Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 90: Cái gì a miêu a cẩu đều có thể ở trước mặt ta cuồng?

"Chương 90: Cái gì a miêu a cẩu đều có thể ở trước mặt ta càn quấy?"
"Ai?"
"Là ai đang nói chuyện?"
Đường Nhược Lâm cả người như bị ong vỡ tổ.
Nàng đứng dậy trừng lớn mắt nhìn xung quanh.
【Nơi này có ai nói chuyện đâu? Cô gái này chắc là bị ngốc rồi?】 "Ai?"
Đường Nhược Lâm lần nữa nhíu mày.
Thế nhưng ánh mắt của nàng lạnh lùng liếc nhìn đám người.
Lại phát hiện căn bản không ai nói, mọi người tất cả đều mang vẻ mặt mờ mịt cùng kỳ quái.
【Ai nha, sao mà chậm chạp quá vậy, nhanh cứu người đi!】 【Ngụy Hoằng sao còn không ra tay? Hắn rõ ràng có cách có thể dùng châm cứu cứu người, lại cố ý không ra tay, chẳng lẽ là muốn cho vị lão gia gia này chịu khổ một chút rồi mới cứu người?】 【Cũng đúng, chỉ có tình huống đầy đủ nguy cấp chờ đến khi người cứu trở về đối phương mới biết ơn, đại ca quả nhiên vẫn tâm ngoan thủ lạt như trước!】 【Ô ô ô, đáng tiếc ta căn bản không biết y thuật, bằng không thì ta đã có thể cứu vị gia gia này rồi, thật đáng tiếc. . .】 Tiếng lòng của Ngụy Thắng tiếp tục gây sát thương!
Hắn cũng dần dần đi đến trước mặt mọi người.
Cố ý làm ra vẻ lo lắng, vừa xấu hổ vừa day dứt, lập tức thu hút sự chú ý của Đường Nhược Lâm.
Hắn không mở miệng, nhưng thanh âm lại phảng phất không ngừng xuất hiện bên tai!
Liên tục xác định không phải ảo giác, Đường Nhược Lâm lập tức xác định đây là tiếng lòng của đối phương.
Mặc dù không biết trên đời vì sao lại có chuyện kỳ quái như vậy.
Nhưng nàng không rảnh lo nhiều, trực tiếp tiến lên mấy bước bắt lấy tay Ngụy Thắng, quát lớn ép hỏi: "Nói, ai có thể cứu gia gia ta, mau nói!"
"Ta, ta không biết!" Ngụy Thắng ra vẻ kinh hãi: "Ta cũng không hiểu y thuật, đại ca ta biết!"
"Đại ca ngươi là ai? Nói mau!" Đường Nhược Lâm nóng vội lười nói nhảm, đưa tay liền tát một cái, không chỉ trực tiếp trấn trụ Ngụy Thắng, mà còn trấn trụ cả mọi người ở đây.
Dám vênh váo tự đắc trong yến tiệc của Tạ gia, trực tiếp tát người lạ.
Ngay cả Hoắc Anh Hào cũng khách khách khí khí với nàng, cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngụy Gia Lương sầm mặt vội vàng tiến lên ngăn cản, nói: "Vị tiểu thư này, con trai ta thật sự không biết y thuật, đại ca nó nói trong miệng là Ngụy Hoằng, đứa con bất hiếu đã bị nhà họ Ngụy chúng tôi trục xuất khỏi gia phả."
Ngay sau đó!
Tất cả mọi người nhao nhao lùi lại một đường.
Ánh mắt trong nháy mắt tập trung vào Ngụy Hoằng đang cầm ly rượu đỏ, đứng không xa xem kịch vui.
Hắn cùng Ngụy Thắng liếc nhau, trên mặt lập tức hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Gã này đúng là không hề nương tay muốn chỉnh chết hắn!
Kiếp trước, Ngụy Hoằng chủ động cứu người thành công hắn mới dùng tâm âm thanh hãm hại.
Kiếp này, Ngụy Hoằng không chủ động cứu người hắn vẫn muốn châm ngòi, thật là tặc nhân hại ta chi tâm bất tử.
Đường Nhược Lâm mặc kệ trong đó có gì mờ ám!
Mắt thấy tình huống của Đường Sơn Biển ngày càng tệ, nàng nhanh chân hướng Ngụy Hoằng đi tới, một phát bắt tay hắn liền kéo về phía trước: "Nhanh! Lập tức cứu người cho ta, nếu gia gia ta xảy ra chuyện, ta muốn ngươi chôn cùng."
Ngụy Hoằng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Việc Đường Nhược Lâm lôi kéo đối với hắn mà nói đơn giản như phù du lay cây, ngay cả cánh tay cũng không hề lay động.
"Xin lỗi Đường tiểu thư, ta không biết y thuật." Ngụy Hoằng cười nhạt đáp.
"Đại ca, ngươi rõ ràng biết mà!" Ngụy Thắng vội mở miệng khuyên nhủ: "Trước kia ngươi đã từng châm cứu xoa bóp cho cha mẹ, còn cứu không ít người, y thuật của ngươi còn lợi hại hơn rất nhiều lão trung y."
"Đừng có một tiếng đại ca hai tiếng đại ca, giữa hai ta không có quan hệ máu mủ." Ngụy Hoằng lặng lẽ đảo mắt, khó chịu cảnh cáo: "Còn để ta nghe thấy ngươi gọi bừa khiến người buồn nôn, ta không ngại nhổ cái lưỡi của ngươi đâu."
"Được thôi!" Ngụy Thắng đáng thương hề hề nói: "Nhưng mà lớn, à không, Ngụy thiếu gia, coi như ngươi không thích ta thì cũng không thể không cứu người bệnh chứ? Lão gia này đang nằm trên mặt đất cần được cứu chữa khẩn cấp, mạng người quan trọng đấy!"
"Ta nói không biết y thuật, ngươi không hiểu tiếng người hả?" Ngụy Hoằng lạnh giọng quát lớn.
Đường Nhược Lâm cũng hết kiên nhẫn, nàng nheo mắt lạnh lùng nói: "Ta không cần biết ngươi có biết y thuật hay không, hiện tại cứu người cho ta, không cứu được ta cho ngươi chôn cùng, nghe rõ chưa?"
"Không rõ!" Ngụy Hoằng vung tay một cái thoát khỏi bàn tay nàng, khó chịu cười nhạo: "Ngươi tưởng ngươi là ai? Mở miệng đòi chôn cùng, có cần nói thêm câu trời lạnh rồi vương phá sản à? Xem phim nhiều quá đúng không?"
"Phốc!"
Trong đám người vang lên tiếng cười rộ.
Đường Nhược Lâm tức giận đến đỏ bừng mặt.
Nàng từ nhỏ ngang ngược hống hách, chưa từng ai dám nói với mình như vậy, tên nhà quê này chán sống rồi sao?
Nàng vô ý thức giơ tay muốn tát hắn một cái.
Ngụy Hoằng ánh mắt ngưng tụ đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, híp mắt cảnh cáo: "Đừng nghe người ta xúi giục rồi đến tùy tiện trêu chọc kẻ khác, coi chừng không đi ra khỏi thành phố Giang Châu đấy."
"Ngươi có biết ta là ai không?" Đường Nhược Lâm tức giận hét lên: "Còn đòi không cho ta đi khỏi thành phố Giang Châu, ngươi thử đụng vào ta xem, đồ ngu nhà quê, rác rưởi!"
Vừa rồi Đường Sơn Biển đột nhiên phát bệnh khiến nàng sợ hãi!
Giờ khắc này những cảm xúc tiêu cực tích tụ dưới đáy lòng của cô đại tiểu thư hoàn toàn bùng nổ.
Nàng cần một cái lỗ thoát để xả giận, Ngụy Hoằng không biết điều tự nhiên châm ngòi nổ tung.
Đường Nhược Lâm giận dữ mắng nhiếc, giơ một tay khác lên đánh tới, đồng thời chân cũng không nhàn rỗi, một cước đá vào nửa thân dưới của hắn.
"Tiểu Lâm, dừng tay!"
Hoắc Anh Hào kinh hô một tiếng mang người chạy đến nhanh chóng.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Ngụy Hoằng nào phải kẻ yếu tay trói gà không chặt để cô nàng tùy tiện đánh ngã?
Tay hắn tùy ý đẩy một cái liền kéo giãn khoảng cách.
Sau một khắc hắn cũng không chút do dự giơ chân đạp tới.
"Ầm!"
Đường Nhược Lâm kêu thảm một tiếng liền bị đạp văng ra xa bảy tám mét.
Nếu không phải hắn thu lực, hôm nay nàng không chết cũng tàn.
"Tiểu Lâm, cô không sao chứ?"
Hoắc Anh Hào hoảng sợ đến mặt không còn chút máu!
Dù hắn từng thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, giờ phút này cũng kinh hãi đến ngây người.
Một bên chấn kinh nhìn về phía Ngụy Hoằng, một bên gọi người đỡ Đường Nhược Lâm dậy.
Mấy vệ sĩ vội vàng chạy tới!
Đường Nhược Lâm nắm chặt lấy cổ áo một người trong đó, mặt mày phẫn nộ hét lên: "Bắt hắn lại, đánh gãy chân hắn!"
"Tiểu Lâm, cô đừng có làm càn nữa!" Hoắc Anh Hào nghiêm giọng quát lớn: "Bây giờ cứu gia gia cô mới là quan trọng nhất, đừng vì chuyện khác mà làm lỡ mạng người."
Đường Nhược Lâm tức giận thở hồng hộc.
Rõ ràng từ nhỏ nàng chưa từng phải chịu loại tức giận này.
Nhưng tính mạng của gia gia vẫn quan trọng đối với cô đại tiểu thư này.
Nàng mặt lạnh cắn răng nghiến lợi nói: "Đồ tạp chủng, ngươi dám động đến ta? Bây giờ đi cứu người, nếu gia gia ta không sao thì ta chỉ đánh gãy một cái chân của ngươi, nếu ông ấy xảy ra chuyện, ta sẽ cho cả nhà ngươi chết chung!"
"Ngụy Hoằng!" Hoắc Anh Hào cũng cau mày tiến lên hai bước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đường lão gia tử và Tiểu Lâm đều là người ngươi không chọc nổi, chuyện vừa rồi có thể cho qua, ta có thể tìm cách giúp ngươi bồi tội, giờ cứu người trước đi."
"Không phải chỉ là người của Đường gia ở tỉnh thôi sao? Có gì mà không chọc nổi!" Ngụy Hoằng tiện tay ném ly rượu đỏ, thờ ơ nói: "Thật sự tưởng ai cũng có thể ra oai trước mặt ta, dám động tay động chân trước mặt ta, đá nàng còn là nhẹ."
"Tê!"
Đám người hít sâu một hơi.
Hoắc Anh Hào cũng chấn kinh, thêm vẻ mặt táo bón muốn nói lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận