ, nho nhã như giáo thảo, vậy mà lại bạo lực đánh đập bạn học ngay trước mặt mọi người. Trong phút chốc, đủ loại video và ảnh chụp tràn ngập trên mạng trong trường. Các thầy cô và học sinh ăn dưa no bụng, nhao nhao suy đoán xem Ngụy Hoằng có phải phát điên hay không. Thậm chí đã cho rằng, lần này hắn có lẽ phải xui xẻo! Trên mạng trường rất nhanh xuất hiện một ván cá cược, cược xem Ngụy Hoằng sẽ bị đuổi học hay bị giam giữ. Các học sinh lũ lượt bỏ phiếu, ai nấy đều đã cho rằng hắn sẽ phải nỗ lực trả một cái giá đau đớn thảm hại cho sự vọng động của mình. . . . Giữa trưa Tam thúc của Kỷ Bằng là Kỷ Minh Hiền, phụ thân của Tạ Tư Tư là Tạ Chí Giang, Ngụy phu nhân Đỗ Tư Tuệ vội vàng đến. Họ vừa đến ngoài phòng làm việc của hiệu trưởng, liền thấy bốn tên bảo tiêu cường tráng đứng canh ở cửa. Vào trong văn phòng xem xét thì càng tức đến mức huyết áp suýt thì tăng vọt. Kỷ Bằng và Ngụy Thắng đầu tay quấn băng như xác ướp, vết băng vẫn đang rỉ máu, nhìn hết sức kinh hãi, ngay cả Tạ Tư Tư trên cổ cũng quấn chút băng gạc. Lưu hiệu trưởng và một đám cấp trên nhà trường đang lúng túng đứng sang một bên. Ngụy Hoằng thì lại nghênh ngang ngồi ở ghế chủ tọa bàn trà, phía sau là hai tên bảo tiêu đứng hầu. Một bộ dạng khí phách của một nhân vật chính đại lão, đang tự mình pha trà. "Tư Tư, con không sao chứ?" "Tiểu Bằng, chuyện này là sao?" Ba người lo lắng tiến lên xem xét tình hình. Đỗ Tư Tuệ còn sốt sắng đến mức gần như khóc: "Tiểu Thắng, con có sao không? Trời ạ, sao lại bị đánh thành như thế này? Ai làm?" Bà quay đầu thấy Ngụy Hoằng thì lập tức nhận ra câu hỏi của mình có hơi thừa. Ở đây ngoài hắn ra, còn ai dám động thủ với Ngụy Thắng? "Tiểu súc sinh, dám đụng đến con trai ta, bà đây giết ngươi!" Đỗ Tư Tuệ phẫn nộ cầm bình giữ nhiệt trên bàn định đập xuống. Ngụy Hoằng lại nhàn nhạt ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo như dao, trong nháy mắt đóng băng động tác của bà. "Ngụy phu nhân, nghĩ kỹ rồi hẵng ném!" Hắn hờ hững nhấp một ngụm trà, mới mở miệng nhắc nhở: "Ta đây từ trước đến nay thích ăn miếng trả miếng, ngày hôm qua ngay cả Ngụy đổng cũng bị rút rụng hàm răng, bà đừng cho rằng mình rất đặc biệt nha?" "Tiểu vương bát đản, ta là mẹ ngươi!" Đỗ Tư Tuệ run rẩy chỉ tay nói: "Ngươi ngay cả ta cũng định đánh?" "Mẹ trên phương diện sinh học mà thôi, sau khi trưởng thành chúng ta liền đoạn tuyệt quan hệ." Ngụy Hoằng nhíu mày nói lại: "Ngụy phu nhân chẳng lẽ quên người bên cạnh mới là con trai của bà?" "Ngươi? Ngươi!" Đỗ Tư Tuệ suýt chút bị tức ngất đi. Nhưng bà cuối cùng vẫn không dám ném bình giữ nhiệt ra, vì Ngụy Hoằng thật sự dám động thủ, hắn ngay cả Ngụy Gia Lương là cha mình cũng không nể mặt, thật muốn trở mặt đánh gãy tay của bà cũng không phải không thể. "Chuyện nhà của các người mời về nhà mà nói." Kỷ Minh Hiền mặt đầy vẻ uy nghiêm ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng: "Bây giờ ta chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu ta Kỷ Bằng vì sao lại bị thương thành thế này? Ai có thể cho ta một lời giải thích!" Vừa nói, hắn giận dữ đập bàn quát lớn! Ánh mắt đầy uy hiếp nhìn thẳng Ngụy Hoằng. Hiển nhiên đã cho rằng chuyện này tám phần là do hắn gây ra. "Tiểu Hoằng, con và Tư Tư là thanh mai trúc mã, sẽ không đến mức điên cuồng đến mức đánh cả nó chứ?" Tạ Chí Giang cũng đầy vẻ giận dữ nói: "Ông chú Tạ đây cũng chỉ có một đứa con gái như vậy." Bên dưới ba tầng áp lực, các cấp trên của trường chịu áp lực cực lớn! Lưu hiệu trưởng và đám người đều toát mồ hôi lạnh, sợ đám cháy này bén đến người mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận